Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối với Bạch Bân thì bài học ở trên lớp khá dễ dàng nên nhân lúc còn rảnh muốn học thêm thứ khác. Đinh Hạo và Bạch Lộ tự nhiên cũng được bám theo. Đinh Hạo muốn học cái gì đó tao nhã uyển chuyển, đứng hoài một chỗ xem xét lớp đàn tranh. Bạch Lộ đã thử qua, biết rõ học đàn vô cùng vất vả, quay đầu xem xét thứ khác. Ba Bạch Lộ từng tham gia quân ngũ, Bạch Lộ có lẽ cũng ảnh hưởng một chút nên tự dưng muốn vào lớp võ. Cô bé con thích võ thuật, suốt ngày giơ gậy xoay xoay, mẹ Bạch Lộ bị bé gây sức ép, không còn cách nào khác đành cho bé học.
Ai cũng biết học đàn thì ngón tay là quan trọng nhất, muốn học được thì phải luyện đi luyện lại, chịu rất nhiều gian khổ. Đinh Hạo tập đàn vài lần bị đau tay, chưa được vài hôm đã bỏ cuộc. Bạch Bân thì khá hơn, chịu khó học được một thời gian ngắn, tạm thời đàn được vài khúc nhạc cơ bản.
Bạch Lộ chưa học xong võ thuật lại đổi hướng, muốn nhảy sang học đàn tranh. Hồi đó trên ti vi đang chiếu một bộ phim cổ trang cực nổi tiếng, nhân vật chính là một tài nữ giỏi đàn tranh, gần như trở thành hình tượng tiêu biểu cho mỹ nữ bấy giờ. Bạch Lộ tốt xấu gì cũng là con gái, tâm lý cạnh tranh rất mạnh, cứ như vậy giằng co qua lại một thời gian, cũng học đánh được vài nốt nhạc.
Đinh Hạo cứ nghĩ đến cô giáo dạy hát của bọn cậu liền nhịn không được co giật khóe miệng. Chỉ có mỗi Bạch Bân trầm tĩnh thông minh, dũng cảm thừa nhận giọng mình không vang mà xin rút, còn thoải mái giải thích với cô một hồi. Nói thật, tiếng hát cũng Bạch Bân cũng không bì nổi giọng hét của cô đâu, chết tiệt, chẳng lẽ tự coi chính mình là Britney tái sinh sao?! Đinh Hạo thầm xem thường.
Đinh Hạo muốn đi học thêm ngoài có hỏi ý kiến của Đinh Viễn Biên. Đinh Viễn Biên bấy giờ đang bận rộn giúp mẹ Đinh Hạo chuyển công tác, thiết lập quan hệ và vân vân, nghe Đinh Hạo kể thích mấy môn năng khiếu, lại học cùng Bạch Bân, không nói hai lời liền đồng ý. Học hơn một tháng mới đón cậu trở về, chứng chỉ của mẹ Đinh Hạo đã được cấp, lại được an bài về dạy ở một nhà trẻ, phúc lợi đãi ngộ không tệ. Đinh Viễn Biên vô cùng cao hứng, chủ động đề nghị muốn đưa mọi người đi chơi. Đúng lúc mẹ Đinh chưa bắt đầu đi làm, cả nhà quyết định đến thăm quan công viên sinh thái ở gần đó, tổ chức một chuyến dạo chơi ngoại thành.
Lúc trước khi đi Bạch Bân có hỏi cậu về công viên sinh thái ấy, nhưng không nói thêm cái gì nữa chỉ ‘ừm’ một tiếng. Đinh Hạo biết thời khóa biểu học tập của Bạch Bân gần đây đã gần như đầy ắp, liền vỗ vỗ vai thấm thía dặn dò: “Chăm chỉ học hành, mỗi ngày hướng về phía trước, nhé!”
Bạch Bân vui vẻ ôm cậu, chỉ chỉ mặt mình: “Hôn nhẹ, mới cho em đi.”
Mặt Đinh Hạo thoáng cái chuyển đen, học nhiều thứ đâu phải lúc nào cũng tốt! Bạch Bân đang học một môn tiếng nước ngoài, thầy giáo người ngoại quốc mỗi khi gặp mặt sẽ chạm nhẹ hai bên má coi như bạn tốt chào hỏi nhau. Bạch Bân đi về liền thử nghiệm ngay với Đinh Hạo, chạm xong rồi còn muốn hôn nhẹ, cái này là ai dạy chứ!!
Đinh Hạo không còn cách nào, nhanh nhanh chóng chóng ‘chụt’ một phát lên má cho xong việc. Bạch Bân có vẻ cực kì thích cách chào hỏi như vậy, lúc tiễn cậu đi vẫn cười tủm tỉm mãi.
Đinh Viễn Biên trước tiên là đi xin phép ở cơ quan. Cấp trên cũng coi như cấp anh mặt mũi, cho mượn một chiếc xe thương vụ chuyên dùng để đi công tác, có ba hàng ghế đặc biệt rộng rãi. Khuyết điểm duy nhất là xe này là xe hành chính chấp pháp, phía sau có một thanh ngang vắt đến nửa thùng xe, lại một mảng song sắt thủy tinh trong suốt, kèm cả khóa có thể nhốt người. Đinh Viễn Biên nghĩ nghĩ, ba miệng ăn mà đi một cái xe lớn như vậy có vẻ lãng phí, bèn gọi điện về nhà, hỏi bà Đinh xem có muốn đi cùng hay không.
Không may sao đúng lúc đó Trương Mông đến nhà bà Đinh chơi nghe thấy được, cô bé con với vùng ngoại thành tràn ngập tò mò, vừa lúc cô có một bài tập viết văn đề là: “Đi chơi công viên XX”, nghe nói muốn đi công viên sinh thái liền khóc nháo đòi theo.
Trương Mông muốn đi đâu thì bác gái của Đinh Hạo phải theo chăm sóc, dượng Đinh Hạo cũng muốn đi cùng, nghĩ mong kéo gần quan hệ với Đinh Viễn Biên, về sau công việc thể nào cũng có lúc cần. Một lần theo liền hơn ba người, bà Đinh không còn cách nào khác thở dài nói với Đinh Viễn Biên. Đinh Viễn Biên tính tính một chút, thấy chỗ ngồi vẫn đủ liền thống khoái đáp ứng. Dù sao một năm mình cũng không gặp chị được mấy lần, đón nhà chị ấy từ trong thành phố đi chơi ngoại thành cũng khá được.
Đinh Hạo nghĩ trẻ con không có nhiều, đến lúc đấy nhất định chính mình phải chơi cùng Trương Mông, tính tình không hợp rất dễ gây phiền toái. Mang theo tâm lý kéo người xuống nước rủ rê cả Đinh Hoằng vào trong đội ngũ. Cũng vừa trùng hợp, bài tập làm văn của Đinh Hoằng cũng là đề: “Đi chơi công viên XX”, vốn đang định đi công viên sinh thái ấy, lần này mọi người cùng nhau đi càng tốt.
Đinh Hoằng còn nhỏ, thân là mẹ ruột Vương Mai liền đi cùng. Không thể không nói vị bác gái này của Đinh Hạo rất thông thạo cấp bậc lễ nghĩa. Nàng mang theo con trai, gia tăng thêm hai người vào phái đoàn, nhưng không lý do gì cùng nhà chồng ra ngoài một chuyến lại để cậu ba chịu tất cả chi phí, nàng liền mua cho trẻ con trong nhà đồ ăn vặt đồ chơi và vân vân để giết thời gian trên đường đi. Mấy thứ lặt vặt này nọ tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng dù sao cũng là một phần tâm ý.
Cái này so với bác gái của Đinh Hạo vẫn là tốt hơn nhiều. Chị của Đinh Viễn Biên tên là Đinh Dung. Hồi trước do sinh bệnh nên chân nàng có hơi bất tiện, từ sớm đã bỏ học giúp gia đình làm việc cho anh em trai của mình được tiếp tục đến trường. Nàng từ nhỏ học hành cũng không tệ, thế nên nhìn anh em trong nhà đều vào thành phố làm việc, chính mình vẫn phải buôn bán nhỏ ở trấn trên, trong lòng đặc biệt không thoải mái. Có đôi khi, nàng cảm thấy những thứ anh em nàng có được hiện tại là thứ mà nàng nên có, nếu không phải nàng bỏ học thì anh trai nàng năm đó cũng không vào trường kỹ thuật đi làm công nhân, chú ba cũng sẽ không thi đỗ trung cấp để giờ được làm nhân viên công vụ rồi.
Bởi vậy, với việc Đinh Viễn Biên đưa đón một nhà đi công viên sinh thái theo quan niệm của nàng là chuyện đương nhiên. Trương Mông bị ảnh hưởng bởi lối suy nghĩ như vậy, cũng học theo đối Đinh Hạo không thèm khách khí.
Ba hàng có tám chiếc ghế, Đinh Viễn Biên đương nhiên là lái xe. Bà Đinh bị say xe nên an vị ở chỗ phó lái. Phía sau hai hàng ba trẻ con bốn người lớn, nếu ngồi ngồi thì vẫn miễn cưỡng vừa đủ. Nhưng sai lầm là ở chỗ Đinh Dung, lúc quyết định đi còn vào nhà chuẩn bị bao lớn bao nhỏ, đồ ăn đồ uống thì thôi, còn sợ thời tiết thay đổi đem cho Trương Mông đồ lót giữ ấm, ô nhỏ, thậm chí cả chăn để Trương Mông dùng khi ngủ trên xe. Bà Đinh cũng đau Đinh Hạo, mang không ít hoa quả; bên kia mẹ Đinh Hoằng lại cầm theo một túi lớn đồ ăn vặt đồ chơi. Xếp xếp một chút liền chiếm hết gần nửa chỗ, may mắn còn có khu thanh ngang song sắt sau xe, Đinh Viễn Biên quyết định đem tất cả đồ đạc để vào.
Kết quả an bài cuối cùng là: một nhà ba người bác Đinh Hạo ngồi một hàng, hàng cuối cùng có đồ đạc chuẩn bị đi đường gì đó, bị mẹ Đinh Hạo cùng Đinh Hoằng, bác lớn Vương Mai gạt ra ngồi xuống, Đinh Hạo được bà Đinh ôm, cứ thế xe đầy ắp người bon bon khởi hành.
Dọc theo đường đi thật ra cũng khá náo nhiệt, trừ bỏ hơi chật chội một chút thì cũng không có gì, dù sao đều là người một nhà nói nói cười cười rất vui vẻ. Đinh Viễn Biên sợ người già chịu không nổi xóc nảy, vừa ra đến đường lớn liền tăng tốc thật nhanh. Bà Đinh nhìn phong cảnh lao vùn vụt ngoài cửa sổ, không khỏi cảm khái: “Cảnh vật thay đổi nhanh thật đấy!”
Đinh Hạo đồng tình gật gật đầu: “Đúng vậy, biến hóa quá lớn!”. Mảng lớn đất hoang không có nhà cửa nhìn thật mới mẻ, Đinh Hạo ngắm nhìn chợt thổn thức, cậu nhớ rõ chỗ này về sau toàn là nhà xưởng san sát.
Đinh Viễn Biên cười cười: “Thằng nhóc quỷ kia thì biết cái gì! Còn học theo gật đầu nữa.” Lại tranh thủ liếc mắt một cái, lo lắng dặn: “Con đứng lên đằng trước một lúc đi, đừng ngồi mãi lên đùi bà, nhanh mỏi.”
Bà Đinh ôm chầm Đinh Hạo: “Lo việc lái xe của con đi, cái khác không cần quản. Đã lâu không gặp Hạo Hạo bảo bối rồi, còn không cho chúng ta hai người thân thiết thân thiết à?”
Đinh Viễn Biên không dám chọc giận bà Đinh, vội vàng nói ‘đâu có’. Kỳ thật Đinh Hạo vẫn luôn đứng đứng ở đằng trước chứ không ngồi trên người nội cậu, bà Đinh đau lòng liền ôm lấy. Đinh Hạo chơi kịp nói gì thì Trương Mông ở đằng sau đã ló đầu lên: “Đinh Hạo, ngồi trước thoải mái không? Tôi ở phía sau chẳng nhìn thấy gì cả!”
Đinh Hạo vừa nghe tiếng bé liền bực mình, quay đầu lại liếc một cái: “Chị nhìn ngoài cửa sổ có cảnh vật chạy qua đấy, thò lên đây làm cái gì?” Lại nhìn nhìn Đinh Hoằng phía sau đang thành thành thật thật ngó cửa sổ, hướng Trương Mông bĩu môi: “Chị xem Đinh Hoằng kia kìa, dọc theo đường đi vẫn chăm chú nhớ cảnh, đến lúc về còn viết văn. Chị không xem, về không làm bài được thì biết làm sao bây giờ?”
Trương Mông vô cùng hiếu thắng, nghe xong quả nhiên xoay đầu lại nhìn nhìn Đinh Hoằng, nhìn đến Đinh Hoằng cũng ngại ngùng, túm chặt quần áo không biết nói gì. Trương Mông vừa yên tĩnh được lúc lại náo loạn: “Nực cười.”
Trương Mông đã lâu không được đi chơi xa cảm thấy mọi thứ đều thật mới mẻ. Bé thấy Đinh Hạo hiện tại đến trường trong thành phố lại còn học giỏi được nhảy lớp, liền quyết tâm bám theo Đinh Hạo bắt chước để được đúng như vậy.
Đinh Viễn Biên dừng xe tại trạm nghỉ chân giữa đường cao tốc để mọi người xuống nghỉ ngơi một lát. Trương Mông liền theo Đinh Hạo, Đinh Hoằng cùng nhau xuống dạo. Bên cạnh có những quầy hàng chuyên bán đồ đặc sản địa phương, cô bé con xem xét cái gì cũng thấy mới mẻ, bất tri bất giác đi theo Đinh Hạo vào toa lét. Đinh Hạo ngăn bé lại ở cửa: “Tôi bảo này Trương Mông, tôi đi nhà vệ sinh chị cũng muốn đi cùng à?”
Trương Mông lúc này mới ngước lên nhìn xem đây là chỗ nào, mặt ‘đằng’ phát đỏ bừng, hét lên một tiếng rồi bỏ chạy. Đinh Hạo rốt cục cũng dứt bỏ được cái đuôi bám theo, cùng Đinh Hoằng đi tiểu, không ngờ đến lúc trở lại xe liền bị tố cáo tội trạng.
“Hạo Hạo, chị của con vốn nhát gan, các con cũng không thể lừa nó đi nhà vệ sinh nam như thế chứ?” Đinh Dung bác Đinh Hạo tỏ vẻ bất mãn, ôm con gái cưng một bên an ủi, một bên quở trách Đinh Hạo: “Con trai thì phải nhường nhịn chăm sóc cho con gái, lần sau không được bắt nạt chị nữa, biết chưa?” Lại thấy Đinh Hoằng đứng bên cạnh, có ý trách cứ: “Đinh Hoằng nữa, thật là, làm anh trai phải chiếu cố em gái chứ.”
Đinh Hoằng vừa theo đến, nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn Trương Mông đang vùi đầu trong lòng ngực bác. Việc này không phải như thế mà? Tại sao lại thành bọn cậu lừa Trương Mông đi nhà vệ sinh nam? Là Trương Mông tự mình theo chứ…
Đinh Hoằng vừa muốn mở miệng giải thích đã bị Đinh Hạo vươn tay kéo lại. Đinh Hạo cười cười tỏ ý xin lỗi, liên mồm giải thích với bác và Trương Mông: “Con rất xin lỗi ạ! Bọn con đang đi dạo thì đột nhiên Trương Mông nói muốn đi vệ sinh, chúng con chạy vòng quanh, nhìn thấy cánh cửa mở liền lao vào, cũng chưa kịp xem là nam hay nữ. Đến lúc người bên trong hô lên một tiếng mới phát hiện là nhà vệ sinh nam. Ầy, cái này… Trương Mông đã cởi quần ra nhưng vẫn chưa đi tiểu xong…” Đinh Hạo vẻ mặt áy náy, hận không thể giơ thẳng tay lên trời thề, vỗ vỗ ngực cam đoan với bác cậu: “Bác yên tâm! Lần sau chúng con nhất định nhìn thật rõ ràng là nhà vệ sinh nam hay nữ mới đi vào, cho dù để Trương Mông tiểu ra quần cũng không lại dẫn chị ấy vào nhà vệ sinh nam, bác cứ tin tưởng con!”
Mẹ Đinh và bác gái cả vốn đang thấy bác Đinh Hạo chỉ trích con mình trong lòng không thoải mái, nghe vậy liền cười khúc khích vui vẻ, cả bà Đinh cũng ngoái đầu xuống xem.
Trương Mông đang vùi đầu trong lòng ngực mẹ giả vờ đáng thương đứng ngồi không yên, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đinh Hạo nói không nên lời, tức giận đến sắp khóc. Đinh Hạo lại giả vờ giật mình, vội vàng đề nghị với bác: “Bác, nếu không bác xem xem thử xem Trương Mông có bị tiểu ra quần không, lúc nãy chị ấy ngồi chồm hỗm rất cấp bách… Phải không, Đinh Hoằng?”
Đinh Hoằng không ngờ tới Đinh Hạo quay sang hỏi mình, nhưng rõ ràng là Đinh Hạo cùng phe nha, không phải bọn họ đều bị Trương Mông vu oan sao, cũng không nghĩ nhiều nhanh chóng gật gật đầu: “A, ừ, phải.” nói xong mới phát hiện mình vừa nói cô bé con làm gì, mặt đỏ rần.
Đinh Hạo mặt cũng không hồng, nói dối cũng nghiêm trang y như chuẩn bị diễn thuyết báo cáo. Bác Đinh Hạo chưa bao giờ nghĩ tới con gái cưng của mình nói dối, luôn cảm thấy Trương Mông là một bé con thật ngoan thật nghe lời, còn thực sự kiểm tra xem có tiểu ra thật không. Trương Mông méo miệng, thiếu chút nữa khóc òa: “Con không có mà! Con không…”
Trương Mông vô cùng ủy khuất, nhưng lại không thể nói ra, nhìn Đinh Hạo mang theo ai oán sâu sắc. Đinh Hạo nghiêng mắt ngó ngó cô bé, trộm lén lút giơ ngón giữa.