Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người tới là nữ minh tinh đang nổi Liễu Vận. Hôm nay gương mặt diễm tuyệt của nàng được tô điểm bằng trang sức trang nhã, làm nổi bật ngũ quan tinh xảo động nhân. Nàng mặc chiếc váy ngắn cổ chữ V màu đỏ thẫm như máu tôn lên dáng người lồi lõm đầy đủ, tôn lên nước da trắng như tuyết, dưới chân là đôi giày cao gót ôm lấy bàn chân lả lướt.
Nhìn từ xa, quả thực trông như một đóa hoa hồng nở rộ.
Cho dù Thương Mặc sống lại một lần nữa, khi nhìn Liễu Vận vẫn không nhịn được mà ngây người tán thưởng.
Liễu Vận cũng không để ý đến sự thất lễ của Thương Mặc mà chỉ nhìn cậu cười một chút khiến Thương Mặc càng ngây người.
Liễu Vận thấy thế thấp giọng cười, nàng nhìn Đỗ Thác nói: “Đỗ tổng gần đây bận gì vậy? Hoạt động quảng bá bộ phim mới nhất của em mà cũng không thể đến ủng hộ một chút.”
Đỗ Thác mỉm cười, con ngươi thâm thúy cũng nhiễm ý cười, hắn nói: “Gần đây đang bàn bạc về một khu đất phía bắc nên không thể tới được. Hôm nào sẽ tạ tội với Liễu minh tinh sau.”
Liễu Vận nghe vậy mỉm cười. Nàng biết Đỗ Thác sẽ giữ lời.
Đỗ Thác lại hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
Thương Mặc ngồi một bên nghe vậy, cho rằng Đỗ Thác muốn mời Liễu Vận cùng ăn cơm, nhất thời trong mắt đều là ý cười.
Nếu như cậu nhớ không nhầm, đời trước nhân vật nam chính trong những scandal của Liễu Vận đều là Đỗ Thác. Nhiều lần, Thương Mặc còn nhìn thấy Liễu Vận ra vào xe của hắn, khi đó cậu cho rằng Đỗ Thác là gay nên cũng không để trong lòng, giờ nghĩ lại mới thấy có khả năng giữa hai người này còn một loại quan hệ mờ ám khác. Càng khả nghi hơn là, Đỗ Thác cũng không hề tức giận với những scandal nhỏ bé này, ngược lại còn để mặc chúng tùy ý lan truyền.
Cho nên mối quan hệ của hai người này nhất định là có bí mật không thể cho ai biết!
Thương Mặc ngẩng lên nhìn Liễu Vận, lấy thẩm mỹ của một người đàn ông để quan sát, khuôn mặt của Liễu Vận không chỉ thuộc top đầu trong giới giải trí, mà dáng người cũng vô cùng bốc lửa, hơn nữa tính tình cũng không lằng nhằng. Nếu là người ngoài nhìn vào, nhất định sẽ thấy khả năng Đỗ Thác thích Liễu Vận là vô cùng cao.
Thế nhưng kiếp trước đã được trải nghiệm cách thể hiện tình cảm của Đỗ Thác đối với Viên Diệp, Thương Mặc trong lòng rõ ràng Đỗ Thác với Liễu Vận chỉ là gặp dịp thì chơi, hơn nữa với thủ đoạn ôn nhu của Đỗ Thác, chỉ sợ Liễu Vận đã sớm rơi vào, thật đáng thương cho một cô gái tựa hoa hồng như vậy.
Nghĩ vậy, Thương Mặc bèn đồng tình nhìn Liễu Vận.
Bên này, Liễu Vận cười nói: “Em còn chưa ăn, sao vậy, Đỗ tổng muốn mời em ăn sơn hào hải vị gì à?”
Đỗ Thác không đáp mà chỉ gọi nhân viên đến, nói: “Hóa đơn của Liễu Vận lát nữa tính vào hóa đơn của tôi.”
Sau đó lại quay đầu nói với Liễu Vận: “Thật sự cũng muốn mời Liễu minh tinh ăn, nhưng chỉ sợ trong mắt Liễu minh tinh không có thứ gì là sơn hào hải vị.”
Hai người còn nói chuyện với nhau một chút Liễu Vận mới theo nhân viên sang bàn khác.
Thương Mặc nhìn theo bóng dáng Liễu Vận, tựa như có điều suy nghĩ, thế nhưng người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất giống bộ dạng của một chàng trai si tình nhìn cô gái trong lòng mình rời đi.
“Sao vậy? Vẻ ngoài của tôi kém cô ta sao?”
Đỗ Thác nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Thương Mặc, hắn nhướn mày, khóe môi nổi lên ý cười.
Thương Mặc phục hồi tinh thần, trên mặt gượng cười, trong lòng lại âm thầm phun tào. Cái quỷ gì thế, sao cậu không biết Đỗ Thác còn tự kỉ như vậy!
Thật ra Đỗ Thác có lí do để tự tin. Hắn là con lai Trung Anh, ngũ quan đoan chính mà thâm thúy, đặc biệt là đôi mắt, tựa như một hồ nước sâu, khi hắn lẳng lặng nhìn người đối diện, thật sự có thể khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Lúc trước Thương Mặc cũng đã bị con người ấy nhìn chăm chú mà thất thần, đến tận khi đối phương quẳng cậu lên giường cậu mới hồi phục tinh thần.
Thế nhưng hiện tại Thương Mặc cũng không rảnh đoán tâm tư của Đỗ Thác khi nói những lời này. Theo lý mà nói, làm gì có chuyện một chàng trai sẽ so đo tướng mạo xấu đẹp với một cô gái, huống hồ chàng trai này còn là Đỗ Thác.
Thương Mặc cắn đũa, có chút rối rắm, cuối cũng vẫn cúi đầu buồn bã ăn đồ ăn.
Đỗ Thác cũng không ép buộc cậu trả lời nhưng con người lại lóe lên ánh sáng thâm thúy, còn mang theo một phần thành thục không thích hợp.
Sau khi cơm nước xong, hai người trở về căn hộ cao cấp của Đỗ Thác, Thương Mặc lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, Đỗ Thác vào thư phòng.
Trong khi tắm, Thương Mặc mới nhớ ra cậu cần phải nói chuyện ở lại công ty cho Đỗ Thác, vì thế vội tắm cho nhanh rồi đi đến trước cửa thư phòng. Nhưng đứng trước cửa thư phòng rồi, Thương Mặc ngập ngừng hồi lâu vẫn không dám giơ tay gõ cửa.
Nguyên nhân là bởi đời trước có lần Thương Mặc thấy đã qua mười hai giờ, cửa cũng không gõ mà trực tiếp xông vào, có ý tốt muốn nhắc Đỗ Thác đi ngủ sớm một chút, không ngờ Đỗ Thác sẽ vì thế mà giận dữ, ra lệnh bắt cậu từ nay về sau không được tới gần thư phòng.
Cho nên hiện tại Thương Mặc do dự, nếu bây giờ không nói sáng mai chắc chắn không kịp thu dọn đồ đạc, tối lại phải trở về, nhưng nếu bây giờ đến gần thư phòng của Đỗ Thác, nhỡ đâu lát nữa hắn lại nổi giận thì làm thế nào?
Do dự hồi lâu, cuối cùng khi Thương Mặc đang chuẩn bị gõ cửa, bên trong lại truyền đến giọng nói của Đỗ Thác: “Vào đi.”
Thương Mặc ngẩn người, cậu còn chưa gõ cửa, sao Đỗ Thác biết để bảo cậu đi vào? Nhưng cậu cũng không dám chậm trễ, ngay lập tức đẩy cửa vào.
Đỗ Thác đang ngồi trước máy tính xử lí công việc, thấy cậu đi vào, hắn bình thản hỏi: “Chuyện gì?”
Thương Mặc gãi đầu, nói: “Tháng sau là buổi biểu diễn đầu tiên của em và Diệp tử…. Bắt đầu từ ngày mai, em muốn ở trong nhà công ty cấp để tập luyện thật tốt.”
Diệp tử là cách gọi thân mật mà Thương Mặc gọi Viên Diệp.
Đỗ Thác ngẩng lên nhìn cậu, nửa ngày không nói chuyện.
Thương Mặc thấy thế còn tưởng rằng Đỗ Thác không đồng ý, vì thế tiếp tục nói: “Hiện tại em chưa tập luyện được ca khúc nào, nếu không tăng cường luyện tập, buổi biểu diễn chắc chắn sẽ bị em phá hỏng!”
Cậu nói xong hốc mắt đã ướt át, tỏ vẻ chính mình thật sự rất muốn cố gắng để buổi biểu diễn đầu tiên thành công tốt đẹp, Đỗ Thác anh mau thương tôi đi, không phải, mau thương Diệp tử đi.
Đỗ Thác nhướn mày nhìn cậu, khóe môi vừa vặn cong lên thành một độ cung: “Em ở đây buổi sáng dậy sớm một chút, tôi cho người đưa em qua.”
Thương Mặc giật nhẹ khóe miệng, không còn lời gì để nói. Phải biết rằng lái xe từ nơi này đến công ty sẽ mất một giờ, như thế không phải sẽ đi tong một giờ ngủ của cậu sao!
“Dậy sớm một giờ, em sẽ ngủ không đủ, giấc ngủ mà không đủ…” – Thương Mặc nghiêm túc nói – “sẽ chậm trễ tiến trình luyện tập, sẽ kéo Diệp tử xuống, làm hỏng buổi biểu diễn, cuối cùng Kiều Lẫm chắc chắn sẽ mắng em té tát.”
Trong mắt Đỗ Thác hiện lên một nét khác thường, hắn cười nói: “Chỉ đùa em thôi, em còn tưởng thật.”
Đoạn vỗ lên đùi của mình, nói: “Lại đây.”
Thương Mặc không còn cách nào, đành phải đi qua, bị Đỗ Thác lôi kéo ngồi lên đùi. Cả người cậu cứng ngắc, cố gắng áp chế cảm giác chán ghét đang dâng lên trong nội tâm.
Đỗ Thác gắt gao nhìn chằm chằm cậu, hắn cúi xuống hôn lên môi Thương Mặc, cuối cùng còn nhéo mặt cậu, nhéo đến khi cậu phải bất mãn trừng mắt mới thôi.
Đỗ Thác xoa tóc cậu, ôn nhu nói: “Lát nữa nói với dì Lý giúp em thu dọn đồ đạc, nhớ đặt báo thức, ngày mai dậy sớm một chút, tôi cho người đưa em đi.”
Thương Mặc nghe vậy cười cười, về sau một tháng không thấy, Đỗ Thác chắc chắn sẽ quên cậu đến góc nào không biết, đến lúc ấy cậu chỉ cần chú ý một chút, tận lực tránh chạm mặt Đỗ Thác, để hắn triệt để quên cậu. Nghĩ đến đây, Thương Mặc không nén được cảm xúc vui vẻ, nói: “Đồ đạc để lát nữa em tự thu dọn là đươc.”
Đỗ Thác lại cúi xuống hôn lên môi cậu, còn nặng nề mà cắn: “Sao vậy, rời khỏi tôi nên vui vẻ sao?”
Thương Mặc bị cắn đau, nội tâm bất mãn phun tào, không vui thì buồn chắc? Nhưng cậu vẫn biết phải giả vờ giả vịt, nếu để Đỗ Thác không vui rồi thay đổi ý định, mọi chuyện chắc chắn sẽ phiền toái.
Ý cười trên mặt cậu tản đi. Cậu nhăn mày, nghẹn ra một mặt luyến tiếc: “Sao lại thế được. Em không hề muốn rời khỏi anh.”
Đỗ Thác vừa lòng cười: “Vậy nghe lời tôi, ở lại đây, mỗi sáng dậy sớm một giờ, được không?”
Được cái đầu anh!
Thương Mặc làm bộ khó xử: “Nếu vậy sẽ ảnh hưởng đến việc tập luyện, thật có lỗi với Diệp tử…”
Đỗ Thác cười cười: “Đùa em thôi. Được rồi, em về trước thu dọn đồ đạc đi, đêm nay đừng thức khuya, ngủ sớm một chút, tôi giải quyết một vài công việc rồi sang với em.”
Thương Mặc chỉ ước được trở về, cậu từ trên đùi Đỗ Thác đứng xuống, nhanh như chớp bỏ chạy.
Đỗ Thác nhìn theo bóng lưng của Thương Mặc. Hắn lắc đầu cười khẽ rồi lấy điện thoại ra gọi: “Lão Kim, tra cho tôi tình hình gần đây của Thương Mặc.”
Người gọi là lão Kim rất nhanh đã gửi tư liệu cho Đỗ Thác. Hắn lật lật, tay nắm thật chặt chuột máy tính. Nhìn theo mắt hắn, chỉ thấy đó là một bức ảnh, trong ảnh Thương Mặc đang nằm ngủ trên ghế sa lông trong phòng nghỉ, mà một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang cúi đầu hôn lên hai má cậu.
Do góc chụp, khuôn mặt người đàn ông kia không hiện ra chính diện, Đỗ Thác kéo xuống các ảnh sau, phát hiện không có ảnh nào chụp chính diện người đàn ông này.
Ngoại trừ mũ lưỡi trai, áo sơ mi màu đen, cái gì cũng không thể phát hiện thêm!
Đỗ Thác ném con chuột máy tính trong tay, gọi điện cho lão Kim bảo ông đi điều tra người trong ảnh, sau đó trực tiếp trở về phòng ngủ, muốn tìm Thương Mặc tính sổ cho sự không ngoan lần này!