Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Chi Tra Thụ
  3. Chương 134: Thú nhận
Trước /140 Sau

Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 134: Thú nhận

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bà Đinh đã sớm chuyển đến khu nhà chung cư, vì tiện cho người già nên được phân ở tầng một. Bà không ngờ buổi sáng có hai người ra ngoài, đến lúc về lại thấy bốn, đồ ăn rõ ràng không chuẩn bị đủ. Nhìn Bạch Bân cùng Đinh Hạo đi vào vô cùng mừng rỡ, một bên tiếp đón hai người, một bên cầm tạp dề lên: “Ai u, đều đến đây à, nội lại đi làm thêm vài món ăn.”

Mẹ Đinh vội vàng chặn lại, tự mình cầm lấy tạp dề xuống phòng bếp nấu cơm: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, con làm!”

Bà Đinh thật sự nhớ Đinh Hạo, lôi kéo tay cháu trai bảo bối, nghĩ nghĩ rồi để mẹ Đinh đi, còn liên tục dặn dò: “Làm nhiều vào, nhé, bọn con trai đang tuổi ăn tuổi lớn! Đúng rồi, làm món chân gà chua ngọt cho Hạo Hạo, nó rất thích ăn cái này!”

Mẹ Đinh thương con không hề kém bà Đinh, cười cười đáp ứng rồi đi vào bếp. Kỳ nghỉ lần trước Đinh Hạo không trở về, đã hơn nửa năm chưa được gặp bà Đinh, cũng đứng đó ôm chặt cổ bà không buông tay: “Nội yêu quý, nhớ chết con rồi!”

Bà Đinh được cậu nịnh nọt, cũng xoa xoa đầu cậu biểu đạt một chút tình cảm nhớ mong da diết: “Bảo bối Hạo Hạo yêu quý của nội! Nội cũng nhớ con…”

Đinh Viễn Biên ngồi ở sôpha đối diện bị hai bà cháu tình cảm này khiến cho uống trà mất hết vị ngon, thật buồn nôn. Bạch Bân ngồi cạnh thật ra lại không sao, nhìn Đinh Hạo vây quanh bà Đinh nịnh nọt ôm ấp còn nở nụ cười.

Đinh Viễn Biên thầm than thở, cũng không ngăn cản Đinh Hạo, để Đinh Hạo thân cận với nội một lát. Anh nghĩ vạn nhất lát nữa Đinh Hạo ‘thẳng thắn nói rõ’ với bà Đinh, phản ứng của bà chắc cũng không đến mức quá kịch liệt.

Yểng Đậu Đậu nuôi trong nhà một mình chiếm lĩnh toàn bộ ban công, thấy người đến liền đập cánh trốn vào không dám ló ra, mai đến khi tới giờ cơm trưa mới lén lút thập thò xuất hiện.

Đinh Hạo chuẩn bị cho nó một túi hạt dưa nhỏ, thấy nó đi qua liền móc từ trong túi ra dỗ dành: “Đậu Đậu, lại đây! Ăn hạt dưa không?”

Yểng nhỏ đậu trên lưng ghế sô pha sau vai bà Đinh, nghiêng đầu nhìn Đinh Hạo, nhìn rất ngốc nhưng không hề sợ hãi, chỉ là vẫn không qua ăn.

Đinh Hạo nghi hoặc, tưởng vật nhỏ không thích món này, lấy vài hạt ra đặt trong lòng bàn tay giơ sang phía nó: “Lại đây nào, thơm lắm, nếm thử chút đi?”

Yểng nhỏ đã từng ăn hạt dưa, bà Đinh từng mua cho nó, vừa bùi vừa thơm, nhưng nó rất bất mãn với Đinh Hạo, đứng trên lưng ghế sô pha nâng đầu nhỏ lên: “Anh không bóc ~ vỏ!”

Đinh Hạo bị nó chọc vui vẻ, ném một viên hạt dưa qua, đập vào cái đầu nhỏ đang ngẩng cao của yểng ta: “Ha! Yêu cầu của mi cao thật đấy, còn muốn phục vụ trọn gói hả?”

Yểng nhỏ bị cậu dọa sợ đập cánh loạn lên, không đau lắm, nhưng bộ dáng đặc biệt khoa trương, há miệng kêu to: “Nội ơi____ nội___ nội đến đây!” Vật nhỏ này vẫn học theo thanh âm của Đinh Hạo, nhất là hai tiếng đầu gọi bà Đinh, từ âm điệu đến vần nhịp đều giống hệt! Giống như vừa bị Đinh Viễn Biên đánh xong, vô cùng thê thảm.

Đinh Viễn Biên thấy yểng nhỏ gọi vậy lông mày nhíu chặt, chim này vừa đập cánh anh đã cảm thấy một phòng toàn lông chim, vội vàng giáo huấn Đinh hạo: “Nhiều người như vậy còn quậy phá! Mau ăn cơm của con đi!”

Bà Đinh bên này vừa trấn an yểng nhỏ Đậu Đậu, vừa quay đầu lại, chợt nghe thấy Đinh Viễn Biên đang mắng Đinh Hạo, lập tức bảo vệ: “Đi đi! Vừa ở nhà liền bắt nạt tụi nhỏ, giỏi lắm sao mà lớn tiếng ồn ào như vậy!”

Đinh Viễn Biên muốn giải thích, nhưng nhìn yểng nhỏ ngây thơ vô tội bên cạnh bà Đinh liền ngậm miệng. Vật nhỏ này tinh ranh giống hệt Đinh Hạo, biết khi nào hét lớn có thể đạt được hiệu quả tốt nhất, nếu hiện tại anh mở miệng, vật nhỏ này khẳng định cũng nhân cơ hội kêu to. Đinh Viễn Biên đã bị nó chỉnh nhiều lần, ngoại trừ bà Đinh và Đinh Hạo, anh cũng không thể đùa với con yểng này.

Người một nhà coi như bình an ăn cơm, trong lúc yểng nhỏ kiêng ăn, bị bà Đinh và Đinh Hạo chung tay giáo huấn. Vật nhỏ mới miễn cưỡng thừa nhận trong lòng bà Đinh, Đinh Hạo vẫn được cưng chiều hơn nó, trầm mặc một lát rồi vui vẻ bám theo Đinh Hạo lấy lòng. Nó dùng móng vuốt nhỏ quắp lấy chiếc đũa mới trong phòng bếp, ra sức bay lại đây, đặc biệt chân chó đưa tới trước mặt Đinh Hạo, còn dùng chân đá đá về phía Đinh Hạo, ý bảo đây là cho cậu.

Đinh Hạo nhìn chiếc đũa trúc mới kia vô cùng vui vẻ, thưởng cho yểng nhỏ một ít đậu nành chưng để ăn: “Không tệ nhỉ, Đậu Đậu!”

Yểng nhỏ hào phóng gặm hạt đậu nành bay đến một bên ăn, ăn xong còn nghiêng đầu nhìn Đinh Hạo, hình như không quá đói, cũng không qua đòi đồ ăn linh tinh, đứng trong lồng sắt của mình chải vuốt mấy sợi lông chim, ngoan ngoãn chờ đợi mọi người ăn cơm xong lại đến chơi với nó.

Sau khi ăn xong, mẹ Đinh và bà Đinh đi rửa bát, Đinh Viễn Biên xem thời sự. Bà Đinh nhìn Bạch Bân ngồi kia vẫn không nói lời nào, sợ anh buồn, bảo anh đi cho yểng ăn, thuận tiện mang nó bay ra ngoài một lát: “Phải cẩn thận nhé, lúc trước ở chung cư có mấy đứa nhỏ dùng súng hơi bắn chim, Đậu Đậu có lần bị dọa sợ, nếu không biết gọi lớn có lẽ đã bị bắn chết rồi!”

Bây giờ Đinh Hạo mới hiểu được, cậu còn đang ngạc nhiên tại sao yểng lại học cách cầu cứu thuần thục như vậy, hóa ra đây là do cuộc sống bức bách, dầu sôi lửa bỏng mà luyện thành. Đinh Hạo sờ sờ yểng nhỏ đang đứng trên vai Bạch Bân: “Thật không dễ dàng…”

Bạch Bân nhìn bà Đinh đi vào trong bếp, đứng tại cửa cúi đầu hôn lên mặt Đinh Hạo: “Anh ra ngoài nhé.”

Đinh Hạo lầm bầm nói gì đó không rõ tiếng, nhưng rõ ràng Bạch Bân rất thích nghe, nhìn nụ cười trên mặt vẫn chưa từng tắt.

Đinh Viễn Biên lơ đãng liếc sang bên kia nhìn một cái, tay đang ấn điều khiển liền run lên, màn ảnh nhoáng nhoáng chuyển liền một lúc bốn năm kênh. Anh bị kích thích, mạch máu sau ót đều chạy rần rật, ổn định lại tâm tình, đến lúc lén nhìn lại lần nữa thì Bạch Bân đang đi ra ngoài cửa, Đinh Hạo xoay người vào phòng bếp.

Đinh Viễn Biên nhìn biểu tình của Đinh Hạo chợt thấy lộp bộp, có cảm giác thằng nhóc này muốn thú nhận, nghĩ nghĩ, thật sự không còn tâm tình nào tiếp tục ngồi phòng khách xem ti vi, quyết định lén lút qua nghe một chút.

Lần này không đoán sai, Đinh Hạo thật sự muốn ngả bài với bà và mẹ Đinh, giúp rửa bát trước, gia nhập cuộc nói chuyện của mọi người, từ chất lượng nước rửa bát không tốt như trước kia đến chuyện làm thế nào rửa sạch các loại thuốc hóa học trên rau cỏ, Đinh Hạo nhẫn nại chờ đợi một cơ hội thích hợp.

Khó khăn lắm mới chờ được đến khi hai người nghỉ ngơi ngừng miệng, Đinh Hạo lúc này thử chen vào nói: “Nội, con nói cho nội biết chuyện này nhé?”

Bà Đinh đã rửa bát xong, nhận lấy chiếc khăn cậu đưa qua lau khô tay, nghe vậy liền ‘ừ’ một tiếng: “Chuyện gì vậy?”

Đinh Hạo cân nhắc cách dùng từ: “Cái đó, nội thấy Lý Thịnh Đông là người như thế nào?”

Lúc này cả bà Đinh và mẹ Đinh đều dừng lại, hai người liếc mắt nhìn nhau, bà Đinh cẩn thận đón lời Đinh Hạo: “Cũng được, ừm, là một đứa nhỏ hiếu thuận…”

Đinh Hạo nghe bà trả lời vậy thầm cảm thấy kỳ quái, lại kiên trì hỏi: “Vậy, hắn so với Bạch Bân thì sao?”

Bà Đinh sửng sốt: “Đương nhiên Bạch Bân tốt hơn rồi, đọc sách giỏi hơn Đông Đông, lại lễ phép hiểu quy củ, lớn lên là nhân tài…” Bà Đinh nhìn ánh mắt Đinh Hạo càng ngày càng long lanh, không biết nên nói tiếp như thế nào: “Hạo Hạo à, sao con đột nhiên lại hỏi cái này? Con cãi nhau với Đông Đông sao?”

“Không, nội, con từ đầu đã không thích hắn, cần gì phải để tâm đến chuyện cãi nhau với hắn!” Đinh Hạo biết mẹ Lý Thịnh Đông có đến thăm bà Đinh, xin lỗi chuyện lần trước, nên từ đó đến giờ luôn gắn Đinh Hạo và Lý Thịnh Đông làm một khối, bây giờ Đinh Hạo muốn uyển chuyển cởi bỏ nút thắt này, nếu bà Đinh có thể chấp nhận Lý Thịnh Đông, vậy nhất định có thể thừa nhận Bạch Bân! Hơn nữa quan hệ hai người tốt, bà Đinh biết, có lẽ mẹ Đinh cũng phải biết.

Quả nhiên, mẹ Đinh bên cạnh đón lời: “Hạo Hạo à, cái đó, chúng ta cảm thấy… thật ra chỉ cần hiểu rõ là được, nhưng mà, không được lung tung, biết không? Chọn xong thì chỉ nhận một người… cũng không phải không thể đổi, nhưng, mẹ nghe nói đổi nhiều người không tốt cho thân thể…”

Đinh Hạo nghe rõ, mặt đằng phát đỏ bừng. Mẹ Đinh nghĩ quá xa, đây là sợ cậu một mình leo cầu độc mộc muốn khuyên can, lại không dám nói thẳng. Đinh Hạo trong lòng cảm động, ổn định tâm tình rồi trình bày tất cả với hai người.

Đại ý không thay đổi, vẫn là Lý Thịnh Đông ‘theo đuổi’ cậu, cậu từ chối rồi sau đó hiểu được con trai có thể thích con trai, cọ xát một hồi liền nhận ra ở cùng Bạch Bân tốt hơn. Cuối cùng tổng kết một câu, cậu thích con trai, nhưng chỉ thích một mình Bạch Bân.

Bà và mẹ Đinh nghe cậu nói chuyện nửa ngày xong vẫn chưa kịp phản ứng, một hồi lâu mới thử hỏi: “Vậy Bạch Bân thì sao? Nó có thật lòng, à không, Hạo Hạo, người nhà nó sẽ phản đối đúng không?”

Bà Đinh cầm lấy tay Đinh Hạo xoa xoa: “Chúng ta không có chuyện gì… Nhưng vạn nhất nhà bọn họ làm khó con… Hạo Hạo, nếu không con chọn Đông Đông cũng được? Coi như hiểu rõ, hơn nữa nhà cũng gần, nhé?”

Đinh Hạo nghe bà nói liền vui vẻ: “Nội, không sao đâu, nhà Bạch Bân biết rồi, hai ngày trước ba mẹ anh ấy trở về còn cố ý nói với con, để chúng con ở cùng một chỗ trước rồi về sau sẽ nhìn lại xem, bọn họ không can thiệp.”

Mẹ Đinh vẫn không yên lòng, cô đã sớm biết chuyện từ bà Đinh, Đinh Viễn Biên tuy có giấu diếm nhưng ít nhiều có thể lộ ra chút tin tức trong ngữ khí và cách dùng từ. Bình thường mỗi khi cô gọi điện thoại cho Đinh Hạo đều cảm thấy quan hệ của cậu và Bạch Bân thật tốt, đến khi thật sự biết Đinh Hạo và Bạch Bân ở cùng một chỗ lại lo lắng, chủ yếu là cảm thấy Bạch Bân rất vĩ đại, sợ con trai bảo bối nhà mình bị người ta bắt nạt, lại bám theo hỏi Đinh Hạo. Trong lúc đó, bà Đinh cũng tận dụng thời cơ hỏi hết mọi thứ vấn đề mình quan tâm.

Mãi đến khi Đinh Hạo lăn qua lộn lại giải thích vài lượt, bà Đinh mới buông tay cậu ra: “Hạo Hạo bảo bối của bà chịu khổ rồi…”

Sắc mặt mẹ Đinh cũng không tốt lắm, dường như sắp muốn khóc: “Hạo Hạo con đừng sợ, mỗi lần ba con đến bệnh viện hỏi thăm mẹ đều nhìn thấy, bác sĩ nói con đây là trời sinh, mẹ không trách con, chính con cũng đừng tự trách mình… Nếu bị Bạch Bân bắt nạt thì con cứ về nhà, chúng ta sẽ tìm cách, cùng lắm thì mẹ nuôi con cả đời!”

Đinh Hạo nghe mẹ Đinh nói vậy mắt cũng đỏ bừng, miễn cưỡng nở nụ cười trêu chọc: “Mẹ, mẹ nói gì vậy! Con chỉ không thích con gái thôi, nghe mẹ nói vậy, không ngờ như thế là con không thể ra ngoài kiếm tiền rồi? Thật sự nói với mẹ, con rất có tiền, thật sự!”

Mẹ Đinh bị cậu chọc nín khóc mà cười, lấy bao tay dính nước rửa bát gõ lên trán cậu: “Ngốc! Con thì có thể có tiền gì chứ, con mà bị đem đi bán cũng đếm tiền hộ người ta mất!”

Đinh Hạo cũng không nói tiếp, ngồi đó vui tươi hớn hở tiếp tục giúp hai người rửa bát, còn kể vài chuyện cười ở trường cho mọi người nghe, chọc hai người cười không ngớt, khôi phục lại không khí náo nhiệt lúc trước.

Đinh Viễn Biên đứng ngoài cửa dán chân tường nghe ngóng nửa ngày, thắt lưng tê rần, nhưng thấy thằng nhóc này thuận lợi qua cửa cũng có chút cảm khái. Anh còn tưởng rằng không ai biết, kết quả ai cũng biết, chỉ gạt không nói cho anh! Anh đã chứng minh được ý nghĩ nhiều năm che dấu trong lòng mình, quan hệ của Đinh Hạo và bà Đinh là thân thiết nhất, sau đó là mẹ Đinh, tiếp đến là Bạch Bân và con yểng kia, cuối cùng mới đến lượt anh…

May mắn là chỉ nuôi một con thú cưng, bằng không xếp hạng của anh còn thấp hơn nữa!

Quảng cáo
Trước /140 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đau Lòng Vợ Trước

Copyright © 2022 - MTruyện.net