Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc bắt đầu đấu lại, đứa nhỏ đen kia rõ ràng đã thay đổi chiến lược, dưới chân né tránh càng thêm linh hoạt, vừa nhìn đã biết lúc nãy đã được người khác chỉ điểm cho. Nhưng cuối cùng, theo Bạch Bân đánh giá vẫn là dùng chiêu của chính mình, cú đấm thẳng tay trái, không có động tác giả, hoàn toàn dựa vào trực giác và sức mạnh của bản thân chống lại công kích của Bạch Bân!
Lần này Bạch Bân phải lui về phía sau nửa bước, hơi lệch trọng tâm. Bạch Bân có chút kinh ngạc, nhìn nắm tay của hắn, chợt hiểu rõ gật gật đầu: “Nắm đấm tay trái của cậu tốt lắm.”
Tiếu Lương Văn thu hồi nắm tay, hướng Bạch Bân gật đầu: “Phòng ngự của anh cũng tốt lắm.” Người đánh là người có quyền đánh giá nhất, hắn rõ ràng cảm giác được sức mạnh của cú đấm này vẫn chưa gây được thương tổn gì cho Bạch Bân, hơn phân nửa lực đạo đã bị giảm bớt trên đường.
Bạch Bân vô cùng có hảo cảm với đứa nhỏ đen này. Sức mạnh nắm đấm của hắn rất mạnh, nhất là bên tay trái, nếu phòng ngự chính diện không tốt sẽ bị thương nặng. Bạch Bân đụng đụng nắm tay với hắn, tỏ vẻ hiệp này kết thúc: “Còn đánh không?”
Thần sắc của Tiếu Lương Văn có chút thả lỏng, tay trái cụng tay Bạch Bân, lắc lắc đầu: “Thôi không đánh nữa. Tôi chỉ muốn thử xem tay trái của mình có thể đánh như thế nào thôi.”
“Rất tốt!” Bạch Bân nói thực thành tâm, dưới sức mạnh đó cho dù chọn né tránh hay phòng ngự đều phải chịu thương tổn nhất định. Người này nhìn cố chấp, kỳ thật gần đây mới khám phá được hướng đi của bản thân. Biết rõ sở trường của mình, chuyên tâm luyện tập, lúc này mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất. Bạch Bân thích người thông minh, với những người như vậy luôn cổ vũ không chút nào keo kiệt: “Chỉ bằng nắm đấm tay trái thôi, cậu đã là như lợi hại trong căn cứ rồi.”
“Đương nhiên.” Tiếu Lương Văn không hề khách khí, đeo balô bỏ đi. Hắn rất tự tin với sức mạnh của mình, nhất là với nắm đấm tay trái. Đây là cần câu cơm của hắn, là tự tôn cùng kiêu ngạo, vô luận lúc nào, đều là dựa vào nắm đấm của chính mình để tự bảo vệ bản thân.
Người này vừa đi, đám tụ tập trong phòng huấn luyện cũng tan dần. Đổng Phi tự giác ra ngoài huấn luyện thể lực. Đứa nhỏ này đang bị kích thích, Tiếu Lương Văn hôm nay tới đây đến con mắt cũng chưa liếc qua anh một cái, căn bản không xem anh làm đối thủ. Hiện giờ hắn có thể đấu gần tương đương với Bạch Bân, phỏng chừng tiếp theo thực có thể ngang hàng với đám binh lính trong căn cứ. Mấy nhóm người lớn cũng thực hưng phấn, vài người đã xoa xoa tay chuẩn bị muốn đi thách đấu, đầu năm nay gặp phải người thích đánh nhau cũng không dễ dàng, cuộc sống thực là nhàm chán.
Bạch Bân đang ngồi trên sàn đấu nghỉ ngơi trong chốc lát. Đinh Hạo ngồi trên dây thừng bên cạnh anh, đung đưa chân: “Bạch Bân, Tiếu Lương Văn kia thật lợi hại đúng không?” Ánh mắt Đinh Hạo sáng bừng, đứa nhỏ này với cái gì mình cảm thấy hứng thú luôn chưa bao giờ che giấu: “Tôi xem hắn đánh quyền thực hăng hái! Đổng Phi nói tay phải hắn cũng rất mạnh, anh có thấy vậy không?”
Bạch Bân ngồi cạnh đang uống nước, ‘ừ’ một tiếng. Đinh Hạo lảm nhảm nửa ngày, cuối cùng vén tay áo lên chọc chọc cánh tay nhỏ mềm mềm, thở dài: “Đến khi nào tôi mới có cơ thể như vậy chứ!” Đinh Hạo hôm nay mặc cũng một thân màu bộ đội. Bởi vì bộ quần áo mới được phát kia cậu thực sự không cách nào mặc vừa, Bạch Bân liền đi mua cho cậu một bộ không khác biệt lắm. Ống quần vẫn có chút dài rộng, phải xắn lên hai gấu, Đinh Hạo ngồi ở chỗ cao quơ quơ, thường lộ ra hai cổ chân trắng noãn.
“…Anh Thôi còn cá cược với tôi, nói là nếu lần sau gặp mặt có thể khiến người này nói ra ba câu, sẽ đưa cho tôi một thanh mã tấu Thụy Sĩ” Đinh Hạo nói đến cao hứng, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt người bên cạnh có thay đổi hay không: “Bạch Bân, anh bảo mã tấu của anh Thôi không thể là giả đúng không? Tôi rất muốn thanh mã tấu đó…”
Bạch Bân không nói chuyện, vươn tay nắm lấy cổ chân lúc ẩn lúc hiện của Đinh Hạo, mò vào trong ống quần, chậm rãi hướng lên trên. Đinh Hạo hoảng sợ, nghiêng người né tránh, nhưng bị túm không thoát ra được: “Này! Này! Nhiều người xung quanh nhìn đấy! Bạch Bân, anh chú ý hình tượng trước công chúng một chút…”
Tay Bạch Bân dừng lại ở bắp chân Đinh Hạo, khẽ vuốt ve, nói thật chậm rãi: “Không có ai đâu.”
Lòng bàn tay Bạch Bân chạm lên bắp chân thực ấm áp, nhưng Đinh Hạo lại cảm giác giống hệt bàn ủi, khiến cậu cả người không được tự nhiên, quay đầu nhìn sang bên cạnh, thật đúng là đều đi hết sạch. Đinh Hạo than thở: “Mấy người này chạy cũng quá nhanh đi” đá đá đôi chân ngắn nhỏ, muốn đạp rớt đôi móng vuốt đang sỗ sàng nơi bắp chân cậu: “Không có ai cũng không được, nhanh bỏ tay ra, nếu lỡ để Đổng Phi nhìn thấy rồi đi nói với ông Bạch thì biết làm sao!”
Bạch Bân gần đây ngày càng thích cùng cậu thân thiết ở bên ngoài. Đinh Hạo có chút hoảng hốt. Cậu cũng muốn thẳng thắn công khai chuyện này, nhưng mà không sớm đến như vậy chứ, hiện tại công khai chỉ có thể bị nghiêm khắc xử lý thôi, cậu mới không muốn chịu khổ như vậy!!
Bạch Bân dùng sức, kéo Đinh Hạo xuống khỏi chỗ ngồi, ôm vào lòng. Đinh Hạo bị anh ôm lấy nửa người trên, mông rơi xuống đất, may mắn trên sàn đấu có đệm phòng hộ, cũng không đau lắm. Nhưng Đinh Hạo vẫn bị ủy khuất, vươn tay đẩy đẩy cái đầu đang cọ tới: “Có chuyện thì nói tử tế, không giải quyết bằng bạo lực đâu! Anh bảo tôi xuống dưới nói là được mà… Ưm!!!”
Đinh Hạo không đẩy ra được, bị ấn gáy ngăn chặn miệng, bị người gặm gặm cắn cắn một chút. Đầu lưỡi cũng không tránh được, bị ngậm vào dùng sức liếm mút hai cái mới buông ra. Bạch Bân kề lên trán cậu, hơi thở có chút dồn dập: “Hạo Hạo, em thấy Đổng Phi ra đòn thế nào?”
Đinh Hạo vẫn chưa lấy lại tinh thần từ nụ hôn kia, bị anh bất thình lình hỏi một câu khiến cho lại mơ hồ: “A? A, rất giỏi mà…”
Bạch Bân ôm cậu, dùng sức cọ cọ: “Vậy em từ này về sau có thể khen cách ra đòn của Đổng Phi, đừng nói đến người khác nữa.”
Đinh Hạo bị anh ôm vào trong ngực, nghe thấy từng chút từng chút tiếng tim đập. Không biết là do Bạch Bân vừa vận động xong hay gì khác, trên người đặc biệt ấm áp. Đinh Hạo cảm thấy cả người nóng bừng, dụi đầu vào trong áo Bạch Bân lẩm bẩm gì đó.
Bạch Bân nghe thấy được, trong mắt ngập tràn ý cười, xoa xoa đầu bắt cậu ngẩng lên: “Gì vậy? Anh không nghe rõ, Hạo Hạo nói lại lần nữa đi?”
“Tôi, tôi nói anh đánh quyền… đẹp trai nhất!” Chú chuột chũi nhỏ rúc rúc vẫn bị lôi ra, hé khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt ngời sáng. Bạch Bân nhìn trong đôi mắt ấy tràn ngập đều là hình ảnh của mình, trong lòng giống như được mật đường rót vào, hòa tan đến tận sâu thẳm. Khóe miệng nhịn không được nhếch lên, tiến đến gần cậu: “Đúng vậy sao? Hạo Hạo luôn nhìn theo anh?”
Đinh Hạo bị anh ấn ở trong góc, phía sau là vòng bảo hộ, rốt cuộc không còn chỗ trốn, nghiêng đầu không dám nhìn mà vẫn còn mạnh miệng: “Vô nghĩa! Trên sân đấu chỉ có hai người, tôi không nhìn anh thì nhìn ai chứ…” Đây là tự mình làm bậy, tại sao lại tự dưng nói lời khiêu khích người này chứ?
Bạch Bân thuận theo tư thế nghiêng đầu, chậm rãi lại gần hôn cậu, từng chút từng chút nuốt vào, ngậm môi dưới cắn một hơi, người nọ liền lập tức phối hợp mở miệng ra. Bọn họ từng làm việc này vô số lần, đã sớm hình thành ăn ý.
Đầu lưỡi Bạch Bân tiến vào dò xét lãnh thổ, mỗi một cái răng đều không buông tha, mãi đến khi đứa nhỏ dưới thân nhịn không được ‘ưm’ một tiếng, lúc này mới quấn lấy đầu lưỡi cậu tinh tế nhấm nháp. Đầu lưỡi cùng đầu lưỡi tiếp xúc, xúc cảm trắng mịn dường như bao nhiêu cũng không đủ. Tay nhịn không được theo vạt áo dò xét đi vào, chạm đến làn da non mịn, chậm rãi hướng lên trên.
Bạch Bân ôm lấy đầu lưỡi cậu cùng quấn quanh. Ma sát rất nhỏ tạo ra tiếng nước. Ngón tay từng chút từng chút hướng về mục tiêu cần tiếp cận, cuối cùng chạm tới điểm nhỏ nổi lên, chạm một chút liền căng cứng. Phản ứng đặc biệt mẫn cảm thực đáng yêu, nhịn không được nắm lấy xoa nắn…
“Bạch, Bạch Bân!!” Đứa nhỏ dưới thân mặc kệ, cắn miệng anh một phát, đẩy mạnh ra, trên mặt vẫn đỏ bừng: “Tay anh… bỏ ra đi!!” Thấy người phía trên không có phản ứng gì, dùng tay rảnh rỗi của chính mình túm lấy tay anh kéo ra ngoài: “Đừng nắm! Đau!!”
Bạch Bân bất động, để tay Đinh Hạo nắm lấy tay mình. Đinh Hạo vừa động, anh cũng theo đó không nhẹ không nặng nắm lấy, thực giống như Đinh Hạo tự mình sờ. Đứa nhỏ bướng bỉnh kia thực thông minh, lập tức liền thay đổi sách lược: “Đau quá… Bạch Bân, đau!!” Ánh mắt ươn ướt, chớp chớp vài cái còn có sương mù tràn qua.
Lòng bàn tay Bạch Bân cẩn thận chạm lên mặt cậu, kề sát lỗ tai hỏi: “Thật sự đau?”
Người dưới thân run lên, nhưng vẫn lập tức gật gật đầu: “Rất đau!”
Bạch Bân cắn cắn vành tai đỏ hồng trước mắt, cũng không làm khó cậu nữa, thuận theo cái tay đang túm lấy đi ra: “Được rồi, chúng ta về nhà thử lại, sẽ thoải mái mà.”
Đinh Hạo lập tức ngẩng đầu lên, lắp bắp hỏi anh: “Cái gì thử xem! A?! Cái gì thoải mái chứ?!”
“Lúc nãy ấy” Bạch Bân sửa sang gọn gàng lại quần áo của cậu, hôn hôn lên mắt một chút, vừa rồi có hơi quá phận, lần đầu tiên thấy Đinh Hạo khóc trong lúc này: “Anh đã tra xét rất nhiều tư liệu, lý luận tốt nhất vẫn nên kết hợp thực tiễn, đúng không?”
Kết, kết hợp em gái anh!!!!
Bạch Bân nhìn Đinh Hạo trừng mắt nhìn mình bỗng nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt, trèo qua dây thừng bảo hộ, lại hướng Đinh Hạo vươn tay ý muốn tiếp cậu, nở nụ cười: “Hạo Hạo, qua đây! Chúng ta về nhà.”
Đinh Hạo nhìn người trước mắt cười ôn nhu, bỗng nhiên cảm thấy đây kỳ thật cũng là một con dã thú. Không giống với Tiếu Lương Văn, con dã thú này cực giỏi về ngụy trang, bị nó ôn hòa từng bước một dụ dỗ đến sào huyệt, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một – lột da gặm xương ăn sạch sẽ!