Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sau đó, trong một lần cùng ăn cơm với em, tôi đột nhiên nhớ ra sau khi em uống say hỏi gì cũng đáp, vậy nên tôi để em uống chút rượu, hỏi em một việc, biết là em cũng sống lại. Khi ấy tâm tình tôi rất phức tạp, nhưng tôi vẫn muốn giấu em việc tôi cũng sống lại. Chỉ là em lại một lòng một dạ mong tôi chán ghét em, để tôi buông tha em.”
“Tôi nghĩ, không biết người tên Đỗ Thác này trong lòng em có phải là giống con mãnh thú và dòng nước lũ hay không. Mặc dù hắn thay đổi, em cũng sẽ không cảm thấy hắn đã thay đổi, mà chỉ biết rằng sau này hắn sẽ còn làm em thương tích đầy mình.”
Thương Mặc vốn đang cúi đầu, hai tay nắm chặt bỗng mở miệng: “Không phải là giống mãnh thú và dòng nước lũ, mà còn khiến tôi sợ hãi và chán ghét hơn thế.”
Thương Mặc không nghĩ là hắn cũng sống lại, cũng không nghĩ rằng đối phương biết mình cũng vậy, cho nên khi nghe Đỗ Thác nói ra những lời này, nỗi phẫn hận và thất vọng đối với hắn từ đời trước lập tức ùa về. Nếu như từ trước đến nay cậu vẫn có thể an ủi bản thân rằng Đỗ Thác chưa phải là Đỗ Thác của đời trước, cậu vẫn có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, dùng khuôn mặt tươi cười để xã giao với hắn, thì giờ ai còn có thể mặt không biến sắc mà nhìn kẻ đời trước đã kéo mình xuống địa ngục, ai còn có thể tươi cười xã giao, ai còn có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục được nữa?
Cậu không thể!
Sau khi biết bản thân sống lại, Thương Mặc đã thầm nghĩ phải rời xa Đỗ Thác, bắt đầu một cuộc sống mới. Thế nhưng cậu không ngờ là người này dù thế nào vẫn không chịu buông tha cậu. Lúc đầu Thương Mặc còn kiêng kị thân phận hắn, miễn cưỡng tươi cười đón chào, khách khí nói chuyện. Giờ cậu không muốn cố thêm bất kì điều gì nữa. Chỉ cần thấy người này ngồi trước mặt cậu đã khó chịu. Đỗ Thác khiến Thương Mặc nhớ lại ánh mắt lạnh như băng của hắn, cũng như thảm kịch kiếp trước hắn gây ra cho cậu.
Thương Mặc bị áp lực trong lòng gây khó chịu. Cậu dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài.
Đỗ Thác không nghĩ mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này. Hắn bật dậy, kéo tay Thương Mặc: “Mặc Mặc, em đừng đi.”
“Mặc Mặc, đời trước tôi quá khốn nạn, đến mức hại chết em. Bản thân tôi cũng biết mình sai, hơn nữa tôi cùng hiểu rõ lòng mình. Tôi yêu em, Mặc Mặc. Tôi thừa nhận ban đầu tôi thích Viên Diệp, nhưng sau đó, trong khi ở chung với em, tôi đã thích em mất rồi, tôi…”
Thương Mặc chỉ cảm thấy bàn tay đang giữ mình lại kia ghê tởm vô cùng. Cậu dùng lực giằng ra, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát được.
“Đỗ Thác” – Trong thanh âm của Thương Mặc ẩn chứa nỗi phẫn hận – “Tôi nói rồi, tình cảm của anh cũng như lời giải thích của anh, hai thứ ấy tôi không hiểu nổi.”
“Anh nhìn xem, đời trước tôi bị anh hại thành như thế nào? Nếu như không có lần sống lại này, mộ tôi giờ đã xanh cỏ, thế mà anh bây giờ vẫn còn có thể nói thích tôi. Thử hỏi, trên đời này có ai quăng người mình yêu vào quỷ môn quan không?”
Đỗ Thác bị lời của Thương Mặc làm cho ngẩn người. Trong phút giây, hắn dường như có cảm giác bản thân thật sự không thể đến với cậu ấy.
Hắn cứ ngỡ chỉ cần thẳng thắn nói chuyện thật rõ ràng, sau đó cho người kia thấy chân tâm của mình, Thương Mặc sẽ chậm rãi để ý đến hắn.
Nhưng Đỗ Thác không nghĩ tới, đời này hắn chưa gây ra thương tổn gì cho Thương Mặc, vậy nên cậu mới có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cậu mới có thể tự nói với mình rằng đời này Đỗ Thác chưa gây ra điều gì tổn thương cậu, hắn đường đường là Đỗ tổng, quyền thế ngập trời, còn bản thân chỉ là ca sĩ hạng hai, đấu không lại hắn, rời đi là tốt rồi. Nhưng nếu Thương Mặc biết hắn sống lại, trong khi đó bản thân cậu cũng thế, vậy thì chuyện này cũng thật vô pháp.
Đỗ Thác nhìn Thương Mặc, lo lắng mở miệng: “Đời trước là lỗi của tôi, là tôi khốn nạn, tôi đáng chết. Tôi không nên đối xử với em như vậy. Sau khi em chết, tim tôi vẫn luôn đau đớn. Sau này, tôi mới hiểu được, kỳ thật đó là bởi tôi đã yêu em. Lúc ấy tôi rất hận bản thân mình không hiểu điều ấy sớm hơn, hận bản thân khiến người mình yêu phải chịu thương tổn. Tôi thẳng thắn nói chuyện sống lại với em là bởi vì tôi thật sự yêu em, tôi muốn theo đuổi em.”
Cả người Thương Mặc bị lời của Đỗ Thác làm cho run lẩy bẩy. Người này khiến cậu thương tích đầy mình, thậm chí bỏ cả mạng, vậy mà giờ lại nói yêu mình, muốn theo đuổi mình! Thương Mặc tức giận đến nỗi không kìm chế được bản thân. Cậu vung tay, giáng một cái tát lên mặt Đỗ Thác. Hai mắt đỏ quạch, Thương Mặc nói: “Đỗ Thác, đừng ở trước mặt tôi nói mấy câu yêu đương này, trong mắt tôi chúng chẳng khác nào truyện cười cả, vì bản thân tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ tin vào một lời nói dối nào nữa.”
Đỗ Thác bị cậu đánh đến lệch cả đầu, nhưng nghe Thương Mặc nói, trong lòng hắn còn đau hơn nhiều lắm. Hắn nhìn cậu, trong mắt tràn ngập bất lực. Đỗ Thác thật sự không biết phải làm sao để bù đắp lại cho Thương Mặc.
Khi nhìn đôi mắt đỏ hoe cùng thân thể run lẩy bẩy của cậu, hắn vừa đau lòng vừa tức giận, giận bản thân đời trước gây ra những chuyện vô liêm sỉ.
Hắn nói: “Mặc Mặc, tôi không nói nữa, em đừng tức giận. Sau này tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho em thấy những điều tôi nói ngày hôm nay không hề giả dối.”
Thương Mặc không đáp. Cả người cậu vẫn còn run rẩy. Người này thật đúng là có bản lĩnh, hại chết cậu rồi vẫn có thể phun ra những câu như vậy.
Đỗ Thác nhìn Thương Mặc, đau lòng vô cùng. Hắn nói: “Mặc Mặc, tôi đưa em về nghỉ ngơi trước đã, được không.”
Thương Mặc lạnh lùng hỏi: “Nghỉ ngơi? Anh nghĩ xem tôi có thể nghỉ ngơi nổi không?”
“Đỗ Thác, đời trước anh đối xử với tôi như vậy, đời này tôi đánh anh một cái, nói thế nào cũng là tiện nghi cho anh. Coi như là tôi xui xẻo, chỉ mong từ nay về sau giữa tôi và anh không còn gì nữa.”
Đỗ Thác quýnh lên, chuyện này sao có thể được! Hắn nói: “Mặc Mặc, không thể như vậy được. Nếu trời cao cho chúng ta sống lại một lần, tôi làm sao có thể buông tay em.”
Thương Mặc nhìn hắn, cười lạnh: “Trời cao cho anh trọng sinh là để anh đến đây dây dưa, làm nhục tôi à?”
“Sao lại là làm nhục em? Tôi nói rồi, tôi yêu em, chắc chắn tôi sẽ sủng ái em, không để em phải chịu bất kì thương tổn gì.” – Đỗ Thác vội vàng thanh minh.
Thương Mặc nâng tay bị hắn nắm lên trước mặt Đỗ Thác. Vì dùng sức giãy dụa, lại bị hắn nắm quá chặt, cổ tay cậu đã đỏ cả một mảng. Thương Mặc nhìn vào chỗ bị đỏ, hỏi: “Đây là cách anh yêu thương tôi, không để tôi chịu thương tổn gì phải không?”
Đỗ Thác nhanh chóng thả tay ra, thấy cổ tay nhỏ mịn kia vì bị mình siết mà giờ đỏ tấy lên, chỉ biết tự trách: “Xin lỗi, Mặc Mặc, tôi không chú ý đến lực.”
Thương Mặc xoa vùng cổ tay bị Đỗ Thác siết, nói: “Đỗ Thác, những lời hứa hẹn của anh ở trong mắt tôi đều không đáng giá một đồng. Anh như vậy làm sao có thể khiến tôi tin tưởng?”
Đỗ Thác nhìn cậu, biết rằng cậu đồng ý nói nhiều với mình như vậy là bởi muốn được hắn buông tha, nhưng hắn làm sao có thể. Đỗ Thác lắc đầu: “Tôi biết em không tin tôi, nhưng tôi nói rồi, sau này tôi sẽ dùng hành động thực tế chứng minh cho em thấy. Đêm nay nói với em những điều này là do tôi suy xét chưa kĩ. Xin lỗi em.”
Thương Mặc không nói gì thêm. Cậu biết người này sẽ không dễ dàng buông tha mình, vì vậy xoay người bước đi.
Thấy cậu quay đi, Đỗ Thác cũng đi theo. Thương Mặc biết nhưng chỉ có thể mặc kệ. Đến cửa khách sạn, Mạt Tề cũng vừa xuống đến nơi. Thấy cậu về, y vui vẻ chạy ra: “Anh Mặc, Anh Nghiêm vừa mới tới tìm anh, nói là bao giờ anh về thì sang phòng anh ấy.”
Thương Mặc gật đầu: “Giúp anh chuẩn bị chút nước tắm, anh qua chỗ Nghiêm Diệc, lát nữa sẽ về.”
Nói xong lập tức nhấc chân đi lên tầng.
Lúc này, Đỗ Thác cũng vào đến cửa khách sạn. Nhân viên lễ tân thấy hắn mặc quần áo bất phàm, hơn nữa còn rất đẹp trai, lập tức niềm nở hỏi: “Anh có cần giúp đỡ gì không? Anh đi một mình sao?”
Đỗ Thác nhìn theo bóng dáng Thương Mặc, nói với nhân viên lễ tân: “Cho tôi một phòng cạnh phòng cậu ấy.”
Mạt Tề đang lên tầng nghe vậy liền ngẩn người. Y quay đầu nhìn về phía Đỗ Thác, thấy ánh mắt người này nhìn Thương Mặc, trong lòng bỗng căng thẳng. Đây không phải là người y đụng phải trong phòng vệ sinh sáng nay hay sao? Giữa hắn và anh Mặc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhân viên lễ tân nhìn theo ánh mắt của Đỗ Thác, có chút khó xử nói: ” Xin lỗi anh, phòng bên cạnh Thương tiên sinh đã có người thuê rồi.”
Đỗ Thác nhìn bóng Thương Mặc xa dần rồi khuất hẳn mới quay lại, chuyển ánh mắt về phía nhân viên lễ tân: “Gọi giám đốc của các cô đến đây.”
Nhìn quản lí khách sạn cúi người trước Đỗ Thác, nhân viên lễ tân khi nãy đã biết mình đắc tội với người có lai lịch không nhỏ, thật sự có chút khóc không ra nước mắt.
Đỗ Thác cứ như vậy chiếm được căn phòng bên cạnh Thương Mặc. Căn phòng này vốn là của một nhân viên quay phim trong đoàn, bị giám đốc khách sạn lấy lí do “Phòng cần trùng tu” để đổi cho hắn.
Khi Đỗ Thác vào, Thương Mặc vẫn đang ở chỗ Nghiêm Diệc.
Nghiêm Diệc đen mặt hỏi cậu: “Có phải anh vừa ở cùng Đỗ Thác không?”
Thương Mặc mặt không đổi sắc gật đầu.
Mặt Nghiêm Diệc lại đen thêm vài phần. Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Anh nói anh không muốn gặp anh ta cơ mà!”
Thương Mặc liếc hắn: “Đúng là tôi không muốn gặp Đỗ Thác, nhưng mà lại không thể không đi.”
“Anh ta ép anh à?” – Mặt Nghiêm Diệc nóng bừng – “Anh ta dựa vào cái gì mà ép được anh? Chỉ vì anh ta có tiền có thế à?”
“Nghiêm Diệc” – Thương Mặc có chút mệt mỏi – “Nếu cậu gọi tôi đến chỉ để nói mấy chuyện này thì tôi về đây.”
Nghiêm Diệc vội ngăn cậu: “Thương Mặc, anh tránh xa hắn ra một chút! Người này rất xảo trá, không phải dạng tốt đẹp gì. Tôi nghe nói anh ta làm Liễu Vận lớn bụng nhưng lại không thèm chịu trách nhiệm, còn bắt Liễu Vận phá thai!”
Thương Mặc ngẩn người. Trong đầu cậu bỗng hình ảnh buổi sáng hôm đó, Liễu Vận đến tìm Đỗ Thác.
Cậu cười lạnh. Tốc độ trở mặt của người này vẫn không thua gì kiếp trước.
Thương Mặc về phòng, tắm rửa xong lại nghe thấy có tiếng gõ cửa. Cậu nghĩ là Mạt Tề, nhưng khi mở cửa ra lại thấy Đỗ Thác khoác áo choàng tắm đứng trước cửa.
Hắn đưa sữa trong tay cho cậu, dịu dàng nói: “Em uống sữa rồi đi ngủ nhé, ngày mai còn phải tiếp tục quay phim.”
Thương Mặc thẳng tay đóng sầm cửa lại. Giờ nhìn khuôn mặt người này, cậu chỉ cảm thấy dối trá và ghê tởm.