Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngay khi Thương Mặc còn đang tiêu hóa tin tức bản thân sống lại, di động vang lên, là Viên Diệp gọi đến.
Viên Diệp là anh em tốt cùng cậu lớn lên từ nhỏ. Cả hai đều rất thích ca hát, thường xuyên đi ktv hát hò với nhau.
Cậu cùng Viên Diệp đã thành lập nhóm nhạc tham gia thử giọng, tiến vào top 3, giành được giải đồng, thu hút không ít fans. Sau đó công ty Thiên Vũ thấy hình tượng hai người tốt, lại có giọng nên ngỏ lời muốn kí hợp đồng. Từ đó cậu cùng Viên Diệp xuất hiện và biểu diễn tại các sự kiện lớn với tư cách nhóm nhạc TWO, thậm chí còn được hát nhạc phim và đệm đàn cho các chương trình truyền hình, xem như cũng có chút danh tiếng.
Quan hệ của cậu với Viên Diệp vốn luôn rất tốt, mặc dù cậu ở cùng với một người đàn ông là Đỗ Thác, Viên Diệp cũng không hề có bất kì ý tứ khinh thường nào, ngược lại đối xử với cậu càng tốt.
Sau này khi biết được người Đỗ Thác thích là Viên Diệp, làm loạn xong Thương Mặc tự mình ngẫm lại cũng thấy đây là chuyện đương nhiên.
Thứ nhất, Viên Diệp lớn lên xinh đẹp, làn da mịn màng trắng trẻo đến thiếu nữ cũng phải mặc cảm. Thứ hai, tính cách Viên Diệp rất ôn nhuận, dịu ngoan, giống như mèo con chọc người thích. Cuối cùng, Viên Diệp còn có thể chịu được cực khổ, càng khiến người khác tán thưởng.
Trái ngược với y, Thương Mặc lớn lên cũng có thể xem là soái, nhưng đứng cạnh Viên Diệp cũng chỉ như lá xanh với hoa hồng. Tính tình cậu cũng không được tốt, rất bướng bỉnh, đôi khi còn ngang ngạnh, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người.
Thương Mặc ngẫm lại cũng cảm thấy đau đầu. Sao đời trước tính tình của mình lại có thể tệ như vậy!
“Tiểu Mặc, cậu không sao chứ?” – Đã một lúc không nghe thấy tiếng của Thương Mặc, Viên Diệp lo lắng mở miệng hỏi.
Thương Mặc nhanh chóng trả lời: “Không có việc gì không có việc gì.”
Bên kia, Viên Diệp tiếp tục nói: “Hôm nay không thấy cậu đến tập, tớ hỏi Kiều Lẫm mới biết cậu nghỉ nên trong giờ nghỉ tranh thủ gọi điện qua cho cậu. Câu bị làm sao à? Thân thể không thoải mái sao?”
Kiều Lẫm là người đại diện của cậu và Viên Diệp.
Thương Mặc nghe Viên Diệp nói chuyện tập luyện, trong đầu nhớ lại chuyện bản thân đời trước ở thời điểm này. Đây là khoảng thời gian tập luyện cho buổi biểu diễn đầu tiên của hai người, trong thoáng chốc, cả người cậu đều trở nên kích động.
Cho dù có nói về nó bao nhiêu lần, buổi biểu diễn đầu tiên vẫn thật khó quên, mặc dù thật sự không ổn. Đời trước, biểu hiện của Thương Mặc hôm ấy rất tệ hại, nguyên nhân là bởi tối hôm trước kim chủ hung hăng ấn cậu ở trên giường muốn vài lần, khiến cho cổ họng cậu khản đặc.
Ngày hôm sau Kiều Lẫm nghe giọng lập tức bất mãn trừng cậu khiến Thương Mặc có chút xấu hổ. Kiều Lẫm tính khi biểu diễn sẽ để cậu hát nhép, nhưng Thương Mặc không đồng ý. Người đại diện tức giận đến mức ném thẳng kế hoạch sắp tới vào người cậu, nói: “Cậu cứ bướng bỉnh đi, đến lúc ấy đừng có khóc.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Kiều Lẫm, giọng hát của Thương Mặc so với bình thường kém hơn rất nhiều khiến người xem ban đầu sửng sốt rồi thất vọng, liên tục ném đồ trên tay về phía Thương Mặc.
Mặc dù Kiều Lẫm đã lên sân khấu giải thích là bởi vì cảm mạo, nhưng vẫn không hề có tác dụng. Tuy rằng cũng có fans đau lòng cho Thương Mặc, nhưng phần lớn fans của TWO là fans của Viên Diệp, bọn họ mắng Thương Mặc là đồ sao chổi, làm hỏng sân khấu đầu tiên của Diệp Tử.
Ngày hôm sau, đầu đề của các phương tiện truyền thông đều là những bài gièm pha màn biểu diễn của Thương Mặc, mà người khởi xướng – kim chủ lại nhìn cậu, hiếm khi cười nói: “Em ấy, lần đầu biểu diễn đa thu hút sự chú ý như vậy, sau này trong giới ca hát chắc chắn có Thương Mặc em.”
Đến tận bây giờ Thương Mặc nhớ tới vẫn còn rùng mình, cậu tự nói thầm trong lòng, lần này nhất định không thể làm hỏng buổi biểu diễn!
“Tiểu Mặc? Cậu ở ở đó không? Tại sao không nói chuyện?”
Thương Mặc lập tức lấy lại tinh thần: “Đây đây, vừa mới suy nghĩ về thời gian biểu diễn, thân thể tớ không vấn đề gì, cậu không cần lo lắng.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Viên Diệp: “Vậy là tốt rồi, thời gian biểu diễn là cuối tuần thứ hai của tháng sau, Tiểu Mặc lại quên rồi.”
Thương Mặc cười gượng: “Lần này tớ nhớ kĩ rồi, sẽ không quên được. Ngày mai tớ sẽ trở về nhà trọ, chúng ta tập luyện thật tốt để buổi biểu diễn thành công trăm phần trăm.”
Viên Diệp nghe Thương Mặc nói vậy, tuy rằng rất cao hứng, nhưng… “Anh ta…. Có đáp ứng cho cậu trở về không?”
Thương Mặc tất nhiên biết “Anh ta” trong lời Viên Diệp là ai. Cậu nghĩ hiện tại kim chủ “sủng ái” cậu như vậy, chờ hắn về cậu dịu ngoan nói chuyện một chút, tỉ lệ thành công sẽ rất cao.
Hơn nữa kim chủ còn thích Viên Diệp, chỉ cần lấy buổi biểu diễn đầu tiên của Viên Diệp làm lí do, hắn hẳn cũng sẽ không nghĩ nhiều!
Ngẫm lại Thương Mặc cảm thấy thật mệt, tại sao cứ cảm thấy mình giống nhân bánh sandwich, ở trong mối quan hệ yêu đương hỗn loạn với kim chủ, nhưng kim chủ lại thích Viên Diệp, thế mà lúc trước lại nói muốn theo đuổi cậu…
Chẳng lẽ đây là … Ái tình công lược? Trước hết bắt tay với người bên cạnh Viên Diệp, chậm rãi khiến Viên Diệp chú ý, sau đó mới ôm mỹ nhân về?
Thương Mặc lắc đầu, tỏ vẻ không thể lý giải được phương pháp của kim chủ đại nhân.
Đời trước, Thương Mặc hãm rất sâu vào viên đạn bọc đường của Đỗ Thác, dẫn đến hiện tại đối mặt với hắn, trong ngực vẫn như có thứ gì đó nhảy nhót, tâm vẫn không thể nhịn được mà rung động. Chẳng qua đã trải qua một lần thất thế, Thương Mặc cuối cùng vẫn cảm thấy bảo vệ mạng nhỏ quan trọng hơn. Cậu muốn chạy nhanh để rời khỏi tra công, dùng tài năng mà tiêu diêu tự tại!
Ý thức được ý nghĩ của mình lại bay xa, Thương Mặc nhanh chóng nói vào di động: “Để tớ thử nói với hắn xem sao, hắn cũng không đến mức quá lãnh khốc vô tình đâu.”
Viên Diệp gật đầu nói được, sau đó lại lo lắng nói: “Nếu hắn không đồng ý, Tiểu Mặc cậu cũng đừng ngang bướng quá.”
Thương Mặc biết Viên Diệp sợ mình sẽ giận dỗi làm kim chủ không vui, đến lúc đó chính mình phải lãnh đủ, cười nói: “Biết rồi.”
Hai người còn cười đùa một lúc, đến tận khi đầu dây bên kia có tiếng thúc giục Viên Diệp tiếp tục tập luyện, cậu mới cúp điện thoại.
Thương Mặc nhìn di động cười cười, nếu trời cao cho cậu một cơ hội sống lại, cậu mà không bắt lấy thì quả thật là đồ ngốc.
Sau đó Thương Mặc đến phòng tập của Đỗ Thác. Đời trước cậu không chú ý rèn luyện thân thể, cả người gầy yếu không có cơ bắp, luyện tập một chút là mất sức. Khi bị kẻ xấu truy đuổi, chạy vài bước đã bị bắt được. Hiện tại cậu ý thức được thân thể mình không tốt, cần phải rèn luyện ngay.
Vào trong phòng tập, Thương Mặc cuối cùng cũng hiểu được lí do vì sao Đỗ Thác có thể duy trì cơ bụng tám múi trên người.
Trước kia cậu cảm thấy kim chủ bận rộn như vậy, căn bản không có thời gian tập luyện, còn nhân một lần sau khi vận động xong nhìn chằm chằm vào cơ bụng hắn, nghi hoặc hỏi: “Đây là hình xăm à?”
Chuyện sau đó rất dễ đoán, Thương Mặc bị Đỗ Thác đặt ở trên giường hung hăng làm đến ngất xỉu, trước khi ngất đi còn nghe được tiếng hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Em cảm thấy đây là xăm lên sao? Hả?”
Thương Mặc nhớ lại cũng cảm thấy hồi đó bản thân thật sự ngu ngốc. Cậu vỗ trán, cong người chuẩn bị nhấc cái tạ ở dưới đất lên, nhưng không thể nào nâng được nó dậy.
Thương Mặc quật cường cắn môi, nghĩ thầm tao không tin không nâng được mày, thế nhưng cho dù dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ, tạ vẫn không nhúc nhích lấy một phân, mà đầu cậu còn đầy mồ hôi.
Thương Mặc bĩu môi, oán hận nhìn chiếc tạ trên mặt đất: “Sớm muộn gì tao cũng nâng được mày.”
Nói xong cậu chạy đến bên máy chạy bộ, bật công tắc chậm rãi chạy, vừa lòng cười híp mắt: “Chỉ có mày là ngoan.”
Chạy khoảng nửa giờ Thương Mặc đã mệt, nhưng cậu vẫn cắn răng kiên trì chạy thêm nửa giờ nữa rồi mới đi tắm. Tắm rửa xong toàn thân thật nhẹ nhàng khoan khoái, Thương Mặc lại nhảy lên giường ngủ một giấc.
Đỗ Thác về đến nhà, nghe dì Lý nói Thương Mặc đến phòng tập, giờ đang ngủ, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc. Hắn không nói gì, chỉ nhấc chân lên lầu vào phòng ngủ, quả nhiên thấy Thương Mặc đang nằm trên giường, miệng há to, ngủ trong tư thế chẳng nhã nhặn chút nào.
Hắn tiến đến bên cạnh cậu, nhịn không được vươn tay bóp mũi Thương Mặc, làm cậu bất mãn nhíu mày, cuối cùng mơ màng tỉnh lại.
Đỗ Thác sờ tóc cậu, ôn nhu nói: “Đã sáu giờ tối rồi còn ngủ? Buổi tối sẽ không ngủ được.”
Thương Mặc ném cho hắn cái nhìn bất mãn, ý là sao anh dám quản tôi.
Đỗ Thác thấy thế chỉ nhẹ giọng cười: “Đứng lên rửa mặt đi, tôi đưa em ra ngoài ăn.”
Thương Mặc không tình nguyện rời khỏi giường.
Đỗ Thác dẫn cậu đến một nhà hàng Pháp. Thương Mặc nhìn thực đơn cùng giá tiền, thầm nghĩ: “Wow, kim chủ hôm nay khác quá, lần này nhất định phải ăn một bữa thịt cho thật đã.”
Đỗ Thác nhìn Thương Mặc ở đối diện, lắc đầu cười khẽ.
Lúc này, một thanh âm cực kì quen thuộc truyền đến.
“Nhìn từ xa đã thấy quen, tới gần quả nhiên là Đỗ tổng.”
Hết chương 2.