Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Phiếm quả thật không dám tin cái người đang được người khác đỡ ra ở xa xa kia là em trai mà mình tự tay chăm sóc hơn hai tháng nay.
Tô Trạm mùa hè giảm cân, 10 năm chưa từng trở về Miến Điện, vừa trở về do khí hậu không quen ăn không ngon, ngủ không yên, cả này chỉ thích lấy trái cây thay cơm, muốn ăn thành một em trai trái cây, nhưng mà y thấy lại thương xót nhưng lại đau lòng, thế là phí hết tâm tư muốn làm cho hắn ăn nhiều một chút, thậm chí còn đích thân xuống bếp cũng không tiếc. Tên gia hoả này còn đang trong giai đoạn phát triển, buổi tối chân sẽ bị nhức, lại thỉnh thoảng lo lắng thân thể không cao lên, Tô Trạm không biết, chính mình mỗi đêm đều đợi hắn ngủ say rồi, tỉ mỉ giúp hắn xoa bóp, mỗi ngày nào là canh xương, nào là sữa tươi phục vụ tận tình, cứ thế mới đem một người từ một mảnh giấy gầy đơn bạc nuôi thành một người cao lên được một chút, mập lên được một chút. Kết quả, chưa tới mấy ngày, vài khối thịt không dễ gì mới dưỡng ra được đã bị Mục Uy giày vò cho mất hết.
* 苦夏: /Khổ hạ/: Mùa hè giảm cân (do ăn ít đi).
Tô Phiếm vừa bắt đầu chỉ cảm thấy em trai bị một bộ quân trang ngắn tay rõ ràng không vừa người, nhưng lộ vẻ cả người phong phanh gầy gò nhỏ tí tẹo, tức giận đến nỗi hận không thể ngay lúc này có thể một súng bắng chết Mục Uy. Nhưng mà y trấn tĩnh lại tinh thần, mới cảm nhận được một chút khác thường. Tô Trạm bị người ta đỡ ra không nói, từ đầu tới cuối đều cúi thấp đầu, giống như là không có tri giác.
Tô Phiếm kiềm nén sự tức giận cực lớn, khoé miệng hiện lên một tia cười lạnh: “Mục Uy, cậu nói tôi nói được làm được, còn cậu thì sao? Tô Trạm đây là làm sao? Cậu đây là hạ thuốc A Trạm?”
Mục Uy ngược lại tuỳ tiện một tay nắm lấy cằm của Tô Trạm ép buộc hắn ngẩng đầu lên, nói: “Còn sống đó! Yên tâm, tôi hiểu phép tắc, người chết không đáng giá nhiêu đó tiền đâu!”
Tô Phiếm lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của Tô Trạm, nhưng mà trái tim y cũng giống như bị rơi vào một nơi băng tuyết ngập trời, rét lạnh thấy xương, khiến cho máu toàn thân y như muốn đóng băng — Một người vốn là da trắng như ngọc, da thịt hồng hào, khí sắc tốt lúc trước mới dưỡng ra hoàn toàn không thấy đâu, khuôn mặt trắng bệch còn có chút vết tích xanh xanh tím tím, trên trán còn có máu tươi theo đầu tóc lộn xộn chảy ra, một khuôn mặt đỏ đỏ trắng trắng xanh xanh xen kẽ vô cùng thê thảm. Y vừa hận vừa đau lòng vô cùng, nhưng trên mặt không lộ ra bất kỳ vẻ mặt nào.
“Ê! A Trạm, tỉnh đi tỉnh đi! Lão tử cũng không đánh chết mày, đừng có làm ra dáng vẻ nửa sống nửa chết này! Anh trai mày đến chuộc người kìa, có thể cút trở về rồi!” Mục Uy cực kỳ đắc ý, lại thấy Tô Trạm một bộ dạng thê thảm nửa sống nửa chết cảm thấy y đây là muốn tìm xui xẻo cho mình, vì vậy mà vươn tay vỗ vỗ vài cái lên mặt của hắn.
Tô Trạm chỉ cảm thấy ngay cả sức lực mở mắt của mình cũng không có, bị Mục Uy lắc lư đến nỗi nửa tỉnh nửa mê, hàng lông mi dài dài run run vài cái hơi hơi mở mắt ra, hắn bị nhốt trong phòng 5 ngày 6 đêm đột nhiên thấy được ánh sáng sáng ngời lại lập tức khép mắt lại. Nhưng mà, hắn chỉ cảm thấy chính mình dường như ở trong chùm ánh sáng chói đến nỗi mắt cũng đau lại trông thấy hình bóng của Tô Phiếm, hắn bình thường rất ít khi gọi Tô Phiếm là “anh trai”, bởi vì hắn biết Tô Phiếm thích nghe, cho nên cố ý không gọi, ngẫu nhiên có hứng thú mới hừ ra hai tiếng. Hắn nhịn rất nhiều ngày, lúc này đột nhiên thấy được Tô Phiếm chỉ cảm thấy tất cả sự đau khổ và uỷ khuất đều cùng nhau trào dâng, hừ một chút, uể oải nhẹ giọng kêu: “Anh trai.”
Tô Phiếm vừa thấy được cái người mà mình trông mong mấy ngày nay, nghe được một tiếng “anh trai” này, chỉ cảm thấy trong cổ họng đau nhức cho nên lúng túng cả nửa ngày ngay cả một câu cũng nói không nên lời, nhưng mà tay lại run rẩy, Phật châu bỗng nhiên rơi xuống đất.
Tô Phiếm chậm rãi cúi người xuống đem Phật châu rơi dưới đất nhặt lên, thân hình vừa nhúc nhích, chỉ cảm thấy sự đau nhức dữ dội, từ tim lan ra toàn thân — Y đang tức giận cực kỳ, vô cùng đau đớn, hai tâm trạng đan xen ngược lại khiến cho nụ cười của y có chút khác thường, không có chút nào hoảng hốt lo sợ như vừa nãy.
Tô Phiếm mỉm cười nhưng không có chút độ ấm nào, nói với Mục Uy: “Được rồi, Mục Uy, đồ và tiền tôi đã gửi đến…” Y dừng một chút, tầm nhìn chuyển đến trên tay Mục Uy mang theo sự sắc bén của đao nhọn, “A Trạm tôi muốn đưa về, tiền tài và vật chất hai bên đã thoả thuận xong.” Cái tay này, phải từng đao một mà đem ngón tay chặt xuống…
Mục Uy cảm thấy Tô Phiếm lần này rất biết điều, khá là biết điều, bình thường đối với mình tuy nói là vẻ mặt vui vẻ, nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác nham hiểm không có ý tốt, hơn nữa là một bộ dáng vẻ bát phong bất động, điềm tĩnh như núi, có thể thấy được rằng lúc nãy tư thế hoảng sợ đến nỗi ngay cả Phật châu cũng cầm không vững, không khỏi đắc ý vô cùng, phất tay một cái nói với thủ hạ: “Không thành vấn đề, mau đem em trai bảo bối của Tô đại thiếu về đi.”
Tô Phiếm đã không chút do dự nào mà tiến lên vài bước, đem Tô Trạm bị người ta đỡ ôm vào trong lòng mình.
Chỉ với cái ôm này, Tô Phiếm đã hít thở dồn dập, lực độ hoàn toàn mất đi sự khống chế, y thậm chí còn sợ chính mình hít thở quá mạnh sẽ làm kinh động đến Tô Trạm, nhưng mà lại quên khống chế lực tay gắt gao đem em trai ôm vào lòng — Khớp xương của người trong lòng nhô ra rõ rệt, là phải gầy đến trình độ chỉ còn da bọc xương. Y bị Tô Trạm cấn tay, Tô Trạm lại bị sức lực của y làm đau.
Hắn biết người ôm mình là Tô Phiếm, bọn họ đã quá quen thuộc với nhau, nhiệt độ mùi vị xúc cảm, Tô Trạm lúc này mới biết, vốn dĩ không thể nhận thấy, chính mình đối với từng chút từng chút của y là quen thuộc như vậy, quen thuộc đến nỗi cho dù hắn không mở mắt ra cũng biết là Tô Phiếm.
Nhưng mà lực ôm của Tô Phiếm mất khống chế, Tô Trạm đau đến nỗi cau mày lại, dựa vào người Tô Phiếm theo bản năng mà hừ một tiếng: “Đau…”
Mục Uy hăng hái bừng bừng mà nhìn tiết mục anh em tương phùng, lúc trước Tô Trạm ở chỗ của y ăn không ít đau khổ, không ngờ đến nhìn Tô nhị thiếu da dẻ nõn nà được nuông chiều từ bé lại một tiếng cũng không rên, đồng thời xác thực là xương cốt cứng rắn, cứng rắn đến nỗi đều muốn đối nghịch với y. Không nghĩ tới vừa được anh trai ôm, ngược lại là giống như làm nũng mà kêu đau.
“Ô, nhị thiếu và đại thiếu này nhìn cũng thật sự có anh em tình nghĩa sâu đậm a, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ!” Mục Uy cười vô cùng châm biếm.
Tô Phiếm lúc này mới ý thức được mình ôm Tô Trạm quá mạnh làm hắn đau, người trong ngày thường khá là trầm tĩnh, xử lý công việc dứt khoát lại luống cuống buông lỏng tay, lại cẩn thận tỉ mỉ ôm Tô Trạm dựa vào người mình, giơ tay lên từng chút từng chút xoa nhẹ lưng hắn, giống như lúc còn nhỏ chính mình dỗ y đi ngủ, “Không sao rồi, không sao rồi, A Trạm, chúng ta trở về, anh dẫn em về nhà.”
Dứt lời y đem Tô Trạm cõng lên lưng mình, mang theo 50 hộ vệ lúc nãy lái xe tới, chuẩn bị rời khỏi doanh địa của Mục Uy.
Tô Phiếm cẩn thận tỉ mỉ đem Tô Trạm đặt vào trong xe, để hắn gối lên đùi mình nằm ổn, dặn tài xế lái xe từ từ, không quá mức xóc nảy. Mà y mới chú ý đến trên đầu của Tô Trạm có một vết thương, chỉ là máu tươi và tóc đã lộn xộn thành một đống, đã kết vảy một nửa. Y cho rằng là Tô Trạm bị Mục Uy hạ thuốc, vì thế thoạt nhìn chỉ là dáng vẻ không có sức lực, nhưng mà đợi y cúi đầu tiến xát vào mặt của Tô Trạm lúc này mới nhận ra được em trai giống như là dáng vẻ hô hấp không thông thuận, giống như là một hơi thở cũng là thở không nổi, không khí đi vào nhiều, nhưng đi ra lại ít, cảm giác như bị suyễn. Tô Phiếm trong lòng hoảng sợ, vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của Tô Trạm: “A Trạm, chỗ nào khó chịu?”
Tô Trạm nhúc nhích người lại theo bản năng dựa vào gần trong lòng Tô Phiếm, nắm lấy tay của anh trai đặt vào lồng ngực của mình, mơ mơ màng màng lẩm bẩm nói: “Lồng ngực…”
Tô Phiếm muốn hỏi thêm cái gì nữa, lại thấy người đã rủ hàng lông mi dài dài cong cong dựa vào bụng dưới của mình mà ngủ, là dáng vẻ không có chút phòng bị nào, yên tĩnh ôn hoà, dường như giống như một bé thú con mới ra khỏi bụng mẹ. Nếu đổi lại là lúc trước, chính mình nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này mà trêu đùa một phen, nhưng mà thấy Tô Trạm đến cả ngủ mà cũng cau mày lại, rõ ràng là dáng vẻ khó chịu không yên ổn, Tô Phiếm chỉ cảm thấy đau lòng, đau đến nỗi y cũng cảm thấy lồng ngực muốn không thở nổi. Đây là em trai mà y phủng trong lòng bàn tay, hận không thể đem toàn bộ thế giới của mình để cưng chiều hắn. Nhìn Tô Trạm mà chính mình đã dốc lòng chăm sóc hai tháng nay lại bị Mục Uy mấy ngày nay lăn qua lăn lại không còn hình người, Tô Phiếm lại trầm mặc một mảnh yên tĩnh, đối với một người lập tức phải chết, không đáng giá để y lãng phí tâm tư và tâm tình.
Tô Phiếm tránh né vết thương trên đầu Tô Trạm, cẩn thận tỉ mỉ sờ sờ đầu của hắn, vừa vỗ đã đánh thức hắn, lại sợ vỗ đau hắn, dùng sự ôn nhu ngay cả mình cũng không cảm nhận được và sự đau xót yêu thương dỗ: “A Trạm nhịn thêm chút nữa, chúng ta lập tức tới nhà rồi, nhịn một chút nữa…”
Y muốn em trai thật sự là một đứa con nít thì tốt rồi, con nít mặc dù cũng là sợ đau sợ khổ, nhưng mà con nít đau khổ thì sẽ khóc, sau đó người lớn bọn họ liền có thể lấy kẹo, lấy đồ chơi đến dụ dỗ lừa gạt, đem lực chú ý của hắn chuyển rời, nói không chừng còn có thể nín khóc mà cười. Nhưng y chỉ cảm thấy không được để em trai chịu đựng, mặc dù ở trong lòng y là có bao nhiêu hy vọng có thể thay hắn chịu đựng, cho dù là đau khổ gấp ngàn lần cũng không sao cả.
Theo bản năng tìm một tư thế vừa ổn định vừa thoải mái, Tô Trạm một tay nắm lấy góc áo của Tô Phiếm dường như rất sợ sẽ ngã xuống mà cuộn tròn trên người y, trong chốc lát lại mệt mỏi mà ngủ tiếp. Tô Phiếm nhận thấy nhiệt độ trên người hắn, chỉ có thể thúc giục tài xề lái xe nhanh hơn.
Chiếc Land Rover bá đạo ở trên con đường không tính là bằng phẳng băng băng lao về phía trước, cát bụi cuồn cuộn nổi lên, cách doanh địa đóng quân của Mục Uy càng ngày càng xa. Đợi sau khi ra khỏi một khoảng cách nhất định, đoàn người Tô Phiếm lúc này mới dừng lại. Mà hai sư đoàn y mang đến cũng dừng lại ở chỗ này, đương nhiên tuy nói là một sư đoàn lại không đạt được nhân số của một sư đoàn, nhưng mà hai sư đoàn này lại là do Tô Phiếm một tay bồi dưỡng nên, quả thực là tương xứng với át chủ bài của y — Vũ khí trang bị được bố trí khá là tinh nhuệ tiên tiến.
Tô Phiếm đem Tô Trạm nhẹ nhàng nâng lên ở dưới lót một cái gối nhỏ thay cho cái đùi của mình, thò người ra khỏi cửa xe, cả người khí chất thay đổi, sự ôn nhu đối với Tô Trạm đã tháo xuống. Y sa sầm khuôn mặt, mặt mày anh tuấn kiên cường đã tràn đầy sự tàn ác, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn như đinh đóng cột, “Lý Thành Phong, đưa súng cho tôi.”
Lý Thành Phong vừa nghe lập tức phối hợp đem súng đưa qua, mà Tô Phiếm nhận súng xong, đối với hai đội trưởng ra lệnh, nói: “Đánh chiến.” Y mặt không thay đổi chậm rãi hướng lên trời mà bóp cò.
“Pằng –” một tiếng súng sắc bén vang lên, binh lính Tô gia nghiêm chỉnh huấn luyện nhận được mệnh lệnh, tại chỗ chờ xuất phát chuẩn bị xuất phát — Bọn họ không phải là đến hộ tống đại thiếu chuộc người, xác thực mà nói chính là đến đánh chiến.
Tô Phiếm trong lòng đã có dự tính để súng xuống, lạnh lùng mà nghĩ đến, y sẽ khiến cho Mục Uy có tiền nhưng không có mạng để tiêu.
+++++++
Tô Phiếm yên lòng để hai người đội trưởng của mình trực tiếp tấn công đại bản doanh của Mục Uy, mà chính mình thì ôm Tô Trạm tiếp tục đi vào Tô gia. Đợi đến nhà rồi, Tô Phiếm đích thân ôm em trai lên lầu, bác sĩ gia đình của Tô gia đã sớm chờ đợi ở trong phòng.
Bác sĩ Lâm đem Tô Trạm lăn qua lộn lại kiểm tra một lần, vết thương trên đầu rõ ràng dễ thấy, nhưng coi như còn tốt, nhưng kỳ lạ là nhị thiếu ngược lại giống như là sắp không thở nổi, ông dùng ống nghe bệnh nghe cả nửa ngày, cụ thể là bệnh tật gì ông cũng không dám kết luận. Bởi vì lúc này nhị thiếu gia giống như là chỉ còn lại một nửa hơi thở nằm trên giường, đại thiếu gia càng là mắt lom lom nhìn chằm chằm mình, dường như người nằm trên cái giường này nếu như có chút sai lầm nào, y liền có thể rút súng bắn chết mình. Bác sĩ Lâm đổ mồ hôi hột, càng thêm căng thẳng, trong chốc lát thỉnh thoảng lại từ trong túi móc ra một cái khăn tay màu trắng lau lau mồ hôi trên trán.
Lúc này mới phát hiện, bỏ ống nghe xuống nói với Tô Phiếm: “Đại thiếu, tôi đề nghị đưa nhị thiếu đến bệnh viện lớn ở Chiang Mai đi. Vết thương trên đầu của nhị thiếu chỉ là vết thương ngoài da ngược lại không có vấn đề gì — Chính là trong lồng ngực, trái tim của nhị thiếu dường như…”
Tô Phiếm vừa nghe được tim của Tô Trạm có vấn đề, ngạc nhiên đến nỗi tim như muốn nhảy ra ngoài. Y một phát kéo khăn tay của bác sĩ Lâm qua bày tỏ ông đừng lau nữa, khuôn mặt bình tĩnh hỏi: “Bác sĩ Lâm, ông làm bác sĩ gia đình cho Tô gia nhiều năm rồi, lời nói phải có trách nhiệm. A Trạm bình thường hoạt boát sôi nổi, trái tim nào có thể có vấn đề gì?”
Bác sĩ Lâm càng thêm căng thẳng, run rẩy nói: “Đại thiếu cậu có thể không biết, nhị thiếu khi vừa sinh ra không lâu, lúc còn hai ba tuổi nhiều lần phát tác bệnh viêm cơ tim ở trẻ em, ngày trước trái tim không tốt, tôi sợ lần này cũng là bệnh viêm cơ tim tái phát, nhưng mà cụ thể là thuộc loại nào, tôi cũng không dám kết luận…”
Tô Phiếm lúc trở lại Tô gia, Tô Trạm đã dần dần khoẻ mạnh, y biết Tô Trạm lúc còn nhỏ quả thật chính là một đứa con nít thân thể yếu đuối nhiều bệnh, nhưng mà ngoại trừ bình thường cảm cúm nóng sốt ra, không có bệnh tật gì quá lớn, y không hề biết rằng Tô Trạm còn có một tầng nguyên do như vậy. Thảo nào lúc nhỏ mẹ lớn thật sự là giống như chăm sóc một bé gái hận không thể đem em trai giam giữ, nhưng mà Tô Trạm trước sau nghịch ngợm như vậy, cả nhà từ trên xuống dưới cũng không có cách với hắn.
Y đứng ở đầu giường, ở trên cái trán đầy mồ hôi của Tô Trạm sờ sờ, xoay người nói với Lý Thành Phong: “Chuẩn bị, khởi hành đi Chiang Mai.”
Mà cùng lúc đó, Mục Uy đang ở đại bản doanh dào dạt đắc ý thưởng thức chiến lợi phẩm của mình, lại bị thông tin quân đội Tô gia đến tập kích làm cho sững sờ, nhưng mà, dựa vào hiểu biết của y đối với Tô Phiếm, biết rằng không dễ gì khiến cho mình đắc thủ tuyệt đối không phải là phong cách làm việc của Tô Phiếm.
Mục Uy sờ đầu một cái, ngay cả giọng điệu mắng người cũng rất giống với Mục Bách, “Mẹ nó, lão tử liền biết Tô Phiếm không phải cái thứ tốt gì! 50 triệu đó của y coi như là cả vốn lẫn lời trả cho tao, lão tử còn cung phụng ăn uống đầy đủ cho em trai nó, cũng không có lấy của nó thứ gì a! Vậy mà xoay người liền muốn đánh! Đánh thì đánh, tao sợ nó gì chứ!”
Do đó, Mục Uy đã sớm làm tốt bố trí canh phòng ngược lại cũng không coi là quá sợ hãi, lập tức hạ lệnh ra trận nghênh địch.
Hai sư đoàn của Tô gia trực tiếp hướng về đại bản doanh của Mục Uy như không muốn sống nữa mà đánh, chỉ chốc lát sau tiếng súng và tiếng pháo liền dày đặc vang lên, ở trong núi rừng nguyên thuỷ của miền Bắc Miến Điện giống như là pháo đốt đùng đùng nổ tung — Bởi vì đại thiếu đã buông lời, đánh thắng còn sống trở về, 1 người 1000 đô!
Mục Uy tự cho là chính mình lấy được vũ khí mà Tô Phiếm vừa đưa đến, liền có thể lập tức cầm súng y cho đi đánh người của y, súng là súng tốt, cũng có thể dùng được, pháo là pháo tốt, mà còn là quá tốt rồi, đội ngũ quân phiệt trùm buôn thuốc phiện không có trải qua huấn luyện, không có vài người dùng được thuận tay. Vì thế mà mặc dù bọn họ ở trong vị trí địa lý chiếm được ưu thế cực lớn, nhưng mà cũng không có đem quân đội của Tô gia đánh lùi trở về.
Mà Tô Phiếm đặc biệt bố trí xe tăng và xe thiết giáp ngược lại khiến cho hai sư đoàn như hổ mọc thêm cánh, giống như Bá Vương ở phía trước mở ra thông đạo, là một khí thế trực tiếp đập phủ.
Mục Uy khiên súng các-bin của y, dẫn theo quân đội dòng chính của y, là chuẩn bị rút lui về phía sau, cũng không phải y không tính đánh, mà là không tính dùng quân đội dòng chính của y đi làm súng sử dụng. Hơn nữa, địa bàn này hoàn toàn là của Mục gia, lui về phía sau, còn có một đại bản doanh, có những thứ vũ khí này và số tiền đó, y còn sợ gọi không được người đến sao?
Quân đội của Mục gia là có thể rút lui thì rút lui, hoàn toàn không sợ quân đội Tô gia đuổi đến, hoàn cảnh địa thế là nơi quen thuộc của bọn họ, phía sau lui về sau còn có thể có tiếp viện, Mục Uy ngược lại càng hy vọng quân đội Tô gia có thể đuổi đến, giống như dẫn quân vào hủ rồi đánh chính diện!
…
Mục Bách cúp điện thoại, đã biết Mục Uy và Tô gia quả nhiên sẽ đánh nhau, ông lúc trước bị Tô gia đè ép quá lâu, trong lòng là nghẹn một bụng, đồng thời sức mê hoặc của một nhà độc quyền quả thật quá lớn, có thể đánh bại Tô gia lên làm bá chủ ở vùng Tam Giác Vàng ở miền Bắc Miến Điện, điều đó có ý nghĩa là quân đội càng thêm lớn mạnh, lãnh địa càng thêm to lớn, cùng với tài phú và quyền thế càng nhiều.
“Đánh thì đánh! Chúng ta cũng dốc toàn lực mà đánh! Tiểu tử đó làm kinh doanh đầu óc ngược lại rất khôn khéo, đánh nhau không bằng cha nó đâu! Ta cũng không tin, còn đánh không lại một tên xú tiểu tử lông mới mọc dài không bao lâu!” Mục Bách nham hiểm hung ác nói.
Mục Thiên Chương cười cười gật gật đầu, y không vội đáp lại một phen ngôn luận của cha mình, có cái gì tốt để đánh đâu? Y không đáng ở điểm này mà đắc tội Tô Phiếm. Chỉ là một bàn cờ này hạ lâu như vậy rồi, bộ phận then chốt cuối cùng cũng muốn đến rồi.
“Thiên Chương, báo tin cho tham mưu trưởng Ngô trở về, thuận tiện, con ở cùng ta, mang theo người đi đánh Tô gia!” Mục Bách nói.
Mục Thiên Chương chỉ cười, nhưng mà sắc mặt vừa chuyển, một đôi con ngươi như diều hâu nhìn từng hành động của cha y, thần sắc đã thiên về âm u.
Y nào có thể kêu Mục Uy trở về được? Tuyệt đối không thể.