Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm hôm qua, trong khi Thương Mặc uống rượu cùng Hứa Ý, điện thoại của Nghiêm Diệc bỗng nhiên vang lên, là chú hắn gọi đến.
Chú của Nghiêm Diệc vừa mới bị Đỗ Thác dùng một câu nói tưởng như bình thường nhưng hàm ý đe dọa rõ ràng dọa cho tim cũng ngừng đập, vội vàng gọi điện cho cháu mình, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cháu ơi, Thương Mặc là người của Đỗ Thác, cháu đừng tranh làm gì.”
Nghiêm Diệc đang nhìn theo bóng dáng Thương Mặc uống rượu, nghe vậy giật mình, hắn cau mày đáp: “Chú, Thương Mặc không thích Đỗ Thác. Hơn nữa giờ anh ấy cũng không còn quan hệ gì với hắn ta.”
“Nhưng Đỗ Thác lại thích Thương Mặc. Người Đỗ Thác coi trọng thì làm gì có ai dám tranh. Cháu tôi ơi, thế lực của Đỗ Thác lớn đến mức cả hai giới hắc bạch cũng phải nể hắn vài phần, chúng ta không có năng lực đi đấu với hắn đâu.”
Nghiêm Diệc khẽ cắn môi: “Chú yên tâm. Cháu không cần chú giúp cháu.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài của Nghiêm Gia Hàn: “Cháu cứ như vậy sẽ bị Đỗ Thác chỉnh rất thảm. Cháu vẫn nên xử lí chuyện bài đăng trên Weibo trước đi. Nói cũng lạ, chuyện này không biết là ai làm, không hề nể nang mặt mũi của chú chút nào.”
“Không phải là tên khốn Đỗ Thác sao!” – Nghiêm Diệc hung tợn đáp – “Trừ hắn ra còn có người nào có bản lĩnh như vậy!”
“Lúc đầu chú cũng tưởng là hắn” – Nghiêm Gia Hàn lắc đầu – “Nhưng không phải. Nếu thực sự là hắn thì với giao tình giữa chúng ta, chuyện này đã được xử lí xong xuôi. Cháu thử nghĩ kĩ lại xem gần đây cháu có đắc tội với ai không?”
Nghiêm Diệc nghe vậy, mặt âm trầm nói: “Khi nào về cháu sẽ xem lại, giờ đang ở trong tiệc đóng máy nên không tiện nói.”
Dứt lời, Nghiêm Diệc cúp điện thoại.
Đắc tội ai? Trong khoảng thời gian này hắn luôn ở trong đoàn phim, sao có thể đắc tội một nhân vật quyền quý nào!
Chắc chắn là Đỗ Thác đã giở trò quỷ sau lưng!
*
Thương Mặc mới uống cùng thần tượng nhà mình mấy ngụm bụng đã bắt đầu nóng rực, đầu cũng đau vô cùng.
Hứa Ý cầm chai rượu của mình cụng vào chai của cậu, ngửa đầu uống vài ngụm. Uống xong, anh đặt chai xuống, dùng ánh mắt sâu xa nhìn Thương Mặc.
Thương Mặc bị nhìn mà ngại ngùng. Cậu còn tưởng rằng vì bản thân không uống được nên thần tượng giận, giờ anh ấy đang chờ mình uống. Nhưng vừa mới nâng chai lên, Thương Mặc lại nghe thấy Hứa Ý thản nhiên nói: “Thương Mặc, em không thể sống dựa vào tình cảm được.”
Cậu sửng sốt nhìn Hứa Ý, thấy anh đã nâng rượu lên uống thêm vài hớp. Một lúc sau, Hứa Ý mới cong môi nói tiếp: “Tình cảm không thể mài ra ăn, hơn nữa nó còn rất yếu ớt. Em không thể chắc chắn tình cảm sẽ mãi ổn định, cũng không thể cam đoan người trong lòng sẽ mãi yêu em.”
“Nhưng mà, em lại có thể nắm chắc nhiều thứ khác, ví dụ như chuyện ca hát, chuyện diễn xuất,…. Nếu em dựa vào chúng để đi lên thì từ nay về sau em sẽ không bao giờ phải sợ sự uy hiếp của bất kì ai.”
Thương Mặc bị anh nói mà giật mình. Có phải thần tượng đang định hướng cho kẻ mê mang là cậu không?
Cũng đúng, thần tượng có thể đi đến vị trí này, thu được nhiều danh lợi như vậy, chắc chắn phải có năng lực chống lại những người như Đỗ Thác, chỉ là trong quá trình có lẽ sẽ phải trải qua rất nhiều hiểm trở.
Hứa Ý lại cầm chai rượu lên uống thêm mấy ngụm. Uống xong, anh nói tiếp: “Nếu có chuyện gì cần giúp cứ tìm tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Thương Mặc lắc đầu. Tuy rằng cậu rất cảm kích ý tốt của thần tượng, nhưng cậu không muốn để thần tượng vì chuyện của mình mà phải từ bỏ cuộc sống thoải mái thật vật vả mới có thể có được: “Cảm ơn đạo diễn.’
“À, đạo diễn, em có thể hỏi một chuyện được không?” – Thương Mặc nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Hứa Ý gật gật đầu.
“Vì sao anh lại giúp em? Từ chuyện bộ phim này cho tới chuyện anh vừa nói.”
“Vì sao tôi lại giúp em… Vì mỗi khi nhìn em, tôi thấy được tôi của trước kia. Tôi giúp em cũng giống như là tôi giúp bản thân trước kia vậy…”
*
Khi Đỗ Thác bước vào, hầu hết mọi người đều đã say, chỉ còn một mình Hứa Ý vẫn ôm chai rượu vừa uống vừa hát.
Hắn nhíu mày nhìn bốn phía, cuối cùng cũng thấy được Thương Mặc đang ngủ gục ở đối diện Hứa Ý, có lẽ là do uống rượu.
Đỗ Thác đi về phía cậu, hắn cúi xuống ôm người vào lòng. Đúng lúc chuẩn bị rời đi, hắn lại nghe thấy tiếng Hứa Ý: “Nếu cậu thực sự yêu Thương Mặc thì hãy dùng chân tâm để đối xử, đừng để đến cuối cùng hủy hoại cậu ấy mới nói thương.”
Đỗ Thác nhướn mày, bình tĩnh đáp: “Tôi biết.”
Đỗ Thác ôm Thương Mặc lên xe, để cậu an ổn nằm trong ngực mình mới bảo Giản Anh lái xe về biệt thự.
Giản Anh có chút khó hiểu. Nơi này cách biệt thự rất xa, giờ lái xe về còn không bằng ngủ luôn tại khách sạn. Nhưng từ trong gương thấy ánh mắt của tổng tài nhà mình nhìn Thương Mặc, Giản Anh vẫn nghe lời mà lái xe.
Về đến biệt thự cũng đã là bốn giờ sáng. Đỗ Thác ôm Thương Mặc vào nhà, tắm rửa rồi thay cho cậu một bộ quần áo thoải mái, sau đó hắn mới ôm người vào lòng, an tâm ngủ.
Ngày hôm sau, khi Thương Mặc nhìn thấy trần nhà xa hoa quen thuộc, nhất thời không kịp phản ứng. Chờ đến khi ý thức được đây là đâu, cậu lại phát hiện ra bản thân đang bị một người ôm nằm trên giường.
Người này rõ ràng là Đỗ Thác!
Thương Mặc lạnh mặt. Cậu không nghĩ tới “Nhất định muốn cùng em nói chuyện” của Đỗ Thác chính là như vậy.
Cậu tránh khỏi sự ôm ấp của Đỗ Thác, đang đứng dậy chuẩn bị xuống giường lại bị Đỗ Thác ôm lấy thắt lưng. Ngay lập tức, Thương Mặc nghe được thanh âm hơi khàn vào buổi sáng của hắn: “Chào buổi sáng, Mặc Mặc.”
Thương Mặc bĩu môi, cảm thấy có chút vô lực. Vì sao cậu và Đỗ Thác vẫn không thể hảo tụ hảo tán!
Đỗ Thác cọ cọ vào vai cậu: “Mặc Mặc đau đầu sao? Ngày hôm qua em hẳn là uống không ít rượu, lát nữa tôi sẽ bảo dì Lý nấu canh giải rượu cho em.”
Thương Mặc hé miệng, nói: “Đỗ Thác, hôm qua anh bảo nhất định phải nói chuyện với tôi. Giờ anh nói đi.”
Cậu vừa dứt lời, cánh tay Đỗ Thác ôm ở thắt lưng cậu lập tức căng thẳng. Thương Mặc bĩu môi, từ đáy lòng dâng lên cảm giác vô lực.
“Mặc Mặc, tôi không muốn thấy em ở cùng một chỗ với người khác…”
Thương Mặc nghe mà buồn cười, chỉ là cười không nổi. Cậu nói: “Đỗ Thác, đó không phải là việc của anh. Tôi ở với ai là việc của tôi.”
Đỗ Thác gục đầu xuống. Hắn đáp: “Chuyện khác của em tôi có thể không nhúng tay vào, nhưng chuyện này tôi… không thể không tham gia.”
“Nếu đã vậy anh còn nói với tôi làm gì? Dù sao anh cũng đâu quản việc tôi có đồng ý hay không, đằng nào anh chẳng nhúng tay vào?” – Thương Mặc cười lạnh.
Đỗ Thác ôm chặt cậu, thấp giọng nói: “Mặc Mặc, tôi biết em không thích tôi nhúng tay vào, cũng giống như tôi không thích thấy em thân thiết với người khác. Nhưng mà mối quan hệ của chúng ta chính là nghiệt duyên trời cao đã định sẵn không thể tách rời. Nếu không vì sao chúng ta lại sống lại một lần nữa! Cho nên Mặc Mặc đừng lôi kéo người khác vào giữa chúng ta. Chuyện này chỉ uổng công thôi.”
“Đỗ Thác, tôi không thích anh nhúng tay vào là không muốn anh can thiệp vào chuyện của tôi. Nếu anh xen vào chuyện của một người không liên quan gì đến tôi, tôi sẽ không có thái độ gì hết. Còn chuyện sống lại, tôi không tin đây là nghiệt duyên. Tôi chỉ tin đây là trời cao cho tôi thêm một cơ hội, để tôi rời khỏi anh, sống một cuộc sống khác.” – Thương Mặc mệt tâm đáp.
“Đỗ Thác, anh luôn miệng nói yêu tôi, nhưng ngay cả việc thành toàn cho giấc mơ của tôi anh cũng không thể làm được. Anh thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem, anh thật sự yêu tôi sao?”
Đỗ Thác ôm cậu rất lâu, mãi mới hít sâu một hơi đáp: “Tôi yêu em, nhưng tôi lại không thể buông tha em. Có lẽ tôi không hiểu tình yêu, nhưng tôi biết cuộc sống của tôi không thể thiếu em!”
Thương Mặc cười nhưng trong mắt không vui. Sao cậu lại nghĩ Đỗ Thác sẽ buông tha cho mình nhỉ!
“Anh như vậy sẽ chỉ khiến tôi càng ngày càng chán ghét anh…”
Lực độ trên lưng lại tăng thêm. Người sau lưng cậu cắn chặt răng, trong mắt hiện lên bi thương. Hắn nói: “Chán ghét cũng được, chỉ cần em không thân cận với người khác.”
Thương Mặc phải về đoàn phim, Đỗ Thác không cho, nói là quay chụp đều đã xong nên không cần trở về. Hắn còn cho người đi dọn đồ của cậu để Thương Mặc không thể trở về được nữa.
Thương Mặc bĩu môi nói mình phải về nhà, Đỗ Thác nói sau khi ăn sáng xong sẽ đưa cậu về. Thương Mặc nghe vậy mặt không đổi sắc mà đi rửa mặt rồi xuống ăn sáng.
Dì Lý thấy cậu, đầu tiên đưa cho Thương Mặc một bát canh giải rượu, sau mới múc cháo cho cậu: “Lâu lắm Thương thiếu gia mới trở lại. Lát nữa phải nếm thử hết đồ ăn tôi làm đấy nhé!”
Thương Mặc cười gật gật đầu. Tuy cậu hận Đỗ Thác, nhưng trước khi còn ở đây dì Lý lại đối xử với cậu rất tốt.
Thương Mặc vừa uống xong canh thì Đỗ Thác xuống ngồi bên cạnh cậu.
Hai người cơm nước xong, Thương Mặc nói với hắn: “Bữa sáng cũng ăn xong rồi, tôi đi về trước.”
Dì Lý nghe thấy cậu nói phải đi về bèn nhanh chóng chạy từ trong bếp ra kéo tay cậu nói: “Thương thiếu gia chưa ở được bao lâu đã về. Không bằng ở lại đây thêm một chút, nói chuyện với bà già này cho đỡ buồn.”
Thương Mặc có chút khó xử. Dì Lý không giống Đỗ Thác, cậu chỉ có thể đáp: “Giờ con còn có việc ở công ty, không thể ở đây lâu.”
Dì Lý nghe cậu nói công ty có việc, tuy rằng vẫn muốn giữ lại nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đỗ Thác thấy vậy bèn nói: “Em ngồi nghỉ một lát cho tiêu cơm rồi lát tôi đưa em về.”
Thương Mặc lắc đầu: “Không cần.”
Dì Lý cũng biết Thương Mặc say xe nên cũng khuyên nhủ theo: “Thương thiếu gia, vừa ăn no đã ngồi xe sẽ khó chịu.”
Thương Mặc mím môi, sau nói với dì Lý: “Không sao đâu ạ, gần đây con cũng đỡ say xe rồi, hơn nữa công ty có việc gấp.”
Dì Lý nghe vậy cũng không thể nói gì thêm, Đỗ Thác càng không có cách nào, chỉ có thể theo cậu đi ra ngoài.
Giản Anh đã đánh xe đến trước cửa. Thương Mặc do dự một chút, cuối cùng vẫn ngồi vào, Đỗ Thác lập tức ngồi theo.
Hắn nhìn cậu, quan tâm hỏi: “Em có bị chóng mặt không?”
Thương Mặc không để ý đến Đỗ Thác, cậu tựa đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Lúc này cậu mới phát hiện hóa ra bây giờ đã là buổi chiều. Thương Mặc nhíu mày, điện thoại của cậu không có bên người, chắc chắn giờ này Mạt Tề đang sốt ruột muốn chết.
Hết chương 43.