Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thương Mặc biết mình đã gây ra đại họa, nói theo cách của Kiều Lẫm thì chỉ sợ giờ không ai có thể cứu nổi.
Nhưng cậu sẽ không ngồi chờ chết. Sống lại một lần, ái tình đã tuyệt vọng, chỉ còn sự nghiệp, cậu sẽ không để nó xuống dốc.
Vấn đề là vòng quan hệ của Thương Mặc quá bé, lại không đặc biệt thân thiết với ai. Trong nhất thời, cậu không thể tìm ra ai có khả năng.
Cậu nghĩ một lúc rồi nhìn Kiều Lẫm nói: “Anh có thể cho em xin số điện thoại và địa chỉ của một vài nhà tài trợ được không?”
Người đại diện nghe vậy liền biết cậu muốn làm gì, hai mắt gắt gao nhìn Thương Mặc: “Không thể.”
Sau đó lại cướp lời cậu: “Tôi biết tính cậu, để cậu tìm đến mấy nhà tài trợ kia cuối cùng cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.”
Thương Mặc cau mày nói: “Tính em em biết rõ hơn, bây giờ là tình huống khẩn cấp.”
Kiều Lẫm hiếm khi thấy Thương Mặc để ý đến sự nghiệp của mình như vậy. Nếu là trước đây chắc chắn cậu ta sẽ chẳng làm gì, làm sao giống bây giờ, nằng nặc đòi liên hệ cùng các nhà tài trợ. Anh nhíu mày nói: “Chính vì đây là tình huống khẩn cấp nên mới không để cậu đi.”
Sau đó lại nghi hoặc nhìn cậu: “Chuyện này cứ để tôi xử lý, cậu với Viên Diệp có trách nhiệm tập luyện cho tốt là được. Cậu cũng đừng nói gì cho Viên Diệp, cậu ta mà biết chắc chắn sẽ nghĩ ngợi lung tung, không ngủ được.”
Thương Mặc gật đầu.
Kiều Lẫm vẫn tiếp tục nói: “Tôi nói cho cậu vì muốn cậu nhớ kĩ, về sau trước khi làm gì phải động não. Cậu có thể kí tên cho cô hộ sĩ kia, nhưng phải bảo cô ta không được tiết lộ địa điểm và tình huống.”
Thương Mặc rũ mắt: “Lần sau em sẽ chú ý.”
Người đại diện vỗ vai cậu: “Thế thì tốt rồi. Về chăm sóc Viên Diệp đi, tôi đi trước xử lý chuyện này.”
Thương Mặc gật gật đầu.
Cậu vừa trở về phòng bệnh, Viên Diệp đã lo lắng hỏi: “Kiều Lẫm nói gì với cậu đấy?”
Thương Mặc đi về phía y, lắc đầu nói: “Anh ấy bảo tớ chăm sóc cậu cho tốt, anh ấy có việc phải đi trước.”
Viên Diệp nhìn cậu, lập tức hỏi: “Có phải việc chuyển viện hôm nay không?”
Thương Mặc cả kinh, nhưng trên mặt vẫn cố gắng tỏ ra trấn tĩnh. Cậu nói: “Không phải.”
Sau nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Viên Diệp, nhớ lời Kiều Lẫm đã dặn, cậu liếm môi nói tiếp: “Kiều Lẫm nói dạo này anh ấy bận xử lý chuyện biểu diễn của chúng ta, có thể không thế đến đây thăm cậu thường xuyên được. Anh ấy bảo tớ chăm sóc cậu cho tốt, cậu cũng cần phối hợp chữa bệnh, sớm khôi phục còn trở lại tập luyện.”
Viên Diệp nhìn Thương Mặc vài lần, cảm thấy đối phương không lừa mình mới nói: “Không sao đâu, anh ấy có việc bận, không cần qua thăm tớ. Cậu cũng theo Kiều Lẫm về công ty luyện tập đi, ít nhất trong hai chúng ta còn có một người thể hiện tốt.”
Thương Mặc đáp ứng: “Thế cũng được, buổi trưa và buổi tối tớ sẽ qua mang cơm cho cậu, cậu muốn ăn gì thì cứ gọi điện cho tớ là được.”
Viên Diệp gật đầu nói: “Mấy món tớ thích ăn chắc không cần phải nói nữa. Chúng ta ở với nhau từ nhỏ cậu biết hết rồi.’
Nói xong còn nhìn Thương Mặc chớp chớp mắt, ý là cậu thử nói không biết xem.
Thương Mặc bị hành động đáng yêu này của y chọc cười, nói: “Không cần không cần, tớ nhớ rõ lắm rồi.”
Viên Diệp vừa lòng cười.
Thương Mặc ở lại nói chuyện với Viên Diệp một lúc thì Kiều Lẫm gọi điện bảo cậu về công ty, nói là nhà thiết kế đã tới để đo kích thước may trang phục.
Thương Mặc hỏi: “Vậy còn Diệp tử thì phải làm sao? Nếu không để em đo cho cậu ấy.’
Kiều Lẫm lời ít ý nhiều trả lời: “Thân hình hai cậu không khác nhau nhiều lắm.”
Ý là trong tình huống đặc biệt này chỉ cần đo một người là được.
Thương Mặc đen mặt bất mãn, tôi là người có cơ bắp nhé! Diệp tử không có cơ bắp! Rõ ràng tôi cường tráng hơn cậu ấy được không!
Khi cậu đến phòng tập của công ty, nhà thiết kế kia đang ngồi trên ghế sa lông lướt Weibo, hai hàng mi rũ xuống in bóng xuống đáy mắt, nhìn qua thật sự động lòng.
Thương Mặc đóng cửa, đến gần nhà thiết kế, thấy gã không hề có ý định ngẩng đầu lên, đành mở miệng: “Xin chào, tôi là Thương Mặc, xin hỏi anh là nhà thiết kế Lâm Phi phải không?”
Nhà thiết kế Lâm Phi lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu, đứng lên bỏ tháo tai nghe ra khỏi tai, giơ tay vuốt tóc mai trên trán mấy cái mới chịu nói chuyện: “ Xin chào Thương Mặc, tôi là Lâm Phi. Cậu cũng không cần gọi tôi là nhà thiết kế Lâm Phi đâu, danh xưng này dài quá, tôi nghe còn thấy mệt. Gọi tôi Phi Phi là được rồi.”
Thương Mặc không nghĩ Lâm Phi sẽ dễ gần như vậy, nhìn bộ dáng của gã cứ như thể hai người đã quen thân lâu lắm. Cậu mỉm cười: “Vâng, giờ đo kích thước phải không?”
Lâm Phi gật đầu: “Bây giờ cũng được.”
Nói xong gã đặt di động xuống ghế, lấy thước dây từ trong túi ra, bắt đầu đo cho Thương Mặc.
Tay cầm thước của Lâm Phi lả lướt trên người cậu, sờ từ ngực rồi sờ xuống đến bụng. Thương Mặc bị trêu chọc đến mức phải nhíu mày, vẫn phải chịu đựng không đẩy gã ra. Nhưng tên này lại được nước lấn tới, từ phía sau ôm lấy cậu, còn tựa đầu lên vai cậu.
Trán Thương Mặc nổi gân xanh, cậu định vươn tay đẩy Lâm Phi ra thì gã lại mở miệng: “Dáng người cậu đẹp quá. Tuy không có cơ bắp nhưng tỉ lệ cơ thể lại rất đẹp, da dẻ mịn màng không có sẹo lồi. Cậu mà mặc trang phục tôi thiết kế chắc chắn sẽ rất hút mắt.”
Thương Mặc bất động thanh sắc đẩy người ra, sau đó cảnh giác nhìn Lâm Phi: “Cảm ơn lời khen của anh. Nhưng tôi thấy thứ đáng được khen hơn phải là trang phục của anh mới phải.”
Lâm Phi nghe vậy, vừa đắc ý vừa kiêu ngạo nói: “Đấy là chuyện hiển nhiên. Cậu nhìn đi, tôi cũng là nhà thế kế số một số hai trong nước đấy chứ, nếu không đã không phải phiền Đỗ Thác đích thân mời. Tất nhiên đó cũng chỉ là một phần nguyên nhân thôi, quan trọng hơn là tôi đã xem ảnh chụp của cậu, rất thích dáng người của cậu nên mới nhận công việc này.”
Cái tên Đỗ Thác khiến cả người Thương Mặc cứng ngắc. Lúc đầu cậu còn nghĩ là do công ty sắp xếp, hóa ra lại là do Đỗ Thác mời. Quả nhiên Đỗ Thác rất để ý đến sự nghiệp của Viên Diệp, còn mời cả Lâm Phi, nhà thiết kế nổi tiếng nhất nhì trong nước đến đây.
Khi nãy trong điện thoại Kiều Lẫm nói với cậu là nhà thiết kế Lâm Phi, cậu còn có phần kinh ngạc. Đúng như những gì Lâm Phi tự nói, gã là nhà thiết kế số một số hai trong nước, từng thiết kế trang phục cho rất nhiều minh tinh, hơn nữa mỗi thiết kế của gã đều nhận được sự yêu mến nồng nhiệt của giới mộ điệu, có thứ còn tạo ra xu hướng. Việc một nhà thiết kế nổi danh như vậy lại tự đi may đo trang phục cho bọn họ khiến Thương Mặc cảm thấy có chút không chân thật.
Ban đầu cậu nghĩ là do công ty coi trọng buổi biểu diễn đầu tiên của hai người, trăm triệu lần không nghĩ là Đỗ Thác mời đến. Trong nhất thời, tâm tình Thương Mặc có chút phức tạp.
Lâm Phi thấy cậu không nói gì, ma trảo lại duỗi về phía Thương Mặc, mặt mày bày ra biểu tình thưởng thức, miệng còn nói ra lời tán thưởng: “Sờ vào thích quá. Giá mà được cởi luôn quần áo thì tốt.”
Thương Mặc đen mặt đẩy gã ra, hỏi: “Anh đo xong chưa?”
Lâm Phi lắc đầu, meo meo cười: “Đã đo đâu, vừa rồi chỉ dùng sức cảm nhận dáng người của cậu một chút thôi. Giờ mới bắt đầu đo nè.”
Vừa nói vừa lắc lắc thước dây, ý bảo Thương Mặc lại đây, trong mắt còn lóe ra ánh sáng sâu kín, nhìn qua trông thật giống một con sói bự.
Thương Mặc nhíu mày, tuy cậu không muốn bị quấy rối, nhưng cũng không còn cách nào khác phải đi qua.
Lần này Lâm Phi đã chịu làm việc quy củ. Trong lúc đo đạc, biểu tình của gã trông vô cùng nghiêm túc, nhìn không hề giống kẻ hai mắt lòe lòe phát sáng, mặt mày mị hoặc vuốt ve Thương Mặc khi nãy.
Thương Mặc thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh bị kéo căng cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Lâm Phi đang cúi đầu đo thắt lưng, thấy được sự thay đổi của Thương Mặc, khóe môi hơi gợi lên.
Sau khi đo xong, Lâm Phi ghi lại tất cả số đo vào điện thoại, rồi lại dùng di động chụp toàn thân Thương Mặc mấy bức. Nhưng chụp xong rồi Lâm Phi vẫn nhìn chằm chằm Thương Mặc khiến cậu cảm thấy không thích hợp chút nào, đành phải mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Phi đi đến đứng trước mặt cậu, vươn tay về phía đầu Thương Mặc.
Thương Mặc né tránh, mày nhăn lại.
Lâm Phi giải thích: “Vừa rồi mạo phạm, xin lỗi nhé. Chỉ là tôi cảm thấy cậu không để mái hoặc rẽ ngôi thì hợp hơn.”
Thương Mặc lắc đầu, nhìn không ra biểu tình: “Không sao.”
Lâm Phi nói: “Vậy là tốt rồi. À, cậu có yêu cầu gì đối với trang phục thì cứ nói, tôi sẽ cân nhắc cho vào thiết kế của mình.”
Thương Mặc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi không có yêu cầu gì cả.”
Sau lại gãi đầu nói: “Thiếu chút thì quên. Tôi còn một người bạn cùng nhóm, dáng người cậu ấy không khác tôi lắm, chỉ gầy hơn một chút thôi. Hôm nay vì lí do sức khỏe mà không thể đến đây được”
Nói xong có chút áy náy nhìn Lâm Phi.
Nhà thiết kế Lâm sờ cằm: “Tôi biết, tôi đã thấy ảnh của các cậu. Như vậy đi, mai tôi sẽ đến bệnh viện lấy số đo của cậu ta. Như vậy có được không?”
Thương Mặc gật đầu cảm ơn: “Tốt quá, cảm ơn anh.”
Hai mắt Lâm Phi híp mắt, nhếch môi cười: “Khách khí làm gì, tôi cũng chỉ lấy tiền làm việc thôi. Các cậu yên tâm, đến lúc đấy tôi sẽ cho hai cậu xinh đẹp lộng lẫy trên sân khấu!”
“Tôi tin vào năng lực của nhà thiết kế Lâm Phi.” – Thương Mặc cười nói.
“Tôi vừa nói gì? Đừng gọi tôi là nhà thiết kế Lâm Phi mà phải gọi là Phi Phi. Vừa nói xong đã quên rồi.” – Nhà thiết kế Lâm lắc đầu bất mãn.
Gọi Phi Phi hình như hơi thân mật quá. Thương Mặc nhíu mày suy nghĩ.
Nhưng Lâm Phi không hề quan tâm đến chuyện thân mật hay không. Gã bất mãn ôm tay kêu gào: “Nào, gọi một tiếng Phi Phi cho tôi nghe xem nào.”
Thương Mặc trầm mặc thật lâu, cuối cùng dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lâm Phi nhỏ giọng kêu một tiếng: “Phi Phi.”
Lúc này Lâm Phi mới vừa lòng cười: “Mặc Mặc thế có phải ngoan không.”
Thương Mặc cảm thấy da gà toàn thân đều nổi lên, trong đầu toàn là hình ảnh Đỗ Thác khi gọi cậu là Mặc Mặc.
Lúc này, di động của Lâm Phi vang lên, gã cầm điện thoại lên nói: “Ba giờ chiều mai tôi sẽ đến lấy số đo. Nhưng tôi lại vừa thấy tin các cậu đã chuyển viện, giờ các cậu đang ở đâu?”
Thương Mặc nói tên bệnh viện cho gã.
Nghe xong, Lâm Phi vẫy tay nói: “Vậy giờ tôi đi trước. Hẹn mai gặp, Mặc Mặc.”
Khóe môi Thương Mặc cứng ngắc, tỏ vẻ không còn gì để nói trước cách xưng hô này, mãi sau mới vẫy tay lại: “Ngày mai gặp.”