Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiệu suất làm việc của Bạch Bân quả nhiên rất nhanh, Đinh Hạo bên này mới vừa gặp bà Đinh, bên kia lúc chạng vạng đến đón đã liên hệ xe xong xuôi rồi. Bởi vì Đinh Húc có nói số lượng trước đó nên trước tiên chỉ tìm năm chiếc xe, cao lớn thuần một màu xanh biếc, ngay cả lái xe cũng mặc quân trang. Đinh Hạo nghe xong liền kinh ngạc: “Nhanh vậy sao, vậy trước tiên nói cho Đinh Húc một tiếng đi?”
Bạch Bân gật đầu đáp ứng: “Mai sẽ nói cho cậu ấy, xe này có thể dùng trong vòng nửa tháng.”
Bởi vì Bạch Bân tự mình lái xe tới, bà Đinh lo lắng hai cậu con trai buổi tối tự về, bèn giữ Đinh Hạo và Bạch Bân ở lại một đêm. Bạch Bân nghĩ về trước cũng không có việc gì, lại nhìn Đinh Hạo cũng muốn lưu lại, liền rút chìa khóa xe đi vào nhà bà Đinh: “Vậy làm phiền nội.”
An bài cho Bạch Bân ở lại vẫn là phòng cách vách của Đinh Hạo. Bởi vì khoảng thời gian bọn họ ra ngoài này là nhờ dì nhà Trương Dương chiếu cố giùm bà Đinh nên đồ đạc trong phòng bày biện có chút khác biệt, tuy nói đã đổi chăn đệm nhưng Bạch Bân vẫn không quen lắm, ngồi một lúc, quyết định sang phòng Đinh Hạo.
Đinh Hạo vừa tắm rửa xong, thấy anh đẩy cửa tiến vào thì cảm thấy kỳ quái, bình thường giờ này Bạch Bân đã ngủ rồi, huống chi hôm nay còn phải chạy trước chạy sau bận rộn cả một ngày: “Làm sao vậy?”
Bạch Bân bước vào trực tiếp nằm trên giường Đinh Hạo, lúc này mới thở phào một cái: “Mệt mỏi quá.” Kéo chăn Đinh Hạo đắp lên người mình, cọ cọ lui vào trong chuẩn bị ngủ. Đinh Hạo bị bộ dáng anh như vậy chọc cười, ném khăn mặt lau tóc, đẩy Bạch Bân vào bên trong: “Đừng đè lên màn chứ, bị con gì đó chui vào thì tối nay chúng ta cũng đừng mong ngủ.”
Bạch Bân lật mình một cái, ở trong màn bình thản nhìn Đinh Hạo tắt đèn rồi chui vào, gọn gàng cài màn bốn phía, cảm thấy bóng dáng đứa nhỏ này bận rộn thật dễ nhìn, cảm giác vươn tay là có thể bắt lấy cũng thật tốt. Nghĩ như vậy, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Đinh Hạo, cọ cọ: “Hạo Hạo…”
Đinh Hạo chỉ nghĩ anh đang giục mình: “Được rồi được rồi, lập tức ngủ.” Nằm xuống mới phát hiện trên giường chỉ có một chiếc gối, tức giận vỗ trán: “Đầu heo! Quên lấy gối rồi, ầy, màn vừa cài xong!” Vươn tay muốn đẩy ra người đang ôm phía sau mình, nhưng không đẩy được, người phía sau hô hấp đều đều như đang ngủ.
“Bạch Bân? Anh ngủ rồi à?”
“Ừ.”
Ừ cái đầu anh, Đinh Hạo hất đầu đụng đụng: “Buông tay, em đứng lên lấy gối đã.” Người phía sau không nghe, ôm cậu tiếp tục giả bộ ngủ: “Anh đang ngủ.”
Một cái gối có chút chật, hai người kề sát càng gần, Đinh Hạo liền thay đổi tư thế. Động tác nhỏ như vậy được Bạch Bân cho phép, cánh tay thả lỏng một chút chờ cậu quay sang lập tức lại ôm lấy, cọ cọ mặt Đinh Hạo, môi xẹt qua hai má, khẽ hôn một cái.
Đinh Hạo cắn cằm anh một ngụm, thử ma sát nghiến nghiến, chợt nhớ mai còn phải ra ngoài, cuối cùng nén lại tâm tư trả thù, không lưu dấu vết. Khẽ cắn như vậy có chút ngứa, Bạch Bân nở nụ cười, xoa xoa đầu Đinh Hạo, siết chặt vòng ôm: “Được rồi, đừng rộn nữa, thật sự muốn ngủ.”
Này, này, đến tột cùng là ai rộn chuyện chứ?! Đinh Hạo căm giận nghĩ, tìm vài loại thủ đoạn trả thù thay nhau suy diễn trong đầu một lượt, nghĩ nghĩ mí mặt liền nặng trìu, nghe tiếng hít thở của người ngủ say bên cạnh, không biết ngủ mất theo từ lúc nào.
Lúc tỉnh dậy buổi sáng Bạch Bân vẫn đang ngủ, Đinh Hạo từ dưới gối lấy ra đồng hồ đeo tay của anh, dụi dụi mắt nhìn, mới có hơn sáu giờ. Đinh Hạo thấy phía sau cổ bị thổi thật ngứa, quay lại xem liền vui vẻ. Chiếc chăn duy nhất đã sớm bị quăng sang một bên, hai người cãi hơn nửa đêm kết quả là ai cũng không được nằm gối, lúc nãy cậu ngủ ở trên cánh tay Bạch Bân. Bạch Bân nghiêng người ngủ, trên mặt còn có từng vệt chiếu trúc đè lên lưu lại, nhìn thực thú vị.
Phía cửa sổ có thanh âm rộn rã, Đinh Hạo ngẩng đầu liếc qua, hóa ra là chú yểng Đậu Đậu. Vật nhỏ trong khoảng thời gian này rất được lòng bà Đinh, vừa nghe lời lại nhu thuận. Bà Đinh bình thường sẽ không khóa lồng chim để nó được bay ra ngoài một lát. Yểng ta nhát gan, bình thường chỉ dám bay chơi trong vườn nhỏ, bây giờ đang nghiêng đầu nhìn Đinh Hạo qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn Đinh Hạo cũng thấy nó, cao hứng đập đập hai cánh muốn kêu lên.
Đinh Hạo vội suỵt nó một tiếng, vật nhỏ không biết có hiểu không, nhưng thu hồi cánh không kêu to nữa, chỉ nhảy qua nhảy lại trên bệ cửa sổ, thỉnh thoảng cúi đầu mổ mổ gì đó.
Đinh Hạo khó có được một lần dậy sớm hơn Bạch Bân, cẩn thận nhìn bộ dáng Bạch Bân khi ngủ. Tóc xõa thoáng che khuất đôi mắt nhắm nghiền, lông mi khẽ cụp, hơn nữa còn có vết chiếu trúc hiếm hoi, làm tan biến hoàn toàn khí thế bình thường, nhìn như vậy thật ra khá giống một thiếu niên sáng lạn.
Yểng ta lại bắt đầu đập cánh, lúc này trên cửa sổ mổ hai cái, không hiểu tại sao Đinh Hạo không lấy gì cho nó ăn? Bà Đinh bình thường lúc dậy sẽ cho nó ăn mà, yểng nhỏ vô cùng bất mãn.
Đinh Hạo sợ mổ như vậy sẽ đánh thức Bạch Bân, lập tức đắp chăn cẩn thận cho anh, đứng lên cho Đậu Đậu ăn. Vài ngày không thấy mà tính tình vật nhỏ đã lớn không ít, chỉ bởi vì chậm một chút thời gian ăn cơm như vậy, lúc được Đinh Hạo cho ăn vẫn bày ra một bộ ‘tôi đành cố mà ăn cho cậu vui vẻ’. Đinh Hạo nhìn yểng ta cúi đầu chọn ba lấy bốn tại chén thức ăn kia, lại gọt thêm cho nó một miếng dưa vàng: “Mi thật đúng là tiểu tổ tông!”
Đang cho yểng ăn thì bà Đinh bước ra, buổi sáng bà thường luyện thái cực kiếm một lát, đang cầm kiếm muốn đi chợt nhìn thấy Đinh Hạo liền vô cùng cao hứng: “Hạo Hạo à, sớm như vậy đã dậy rồi sao? Không ngủ nhiều thêm một lát?”
Đinh Hạo còn chưa kịp trả lời, yểng nhỏ bên cạnh đang ăn gì đó chợt ngẩng đầu đáp tranh: “Nội ___”
Bà Đinh vui vẻ, nhanh chóng dỗ dàng: “A, Đậu Đậu cũng dậy rồi à, thật giỏi! Dậy sớm mới là bé ngoan!” Yểng nhỏ được khích lệ vô cùng cao hứng, móng vuốt bé xinh cầm miếng dưa vàng nhảy nhót ở trong lồng.
Đinh Hạo cũng vui vẻ: “Mi nói nhiều ghê!” Thấy bà Đinh muốn ra ngoài cũng không chọc yểng ta nữa, giúp bà cầm lấy cây kiếm: “Nội, con đi cùng nội nhé, vừa lúc mua một ít đồ ăn sáng về.”
Bà Đinh tự nhiên đồng ý, thấy Đinh Hạo một mình lại hỏi: “Bạch Bân đâu rồi?”
Đinh Hạo hướng về phía phòng ngủ bĩu môi: “Vẫn đang ngủ.”
Bà Đinh kinh ngạc: “Đứa nhỏ này hôm qua mệt lắm đúng không? Hiếm thấy dậy muộn hơn cả con.” Hai bà cháu suy nghĩ thật giống nhau, Đinh Hạo dậy sớm là không bình thường, Bạch Bân ngủ thẳng đến ban ngày sáng bừng cũng không bình thường.
Đinh Hạo cũng không nói thêm chuyện gì với bà Đinh, chỉ hỏi: “Mấy ngày nay nhiều chuyện, vội lắm đúng không ạ. Nội, có khóa cửa không?” Bà Đinh khoát tay áo, trên trấn đều là người quen cùng quê, không cần khóa cửa cũng không bị trộm đồ: “Cài then là được, này, Hạo Hạo, nội thấy Bạch Bân là một đứa nhỏ tốt, ai ngờ còn có bản lĩnh, vừa mới lên trung học đã tự mình lái xe, nếu không con cũng học cái này đi?”
Đinh Hạo không có bóng ma tâm lý với việc ngồi trong xe, nhưng nếu tự mình lái vẫn có chút thiếu tự nhiên, lắc lắc cổ nhỏ lúc ngủ có hơi sái pha trò với bà Đinh: “Nói sau đi nội, con vẫn còn nhỏ mà…”
Bà Đinh lập tức đồng ý: “Đúng đấy, vài năm sau Hạo Hạo hãy học, đừng mệt.” Đây hoàn toàn là tâm lý cưng chiều, cũng không xem cháu cưng đã cao hơn mình nửa cái đầu.
Hai bà cháu ra ngoài lượn một vòng rồi về, Đinh Hạo muốn mua mấy chiếc bánh vòng cùng sữa đậu nành, trong nhà còn có bánh quẩy hôm qua mới làm, bà Đinh lúc về chỉ cần xào lên một chút, thêm ít rau xanh thịt vụn là có thể bày ra bàn, ăn thật ngon. Đang nghĩ ngợi đi, chợt nhìn thấy cửa nhà bà Đinh mở rộng, hai người sửng sốt, vừa sáng sớm như vậy ai đến chứ?
Đinh Hạo một đường nói chuyện với bà Đinh về những chuyện nguy hiểm khi ở một mình, theo ý cậu là muốn tìm một bảo mẫu chuyên trách chăm sóc và vân vân tới chiếu cố bà, vừa nói xong liền nhìn thấy cửa nhà rộng mở, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là có trộm cướp. Đinh Hạo lập tức bước vào trước, còn quay đầu dặn dò bà Đinh: “Nội đứng trước cửa đừng có vào, không, nội đứng xa một chút đi, con vào nhìn một cái, có khi là trộm đến…”
Bà Đinh bị Đinh Hạo than thở một đường, đang có chút tin tưởng, nghe cậu nói vậy liền khẩn trương: “Hạo Hạo con vào liếc mắt một cái rồi nhanh chóng chạy ra, trong nhà nội cũng không có gì đáng giá, đừng để bị thương!”
Đinh Hạo đưa đồ trong tay cho bà Đinh, nhẹ chân nhẹ tay khe khẽ đi vào, vừa mở cửa phòng khách liền nhìn thấy chình ình một đống: “Ôi!!”
Nghe thanh âm là con gái, ngẩng đầu lên nhìn quả nhiên là một cô bé con bộ dáng thanh tú dễ thương, nhưng vừa mở miệng liền mất sạch hình tượng: “Đinh Hạo em đi đường không phát ra thanh âm à?! Làm gì mà đột nhiên tiến vào!”
Đinh Hạo thấy Trương Mông tâm tình cũng không tốt, lập tức đẩy cô về: “Trương Mông chị không dài tay thì cũng có óc mà?! Vào như vậy không sợ bị bắt giam sao!”
Trương Mông oán giận vài câu, chợt dừng lại: “A, không đúng, em ở đây, vậy trên giường em là ai chứ?” Ánh mắt Trương Mông đảo tròn, lập tức muốn chạy vào: “Chị đi nhìn một cái!”
Đinh Hạo túm chặt cổ áo cô đẩy ra ngoài cửa, cắn răng quát nhẹ: “Giường của tôi có ai nằm ai cần chị lo? Quản tốt chuyện mình đi, đừng mẹ nó không có việc gì thì đi gây sự!”
Trương Mông bị đẩy ra tận cửa lớn, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Có phải em mang bạn gái đến đây không? Chị muốn nói cho nội…”
“Hạo Hạo con muốn nói cho nội cái gì vậy?” Bà Đinh bị Đinh Hạo dặn đứng ở xa, thật sự đứng cách cửa lớn thật xa, hiện giờ nhìn thấy Trương Mông đi ra cùng Đinh Hạo liền yên tâm bước về phía hai người, vừa lúc nghe thấy câu cuối cùng của Trương Mông ‘nói cho nội’, bà vô cùng kỳ quái, muốn nói cho bà cái gì vậy?
Đinh Hạo buông áo Trương Mông ra, cười khoe răng cửa: “Nói đi, Trương Mông, chúng ta cũng đừng gạt nhau nữa đều nói hết ra cho nội đi? Nếu không thì để tôi nói trước! Nội, mấy hôm trước không phải con đến thành phố S chơi sao, nội đoán con gặp được ai…”
“Đinh Hạo!!’ Mặt Trương Mông trắng bệch, chuyện này nếu để bà Đinh biết, lại nói cho mẹ của cô, phỏng chừng có thể đánh cô tàn phế mất. Trương Mông gọi Đinh Hạo, miễn cưỡng cười cười: “Em nhìn thấy bạn học cũ cũng không cần nói cho nội chứ?” Trương Mông nhận lấy đồ trong tay bà Đinh, tiện thể kéo tay bà đi về phía phòng bếp: “Mấy hôm trước con cũng gặp được bạn học cũ, nội, nội nói có trùng hợp không, bạn học của con cũng quen Đinh Hạo…” Trương Mông quay đầu lại lườm Đinh Hạo một cái, phòng bếp trong nhà này ở một khu riêng biệt, đây là cho Đinh Hạo thời gian để cậu thu thập cục diện rối rắm.
Đinh Hạo cũng không cảm kích cô, quay đầu bước đi. Người như thế chỉ có thể ở tư thế trên, ngươi càng nhường nhịn ba phần cô càng lên mặt!
Vào phòng, Bạch Bân nằm trong chăn đã tỉnh, vừa mới dậy cổ họng hơi khàn khàn: “Hạo Hạo?” Đinh Hạo đi qua nhấc màn lên, nhìn Bạch Bân bỗng nhiên rầu rĩ, chỉ ‘ừ’ một tiếng thay cho câu trả lời.
Bạch Bân xoa xoa đầu cậu: “Vừa rồi Trương Mông tới.”
Đinh Hạo ngồi ở kia không nói chuyện, lòng bàn tay Bạch Bân xoa khá nhỏ, nhưng cậu lại thấy có chút phỏng, muốn né tránh nhưng lại luyến tiếc.
Bạch Bân nhìn cậu, thanh âm rất nhẹ: “Cô ấy cho rằng anh là em.”
Đinh Hạo lại ‘ừ’ một tiếng, cổ họng có chút nghẹn. Bạch Bân nghe được, nâng mặt cậu lên nhìn nhìn: “Làm sao vậy? Cô ấy lại bắt nạt em?”
Đinh Hạo dùng sức lắc đầu, than thở: “Không, em bắt nạt chị ta.”
Bạch Bân nở nụ cười, như là muốn thưởng vỗ vỗ đầu cậu: “Vậy thật tốt, chưa bị thiệt thòi là được.”
Đinh Hạo muốn cười, khóe miệng nhíu nhíu, vẫn không cười nổi: “Bạch Bân, em…” Nhìn ánh mắt Bạch Bân, câu giải thích bỗng nói không nên lời. Đinh Hạo hít sâu một hơi, vươn tay ôm lấy anh, ghé vào bả vai anh cọ cọ: “Xin lỗi.”
Thân thể bà Đinh không tốt, cậu không dám mạo hiểm cho bà biết, một chút phiêu lưu cũng không dám, thực xin lỗi, cậu là kẻ nhát gan.
Thực xin lỗi, bây giờ vẫn không thể nói cho người khác biết.
____
Lời tác giả:
Tra tư liệu (phần hai)
Đinh Hạo (thăm dò): Bạch Bân, anh tra cái gì vậy cho em xem với?
Bạch Bân: Ừm, chờ một chút.
Đinh Hạo (nghiêng đầu): Em muốn xem, cho em xem đi!
Bạch Bân (tắt máy tính, khiêng đứa nhỏ lên): Được rồi, tư liệu tra xong rồi, anh nói cho em biết.
Đinh Hạo: Gì? Này này!! Anh cởi quần em làm gì… Ô ô!! Bạch Bân anh hỗn đản!!