Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Chi Tra Thụ
  3. Chương 18: Đó là mong muốn của em…
Trước /140 Sau

Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 18: Đó là mong muốn của em…

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau một thời gian, Đinh Hạo cũng dần dần không còn bị ám ảnh bởi chuyện tiền bạc nữa, đời trước ba cậu phải chạy lên chạy xuống ngược xuôi một hồi, thôi thì đời này cũng vậy đi. Chuyện của người lớn cứ để người lớn lo, Đinh Hạo quyết định thành thành thật thật làm tốt vai trò học sinh tiểu học của mình là được.

Mẹ Đinh trước năm mới có viết một lá thư gửi về, nói vẫn muốn tiếp tục học. Đinh Hạo cảm thấy những ngày gian khổ đã đến rất gần rồi. Quả nhiên, mới vừa được nghỉ đông, Đinh Viễn Biên liền đem cậu về nhà, giao cho bà Đinh chiếu cố.

Bà Đinh vô cùng cao hứng được gặp lại cháu cưng, cứ gọi hoài Hạo Hạo bảo bối, hôn hít không ngừng, ôm ấp đủ kiểu, cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn Đinh Viễn Biên hỏi: “Sao tự dưng lại về vậy? Mẹ Hạo Hạo không về cùng à?”

Đinh Viễn Biên giải thích: “Mẹ, đây là dịp nghỉ đông, mẹ của Hạo Hạo vẫn đang đi học ở ngoài, đứa nhỏ này ở chỗ con cũng không chiếu cố tốt được, muốn nhờ mẹ trông hộ mấy ngày.”

Bà Đinh đương nhiên là vô cùng cao hứng, ôm cháu cưng thật chặt: “Cứ đi đi, đừng nói là mấy ngày, cứ ở chỗ ta mấy năm cũng được! Đúng không, Hạo Hạo của bà ~ lâu lắm rồi không gặp có nhớ bà không?” Bà Đinh hôn hôn lên mái tóc mềm mại của cháu. Đinh Hạo cũng ôm chặt bà nội không muốn buông tay, cậu rất nhớ bà…

Đinh Viễn Biên đưa Đinh Hạo về, lập tức lại đi. Đinh Hạo biết ba cậu muốn đến nhà họ hàng vay tiền. Hồi ấy mọi người đều không giàu có, một tòa nhà mấy tầng ở trấn trên mua toàn bộ từ trên xuống dưới bất quá cũng chỉ có mấy vạn đồng. Lần này ba cậu vừa mở miệng đã mượn con số ngàn, chỉ sợ mọi người muốn cũng không cho được.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Đinh Viễn Biên đằng kia mặt cũng càng ngày càng u ám. Đinh Hạo mỗi lần thấy ba đều lủi thật xa sợ xui xẻo bị đánh, thỉnh thoảng còn trộm giúp ba cậu phủi phủi tuyết bám trên xe đạp. Biết làm sao được, cậu nhìn ba cậu thân hình đơn bạc phóng xe đạp giữa trời gió tuyết ra ngoài cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Ở nhà cùng bà Đinh cũng đặc biệt nghe lời, đôi lúc đùa giỡn một trận bên ngoài cùng Lý Thịnh Đông cũng phải sửa sang lại thật sạch sẽ rồi mới về nhà. Bà Đinh cảm thấy hai bố con nhà này đều bất thường, liền hỏi: “Hạo Hạo, con nói cho nội biết, có phải ba con mấy hôm nay ra ngoài đi vay tiền người ta đúng không?”

Đinh Hạo lắc lắc đầu, giả bộ ngây thơ trả lời: “Ba đi từ sáng sớm, không nói là đi đâu”. Cậu biết bà Đinh quan tâm, nhưng không tiện nói với bà. Bà Đinh là do mấy anh em nhà họ Đinh cùng nhau góp tiền phụng dưỡng, mỗi tháng đều có vài người đưa tiền. Bà Đinh tiêu không hết sẽ cất đi một chút, nhưng nếu đem số tiền đó đưa cho ba cậu thì tuyệt đối không được, mấy người nhà Đinh Hạo… các bác các dì ấy cũng không để yên đâu.

“Hạo Hạo, con mau nói thật với nội, có phải… Có phải ba con phạm lỗi ở cơ quan đúng không?” Bà Đinh vô cùng lo lắng, bà nhìn đứa con suốt ngày trưng ra cái mặt đen xì xì liền biết trong lòng nó có việc, nhưng trong nhà mọi người đều an an ổn ổn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là chuyện trong đơn vị. Trước đó vài ngày ti vi đưa tin một nhóm tham ô bị xử phạt gì gì đó, bà Đinh nhớ đến lại càng không yên lòng.

Nhìn bà Đinh sốt ruột, Đinh Hạo chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành: “Ba con hàng ngày đi làm rất hào hứng, cấp trên cũng thường phái người tới thăm nhà, rất tốt mà.” Đinh Hạo nói đều là lời thật, cậu chính xác là một tuần đều qua nhà Bạch Bân, Bạch bí thư không ít lần kêu chú lái xe đến nhà đón cậu.

Bà Đinh nhẹ thở phào, nghĩ nghĩ: “Vậy à, vậy thì… hay là ba con sắp thăng chức?”

Đinh Hạo ngạc nhiên: “Dạ?!”

Bà Đinh càng nghĩ càng cảm thấy đúng, vỗ tay nở nụ cười: “Nhất định là như thế rồi, bà biết mà, muốn thăng quan tiến chức đều phải đi tặng lễ, Hạo Hạo, con đến đây” bà kéo Đinh Hạo vào phòng ngủ, lục tìm trong đống áo mùa đông dưới đáy tủ nửa ngày, ôm ra một cái hộp nhỏ, mở nắp, bên trong có mấy món trang sức bằng vàng, vòng tai, nhẫn, còn có cả hoa tai.

Bà Đinh ‘ai u’ một tiếng, thật cẩn thận vuốt ve mấy món đồ trong hộp, cười vui vẻ nói với cậu: “Cái này vốn muốn cất đi đợi đến ngày cục cưng Hạo Hạo của bà lấy vợ, nhưng thôi, đưa cho ba con dùng trước đi, số nó may đấy!”, lại lấy vải nhung lau cẩn thận, nhẹ nhàng đưa Đinh Hạo: “Con lén đưa cái này cho ba, bảo nó đừng có sốt ruột mà xì mặt cả ngày như thế nữa, dọa sợ bảo bối Hạo Hạo của bà.”

“Con không cầm đâu!” Hai mắt Đinh Hạo đều hoe đỏ, đây đều là những thứ ông nội tặng, sau khi ông nội mất rồi, bà Đinh cũng không còn đeo nữa. Mấy món trang sức nhẹ nhàng đơn giản, nhưng được cất giữ thật kỹ càng. Đinh Hạo biết chúng vẫn lưu trữ một phần ký ức của hai người, lắc đầu không muốn lấy: “Nội, nội giữ chúng đi, nội đeo sẽ rất đẹp!”

Bà Đinh không hài lòng, cứng rắn nhét cái hộp vào tay Đinh Hạo, vuốt ve đầu cậu: “Ngoan, nghe lời, đưa cho ba con đi.” Đinh Hạo cứ chần chừ ngồi đó, bà Đinh lại nói: “Hạo Hạo, nghe lời, chỉ cần con nhớ rõ, đến lúc trưởng thành về thăm nội thật nhiều là được rồi!”

Đinh Hạo ngẩng đầu lên, quẹt quẹt cái mũi phiếm hồng đến ửng đỏ: “Nội, về sau con sẽ mua những thứ tốt nhất cho nội! Nội nhớ phải chờ con nha nội!”

Bà Đinh ‘ai’ một tiếng, tươi cười loan loan khóe mắt: “Nội sẽ vô cùng khỏe mạnh, chờ Hạo Hạo bảo bối đến hiếu thuận nội!”

Đinh Hạo ôm cái hộp nhỏ trở về phòng mình. Cậu đi đã mấy tháng liền, nhưng bà Đinh vẫn theo thói quen mỗi ngày đều dọn dẹp phòng cho cậu, chăn đệm mang mùi mặt trời ấm áp dễ chịu. Đinh Hạo nằm phịch xuống, chôn mặt vào gối đầu, trừ bỏ những trang sức của nội, hình như cậu cũng có một thứ có thể bán lấy tiền.

Hít một hơi thật sâu, đứng lên moi từ dưới giường ra một hộp sắt nhỏ, mở ra, bên trong có một đống thẻ hình, bi thủy tinh, còn có khóa trường mệnh tứ giác. Đinh Hạo lục lọi một hòi, lấy ra một vật kim loại màu đen, lóe lên ánh sáng lạnh như băng, đây chính là chiếc di động cậu nắm trong tay lúc tỉnh lại – bằng chứng duy nhất cuộc sống hai mươi mấy năm của cậu.

Đinh Hạo thẫn thờ suy nghĩ hết nửa ngày, khởi động máy. Di động rung rung, lóe sáng, vẫn còn pin. Có lẽ cái này đem đi bán cho công ty kỹ thuật trong nước sẽ được không ít tiền đi? Lại một trận rung rung, hiển thị có tin nhắn mới. Đinh Hạo sửng sốt mở ra, tin nhắn đến từ dãy số quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, được gửi tới vào lúc sáng sớm ngày cậu gặp chuyện không may.

Đinh Hạo, sinh nhật vui vẻ. Đừng uống nhiều rượu.

Đinh Hạo, em ở chỗ nào? Tuyết rơi rồi, đường trơn trượt, chú ý an toàn, về nhà sớm.

Anh gọi điện thoại đến nhà, họ bảo em vẫn chưa về. Em ở đâu? Anh bảo Đổng Phi lái xe đi đón.

Đinh Hạo, nhận được tin nhắn thì trả lời anh, còn nữa, đừng tắt di động.

….

Vài tin nhắn đứt quãng, còn có một cuộc gọi nhỡ. Đinh Hạo ôm gối cúi thấp đầu, Bạch Bân… Bạch Bân anh là đồ hỗn đản! Anh cứ như vậy thì tôi biết lấy cái gì trả hết nợ cho anh…

Cửa sổ thủy tinh bên ngoài kêu ‘cốc cốc’ hai tiếng, Đinh Hạo ngẩng đầu. Vừa khóc xong, đôi mắt vẫn hồng hồng, nhưng cậu cảm giác có lẽ nước mắt vẫn chưa được lau khô, dùng sức xoa xoa dụi dụi, hình như cậu đang hoa mắt…

Người đứng ngoài cửa sổ mặc một chiếc áo bông màu đỏ, mang theo nụ cười ấm áp, gõ gõ kính rồi lại chỉ về phía cửa ra vào: “Hạo Hạo, mở cửa đi!”

“Bạch… Bân?” Đinh Hạo ra mở cửa cho Bạch Bân vào phòng, vẫn có cảm giác như đang mơ, tùy ý để Bạch Bân nắm tay cậu, được bàn tay ấm áp dịu dàng bao lấy khiến đầu óc có điểm mơ hồ: “Sao anh lại đến đây?”

Bạch Bân vào phòng cởi áo bông, ở bên trong mặc một chiếc áo khoác nhung cổ ngắn màu be trầm, nhìn nhìn Đinh Hạo, không biết lấy từ đâu ra một cái khăn tay lau mặt cho cậu: “Cơ quan chia đồ tết, anh liền ké theo xe đến được. Đúng lúc ông nội cùng Bạch Lộ cũng có quà cho em, anh đều mang đến đây rồi.” Bạch Bân nhíu mày, lại hỏi: “Tại sao em khóc?”

Đinh Hạo lắc đầu: “Không có gì, tại sao ông Bạch cùng Bạch Lộ lại tặng quà cho tôi?”. Bạch Bân lấy ra hai gói quà lớn, đưa cho Đinh Hạo: “Mấy ngày nữa là sinh nhật em, không phải em vẫn luôn kêu muốn có quà sao? Anh nói với ông nội và Bạch Lộ, bọn họ đều chuẩn bị quà cho em, xem thử xem có thích không?” Đinh Hạo nhận lấy mở ra, là một chiếc áo bông màu đỏ, có viền trắng, nhìn không khác lắm cái của Bạch Bân, chỉ là Bạch Bân áo dài còn cậu là áo ngắn. “Đây là quà của ông đúng không? Thật đẹp.”

Bạch Bân gật gật đầu: “Ông nội sợ em chơi pháo bị hỏng quần áo, nên mua cho em một cái mới.” Lại chỉ chỉ sang bên cạnh: “Xem cái này đi?”

Đinh Hạo cầm lên túi quà lớn, bên trong là một hộp quà được bọc thật sặc sỡ, tỉ mỉ, còn có cả nơ con bướm phía trên. Đinh Hạo vui vẻ: “Đây là quà của Bạch Lộ đúng không? Chậc, bạn ấy mà cũng có quà cơ đấy, không biết bên trong là cái gì mà lớn như vậy…”

“Đó là quà của anh.” Bạch Bân có chút ngượng ngùng, rút từ đâu đó ra một cái bưu thiếp đưa Đinh Hạo: “Bạch Lộ tặng em cái này.”

Bưu thiếp kia vừa nhìn qua đã biết là thiệp chúc mừng năm mới của cơ quan được in và phát hành tập thể, XX đơn vị chúc mừng: Đinh Hạo (Bạch Lộ viết tay), năm mới hạnh phúc, cả nhà vui vẻ! Chữ ‘năm mới’ phía trên bị Bạch Lộ lấy bút xóa xóa đi, viết đè lên thành ‘sinh nhật’, bên cạnh vẫn có thể nhìn thấy dãy số may mắn thưởng nội bộ, ngày X tháng X sẽ công bố kết quả.

Đinh Hạo khóe miệng co giật, đây chắc chắn là đồ Bạch Lộ tiện thể vớ được ở cơ quan của ba nó, cái này mẹ nó cũng quá qua loa cho xong việc đi? Bạch Lộ kia rõ ràng là vẫn ôm hận trong lòng. “Lúc anh quay về nhớ giúp tôi cảm ơn bạn ấy.” Buông bưu thiếp trong tay ra, hớn hở lại hỏi Bạch Bân: “Anh mua cho tôi cái gì thế? Không phải giống như Bạch Lộ là thiệp chúc mừng chứ?”

Bạch Bân lắc đầu: “ Đó là nguyện vọng của Hạo Hạo.”

Đinh Hạo tò mò, lưu loát tháo nơ, xé giấy bọc, mở hộp ra, bên trong là một hộp trắng trắng gì đó. Đinh Hạo với tay vào lấy tiếp, a, là một con heo nhựa bỏ ống, mới cứng, trong bụng đầy ắp tiền.

Bạch Bân mỉm cười: “Hạo Hạo, sinh nhật vui vẻ!”

Đinh Hạo khụt khịt mũi, đôi mắt nhìn Bạch Bân lại bắt đầu khoe đỏ. Bạch Bân bị phản ứng của cậu khiến cho hoảng sợ, vội vàng lau nước mắt cho cậu: “Sao vậy? Hạo Hạo không thích à? Đừng khóc mà, em thích cái gì, hôm khác anh đem đến cho em?”

Đinh Hạo ôm heo nhỏ dùng sức lắc lắc đầu, khóc thút thít. Bạch Bân sốt ruột đến sắp hỏng mất: “Hạo Hạo đừng khóc nữa, em… Em xem, khóc sẽ không đẹp trai.” Bạch Bân chưa từng thấy Đinh Hạo như vậy, nhất thời không biết nói gì, vỗ vỗ vai cậu nhỏ giọng dỗ dành.

“Bạch Bân.” Đinh Hạo buông heo nhỏ, đến bên giường lấy chiếc hộp bà Đinh vừa đưa cho cậu, nhét vào tay Bạch Bân: “Cái này cho anh.”

Bạch Bân cầm hộp nhỏ trong tay, có chút mê mang không hiểu: “Lần trước em tặng quà sinh nhật cho anh rồi mà.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Hạo phiếm hồng: “Cái này, cái này không giống với lúc đó! Đây là đồ nội giữ lại cho tôi lấy vợ. Dù sao, dù sao… tóm lại là anh giúp tôi bảo quản!”. Dặn đi dặn lại tầm quan trọng vô cùng của hộp nhỏ, đến tận khi Bạch Bân cam đoan nếu trong nhà có hỏa hoạn cũng phải ôm hộp chạy đầu tiên mới không lảm nhảm nữa. Đinh Hạo cảm thấy trong lòng thư thái, cậu không muốn bỗng dưng lấy tiền của người khác, cho dù đó là Bạch Bân cũng không được. Cái hộp kia trước đặt ở chỗ Bạch Bân xem như cầm đồ vay tiền, chờ đến khi cậu làm ăn thành công thì lấy lại trả cho bà nội.

Quảng cáo
Trước /140 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả

Copyright © 2022 - MTruyện.net