Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tình triều sôi trào dần dần lùi lại, hô hấp bắt đầu trở nên kéo dài, gió mát đêm hôm thổi qua ô cửa sổ lay động rèm cửa bay lất phất lất phất, ánh trăng sáng trên cao chiếu vào căn phòng phản phất những tia ánh sáng màu bạc. Tô Trạm nằm lỳ ở trên giường, uể oải đến nỗi ngay cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, nhưng mà lại có một loại cảm giác khuây khoả thoải mái từ trong xương cốt làm cho cả người hắn đều lười biếng, ngoại trừ chỗ phía sau vừa nãy bị Tô Phiếm mãnh liệt đâm vào còn để lại cảm giác có chút đau.
Hắn mở mắt chỉ thấy cả phòng sáng chói lại lập tức lười biếng nhắm mắt lại, nghiêng đầu đổi tư thế nằm khác, trong lòng tính toán, đây rốt cuộc là hắn bị tổn thất hay là Tô Phiếm ăn lâu quá đây? Vậy mà bị một người đàn ông thượng, còn là anh trai của mình nữa, nhưng mà, dường như cảm giác cũng còn có thể… Đồng thời Tô nhị thiếu suy nghĩ lần sau cũng muốn đem cái sự thua thiệt này bù lại, ngày sau còn dài.
Nghĩ tới lúc nãy bị Tô Phiếm giày vò lăn qua lộn lại, trong lòng Tô Trạm đã lặng lẽ vắt hết óc nghĩ đến các loại trò bịp bợm chuẩn bị lần sau sẽ dùng. Đáng tiếc, hắn đời trước đừng nói cùng đàn ông, kinh nghiệm cùng con gái một chỗ cũng ít ỏi, chỉ có vài lần cũng là cảnh tối lửa tắt đèn vừa lên giường liền bắt đầu làm, ngay cả tư thế cơ thể cũng chưa từng có thay đổi, nào có giống như Tô Phiếm đa dạng như vậy…
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Tô Trạm cứng lại một chút, khàn giọng cất tiếng hỏi: “Tô Phiếm, anh sẽ không –” Tô nhị thiếu chọn lọc từ ngữ cả nữa ngày, là nên dùng kinh nghiệm phong phú hay là dùng nhiều trò đa dạng, cho dù là loại nào hắn cũng cảm thấy thật sự là không được tự nhiên!
Tô Phiếm một tay sờ lên cái trán của hắn, lau đi mồ hôi đầy mặt, tiến tới ở trên mũi của Tô Trạm hôn một cái, thân mật mà nói với hắn: “Sao nào? Hửm?” Thanh âm của Tô Phiếm trầm thấp, nghe như tiếng đàn violon trong góc phòng vào buổi tối được người ta tấu ra, mang theo một loại ý vị mê hoặc lòng người.
“Anh đã không phải là lần đầu tiên!” Tô Trạm xụ mặt trầm giọng nói, trước đó còn cảm thấy không có gì, bây giờ hắn càng nghĩ càng cảm thấy không được tự nhiên, được lắm, Tô nhị thiếu hắn kỳ thực nghĩ đến một loại trường hợp, vừa nghĩ đến Tô Phiếm cũng như vậy cùng người khác lăn giường, hắn nhất thời liền muốn đem người đó huỷ diệt!
Tô Phiếm sờ sờ đầu của em trai bảo bối lại nở nụ cười, thanh âm trầm thấp khàn khàn, rõ ràng là tâm trạng rất tốt, “Đúng, lần đầu tiên của anh là cho mối tình đầu.”
Từ “mối tình đầu” như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc như vậy cư nhiên từ trong miệng của Tô đại thiếu của vùng Tam Giác Vàng nói ra làm cho Tô Trạm khiếp sợ lại cảm thấy xa cách, đồng thời sắc mặt liền tái mét, cắn răng nghiến lợi nói, “Mẹ nó, luôn mồm nói yêu em đâu, thì ra trong lòng còn cất giấu một mối tình đầu!”
Khoé miệng Tô Phiếm hàm chứa ý cười sâu xa, xoay người cũng nằm sấp trên giường, đối mặt với Tô Trạm. Nhìn Tô Trạm một bộ dáng vẻ tốn hơi thừa lời kèn kẹt muốn ăn thịt người, không chút sợ hãi mà tiếp tục nói, “Đúng vậy. Hắn là người đầu tiên mà anh thích, là đối tượng đầu tiên anh mộng tinh, là đối tượng đầu tiên nắm tay, là đối tượng đầu tiên anh hôn môi — Cũng là đối tượng đầu tiên anh làm tình…”
Tô Trạm cảm thấy chua xót đến nỗi ê răng, hắn đời trước ấn tượng đối với Tô Phiếm chỉ cảm thấy anh trai nhà mình ngoại trừ xoay quanh sản nghiệp của Tô gia ngay cả tâm tư chơi đùa nữ nhân cũng không có, đời này vậy mà còn lãng mạn như vậy, còn là lần đầu tiên nhiều như vậy!
“Lúc biết hắn, anh 7 tuổi, hắn 5 tuổi. Đối với anh cũng không tốt, tính tình nóng nảy, lần đầu tiên anh về nhà liền làm cho anh bị mắng một trận, đối với lúc anh trở về nhà hình tượng rất tệ, con nít còn gọi anh là ăn mày; Cha bảo hắn gọi anh là anh trai, hắn vậy mà quẹt cái miệng nhỏ xíu ném đồ chơi lên người anh, xém chút nữa đập vỡ đầu của anh; Hắn không cho anh chơi trong phòng đồ chơi, nói anh là được nhặt về, muốn đuổi anh ra khỏi nhà; Hắn còn không cho anh và cha nói chuyện, kêu anh đừng cướp đoạt cha và mẹ, chỉ cần anh ở cùng với một trong hai người, hắn liền muốn đi qua phá hư, hắn lúc 8 tuổi ham chơi không cẩn thận té xuống nước, nhưng cứng rắn nói anh đẩy hắn xuống, hại anh bị một trận no đòn, hai cái chân bị đánh không còn hình dạng… Hắn lúc trước chưa từng gọi anh là anh trai, lớn lên rất xinh đẹp, nhưng lúc còn nhỏ cư nhiên thích dùng lời thô tục mắng anh…”
Tô Phiếm hai tay gối sau đầu, dựa vào trên cái gối, ung dung từng chút từng chút nói về chuyện cũ, thanh âm đã khôi phục lại sự trong trẻo, trong đêm trăng sáng cứ như vậy vang lên, ký ức dường như xuyên qua năm tháng, sương mù dày đặc bị từng việc từng việc xuyên thành những giọt nước tí tách.
Khuôn mặt của Tô Trạm ửng đỏ, hắn biết mình lúc còn nhỏ là nghịch ngợm phá phách như vậy, nhưng mà, cái chuyện tồi tệ này cũng quá nhiều rồi đi… Người nào đó xụ mặt, tuyệt đối không thừa nhận chính mình từ nhỏ chính là bướng bỉnh như vậy, nhất định là ăn chơi trác táng. Hơn nữa đã hoàn toàn quên đi lịch sự đen tối lúc mới vừa sống lại đem con dao nhỏ liền dự định đem cái thằng nhóc nào đó làm thịt.
Tô Phiếm nghiêng đầu, nương theo ánh trăng nhìn khuôn mặt của người nào đó đỏ bừng, vươn tay ở vành tai hồng hồng của hắn nhéo một cái, “A Trạm, em nói xem, em lúc còn nhỏ sao lại hư như vậy chứ? Hả?” Tô nhị thiếu gia cứng cổ lúng túng cả nửa ngày cũng không tìm được lý do bào chữa cho mình, đành phải nhẹ giọng hừ một tiếng, liếc một cái, quyết định không đếm xỉa tới.
“Nhưng lúc đó em đối với anh xấu xa như vậy, anh còn rất thích em, cho dù là đời trước hay là đời này.” Tô Phiếm đột nhiên nói ra một câu như thế.
Tô Trạm nhắm hai mắt lại, hàng lông mi dài dài cong cong run rẩy, trong lòng hắn có hàng vạn sự kích động và xúc động lại cái gì cũng không nói nên lời, chỉ là dùng thanh âm rất thiếu đánh mà trêu đùa: “Đây chính là bị ngược điên cuồng trong truyền thuyết…”
Nào ngờ tới Tô Phiếm lại bất ngờ lật người chính mình lại dính sát vào, Tô Trạm đối với tình huống vừa rồi trong lòng vẫn còn sợ hãi, lập tức xù lông, “Hỗn đản, tối hôm nay chơi nữa là muốn hư thân a!”
Tô Phiếm yêu thích không buông tay mà vuốt ve đỉnh đầu, trán, hai má, đỡ trán của hắn mà cười nói: “Thật sự là không chơi? Vừa nãy ai bắn lên toàn thân anh, phía dưới cắn chặt đến nỗi muốn đem anh kẹp…”
Tô Trạm đã bị vây hoàn toàn trong trạng thái xù lông trực tiếp vung tay cho Tô Phiếm một quyền, người sau là dễ dàng tiếp lấy, một tay ôm lấy móng vuốt đó đặt bên miệng mình mà nhẹ nhàng hôn, “vậy mà dám động tay với anh trai ruột của em, thật sự là trong mắt không có anh cả.”
“Vậy mà dám hạ thủ với em trai ruột của anh, quả thật chính là cầm thú!” Bây giờ nghĩ lại, Tô Phiếm từ lúc bắt đầu là có mưu tính trước đối với mình rất tốt, chính mình còn ngây ngốc mơ hồ cho rằng đây chính là anh trai vô cùng thích em trai trong truyền thuyết!”
“Còn không xuống tay, thả em trở về Mỹ, bị người câu đi mắc, anh làm sao đây?” Anh trai tâm nguyện đã được đền bù mỉm cười nói.
“…” Em trai đen mặt rất là không biết nói gì.
+++++++
Cha mẹ không ở đây, không có ai chăm sóc, hai anh em Tô gia vô pháp vô thiên để thân thể trần truồng dây dưa ngủ đến khi mặt trời lên cao. Lão gia phu nhân đều không trở về, đại thiếu gia và nhị thiếu gia nửa ngày cũng chưa dậy, người làm đương nhiên là không dám đi kêu, vui vẻ nhàn rỗi trốn ở trong phòng của người làm lười biếng, cả một toà nhà lộ ra vẻ thanh tịnh và yên bình.
Tô Trạm lúc này mới là lần đầu tiên trải nghiệm cái loại chuyện này ngoại trừ đau đớn và sung sướng ra, hoá ra cũng tiêu hao tinh thần và thể lực như vậy, hắn nhớ tối hôm qua lúc Tô Phiếm ôm hắn đi tắm rửa sạch sẽ một cách chân chính, hắn là trực tiếp ngủ trong nước, sau đó như thế nào chuyển tới trên giường hắn cũng không biết. Đồng thời trên dưới toàn thân đau nhức đến nỗi không bò dậy nổi, đặc biệt là địa phương bí mật nào đó phía sau là sau khi trải qua việc sử dụng quá độ mà đau rát.
Ánh mặt trời rực rỡ đã sắp đến giữa trưa chiếu vào làm hắn không có cách nào mở mắt, chỉ thấy Tô Phiếm đã quần áo chỉnh tề ngồi trên sofa, y đưa lưng về phía ánh sáng, áo sơ mi trắng, báo giấy, cà phê, là một bộ dáng vẻ nhàn nhã thong thả. Có một con chim đậu trên cửa sổ, líu ríu líu ríu mà hót vài tiếng, lại phành phạch vỗ cánh bay đi.
Vừa chú ý đến động tĩnh của hắn, Tô Phiếm lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng tỏ hệt như viên cẩm thạch rạng rỡ lấp lánh, cả người đều là thần thái hào hứng nói không nên lời, nụ cười hiện ra bên khoé miệng cũng không thua kém bao nhiêu so với ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Vừa thấy được Tô Phiếm ôn nhu nội liễm, Tô Trạm trước tiên là say đắm nhìn chằm chằm cả nửa ngày, lập tức cảm thấy tức giận không công bằng, chói lọi như vậy muốn làm gì? Đến đối kháng với tình cảnh thê thảm của hắn sao?
Tô Phiếm nhìn em trai bảo bối nhà mình, thần sắc tức giận bất bình lập tức liền hiểu rõ vài phần, mỉm cười đi đến bên giường ngồi xuống, một phát đem gia hoả nào đó ngủ đến nổi dường như không có xương cốt vớt lên, mở miệng nói: “Buổi sáng tốt lành, A Trạm.”
“…” Tô Trạm chậm rãi liếc y một cái, hoàn toàn không muốn đáp lời.
“Sao vậy? Đây là còn chưa tỉnh ngủ sao? Đến, thức dậy đi, đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng, thuốc còn chưa uống đó.” Tô Phiếm bắt đầu bóp bóp khuôn mặt của hắn. Tô Trạm lười biếng đẩy tay của y ra, lười biếng phun ra một chữ, “Mệt…” Sau đó ầm ầm ngã xuống giường, một bộ dáng vẻ đừng làm phiền đến em, em muốn ngủ.
Tô Phiếm híp mắt nhìn em trai nhà mình im lặng không lên tiếng bắt đầu kiểm điểm, y hẳn là không nên thật sự quá chiều chuộng A Trạm như lời cha mẹ đã nói? Đây là thật sự muốn đem hắn nuông chiều quá độ? So với tối hôm qua chính mình chỉ bắn hai lần mà thôi, căn bản không làm nhiều, nếu không phải sau đó tay chân Tô Trạm đồng thời bắt đầu phản kháng, đành phải đem thứ cứng rắn đó rút ra, y còn có thể làm vài lần nữa… Cứ như vậy mà còn mệt đến nông nỗi này?
Tô đại thiếu trước tiên là suy nghĩ kỹ lại chuyện đã qua một chút, chính mình có phải là đã quá nuông chiều em trai bảo bối nhà mình hay không, nhưng mà thấy Tô Trạm ngã trái ngã phải ánh mắt mông lung buồn ngủ trong lòng là mềm thành một đoàn, hận không thể đem người ngậm trong miệng mà yêu thương. Nhìn như vậy, chính mình kỳ thực không có quá phận a. Sau khi suy nghĩ như thế, Tô Phiếm thở dài, nổi lên tâm tư trêu đùa, dụ dỗ em trai như đang dụ dỗ một đứa con nít, “Ngoan, A Trạm, mau dậy thôi, còn không dậy, anh liền kêu người đem bữa trưa mang lên đây.”
Một tiếng “ngoan” làm cho Tô Trạm nổi lên một tầng da gà, nhưng mà điều này không thể lay động được tâm tư tính ngủ tiếp của hắn, nằm im thin thít tiếp tục dính vào chăn.
“Em trai, A Trạm, bảo bối, đại bảo bối của anh trai…” Tô Phiếm dứt khoát mặt dày càng kêu càng thái quá, mà Tô Trạm thành công cảm nhận được một trận buồn nôn, đành phải khuất phục xin hàng, lăn mình vừa muốn xoay người lại, nhưng mà quên mất chính mình tối hôm qua thắt lưng như muốn gảy, biên độ rời giường quá lớn, xém chút nữa đau lưng đồng thời tay chân còn như nhũn ra không đứng vững thoáng cái ngã vào trong lòng của Tô Phiếm.
Tô Phiếm cười trêu đùa: “Đây cũng không tốt, vừa rời giường liền nhảy vào ôm lấy ngực anh, tối hôm qua ai còn gạt anh vẫn luôn nói đủ rồi đủ rồi, hả?” Tô Trạm hận không thể nghiến răng nghiến lợi, ôm lấy tay của anh trai hắn ngược lại không buông, “Vương bát đản, còn không phải đều là anh làm hại! Thắt lưng của lão tử a…”
Tô Trạm khuôn mặt tức giận, Tô Phiếm lại là vẻ mặt thản nhiên, đồng thời tinh thần sôi nổi vô cùng đem em trai của y ôm đến phòng vệ sinh, dáng vẻ ngược lại còn thật sự giống như ôm đại bảo bối. Tô Phiếm đem bàn chải đánh răng đã quét kem đánh răng sẵn nhét vào trong tay hắn, tỏ ý hắn mau đánh răng, sau đó đâu vào đấy kéo một cái khăn mặt đem một tay trống không của Tô Trạm lau sạch sẽ, lại kêu y đổi một tay khác đánh răng, cầm lấy một cái móng vuốt khác lau sạch hai tay. Đợi cho Tô Trạm mơ mơ hồ hồ đánh răng xong xuôi, Tô Phiếm đem khăn mặt sạch dán lên mặt hắn, lại giúp hắn lau mặt, quả thật hận không thể ngay cả răng cũng giúp hắn đánh.
Đương nhiên, y sẽ không nói với Tô Trạm, từ lúc còn nhỏ, y liền muốn chi phối em trai này như vậy, ví dụ giúp hắn tắm rửa, giúp hắn mặc quần áo, giúp hắn ăn cơm, nhưng mà tiểu gia hoả nào đó từ nhỏ đã đầy gai hoàn toàn không thể để cho y tới gần. Buổi sáng này, Tô đại thiếu lại hoàn thành một nguyện vọng lúc còn nhỏ, trong lòng tràn đầy thoả mãn hận không thể ôm lấy Tô Trạm gặm vài cái.
Tô Trạm bị Tô Phiếm lay lay lau lau vài cái, ngược lại là tỉnh táo hơn không ít, hắn luôn cảm thấy cái tình cảnh này rất quen thuộc, nghĩ cả nửa ngày mới nghĩ ra, đời trước Tô Phiếm cũng đã từng thay mình lau mặt còn rửa chân nữa!
“A Phiếm, anh trước kia, cũng đã từng lau mặt rửa tay cho em.” Tô Trạm một bên thay quần áo, một bên lại đột nhiên nói với Tô Phiếm.
“Hả? Phải không? Anh sao lại không nhớ.”
“Là em đời trước trước khi chết.”
Tô Phiếm đi qua, thay hắn cài nút áo sơ mi, mặt mày rủ xuống nhìn không ra nét mặt gì, chỉ lạnh nhạt nói, “Chuyện trước kia tựa như ngày hôm qua, tất cả đều đã qua đi, kể từ ngày hôm nay hãy bắt đầu lại một lần nữa. A Trạm, anh hy vọng, em sau này cũng đừng nghĩ đến những chuyện đã qua nữa, coi như đời trước chỉ là một giấc mộng hoang đường của em mà thôi, được không?”
Tô Trạm gật gật đầu, hắn đương nhiên biết cái đạo lý này, hôm qua và hôm nay, mối quan hệ của hắn và Tô Phiếm đã tiến thêm một bước, hoàn toàn không giống nhau, nhưng mà y trước kia đều sớm đã tính kế, lại thế nào đến bây giờ mới cố ý làm cho hắn khó chịu.
Chỉ có điều, hắn phải nhớ lại một lần cuối cùng nữa.
“Chính là Mục Uy — A Phiếm, em hy vọng anh đừng giết y.” Tô Trạm đem ý nghĩ mà mình đã suy nghĩ rất lâu nói ra. Hắn không phải là người lương thiện gì, chuyện mà Mục Uy làm, nếu như không có cảnh tượng hoang đường ảo tưởng trong miệng Tô Phiếm, chính là chính hắn cũng phải đâm dao lên người Mục Uy. Nhưng đó dù sao cũng không phải là một giấc mơ, Mục Uy lúc hắn chạy rốn là người duy nhất đưa tay ra giúp đỡ, hơn nữa bởi vì một lần cứu trợ duy nhất này, y cũng đồng dạng là rơi vào tay Tô Phiếm, kết quả cũng như nhau.
“A Trạm, chuyện nào ra chuyện nấy, trên người Mục Uy, có chuyện tư, cũng có chuyện riêng.” Ngay cả y đau lòng em trai này đi nữa, cũng phải chịu trách nhiệm đối với Tô gia.
“Đời trước, em cho rằng chính mình là bị anh đuổi giết, một người hốt hoảng chạy trốn như con ruồi không đầu, em hướng về những người phàm là có thể giúp đỡ em mà nhờ giúp đỡ, đáng tiếc, lúc đầu từng người một đều tâng bốc em, đến cuối cùng là e sợ tránh không kịp. Ngược lại là Mục Uy, vậy mà là người duy nhất chịu giúp đỡ em.” Tô Trạm nói đến chuyện đời trước, chỉ là giọng điệu bình thản ngược lại giống như đang nói một câu chuyện của người khác. Đây là bởi vì hắn đích xác là tâm bình khí hoà đã sớm toàn bộ buông xuống.
Tô Phiếm im lặng không lên tiếng chỉ lắng nghe, cuối cùng là gật gật đầu, chậm rãi nói: “Được, anh không giết.”
Tô Trạm nhận được đáp án của y mỉm cười, chuyện này hoàn toàn dỡ xuống. Chỉ có điều, hắn nào biết, Tô Phiếm lúc ở chỗ Mục Uy thấy được chính mình không còn hình người đã phẫn nộ kèm theo đau lòng, cùng với sự sợ hãi lúc đưa đến bệnh viện chờ đợi cấp cứu, đủ để cho Mục Uy chết ngàn vạn lần. Y là tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát.
Tất cả mọi người, đều phải đi hết một vòng luân hồi của chính mình, Mục Uy tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, ở đời trước của Tô Trạm căn bản không có chút ký ức, chính mình ra tay giúp đỡ một lần, lại cứu được một cái mạng của chính mình.
Cuối cùng cũng hầu hạ xong nhị thiếu gia bảo bảo nhà y xuống lầu ăn cơm, Tô Phiếm tâm trạng rất tốt, tự tay bới một chén cơm bưng đến trước mặt Tô Trạm. Một người làm gốc Thái Lan líu ríu líu ríu dùng tiếng Thái lấy lòng nói với thiếu gia chủ nhân của nàng, “Nhị thiếu gia, ngài đã dậy rồi, những món này đều là đại thiếu gia sáng sớm thức dậy tự mình chuẩn bị, đụng cũng không cho chúng tôi đụng đến. Đại thiếu gia đối với ngài thật tốt!”
Chỗ nào cần tới người ta nói, Tô Trạm nếm thử món đầu tiên liền biết đây là tay nghề của Tô Phiếm, mà người sau như là tranh công nhìn mình hỏi, “Sao nào? Có hợp khẩu vị hay không? A Trạm phải ăn nhiều một chút, trên người còn bao nhiêu thịt đâu…” Tô Phiếm đem nửa câu sau “ôm lấy cũng không thoải mái” giấu đi không nói.
Người nào đó biết rõ ác tính tự động bổ sung câu nói đó, thế là nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Tô Phiếm đây là một loại cảm giác muốn đem mình đút no xong rồi một ngụm nuốt trọn…
“Hừ, không có chuyện gì xum xoe lấy lòng không là gian trá tức là kẻ cướp.” Tô Trạm chịu đựng cảm giác đau đớn mơ hồ hừ một tiếng nói.