Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bệnh tình của bà Đinh quả nhiên giống như lời bác sĩ Trương đã nói, không quá nghiêm trọng, rất nhanh liền ổn định. Bởi vì xuất huyết ít, bác sĩ đề nghị giữ nguyên phương án điều trị cũ: “Bà đã lớn tuổi, dù mổ cũng có xác suất mạo hiểm nhất định, chưa chắc đã tốt hơn so với cũ.”
Đinh Hạo lo lắng, lại hỏi ý kiến bác sĩ Trương, nhận được câu trả lời giống nhau, nhưng hy vọng Đinh Hạo chuyển bà Đinh lên bệnh viện thành phố để phối hợp trị liệu, dù sao dụng cụ cũng tiên tiến hơn bên này một chút, tổng lại có lợi với bà.
Đinh Hạo lập tức gật đầu đáp ứng, cậu cũng nghĩ vậy, chờ bệnh tình ổn định bước đầu rồi chuyển đi. Đinh Dung vốn muốn đi cùng, nhưng Trương Mông bên kia không biết đã náo loạn ra chuyện gì, lúc về nhà một chuyến rồi đến sắc mặt thật không tốt. Mẹ Đinh cùng bác gái cả Vương Mai đều khuyên cô đừng đi: “Trong nhà có việc thì trước cứ về lo đi, chúng tôi đều ở trong thành phố, thay phiên nhau cũng có thể chăm nom mà.”
Đinh Dung chần chừ một chút, liền đồng ý, lại nhìn sang bà Đinh bên kia, nhịn không được muốn rơi nước mắt. Mẹ Đinh vội vàng khuyên nhủ, đỡ cô đi ra ngoài: “Đừng khóc nữa, bệnh của mẹ vừa có chút điểm khởi sắc, chị khóc thế này không phải làm mẹ hoảng sợ sao.”
Vương Mai cũng ở bên cạnh an ủi: “Đúng vậy, bác sĩ đã nói không nghiêm trọng rồi, chúng ta chiếu cố giống nhau cả thôi.” Cô muốn biết thêm nhiều chút, nhìn Đinh Dung khóc tám phần là trong nhà đã xảy ra chuyện: “Không bằng em cứ về nhà trước đi, người bên này cũng đủ rồi.”
Đinh Dung khóc một hồi, nhưng vẫn không nói ra cái gì.
Bà Đinh cuối cùng chuyển lên bệnh viện thành phố, trong lúc nằm viện vốn nghĩ để mẹ Đinh cùng Vương Mai thay phiên nhau chiếu cố, không ngờ dì Trương cũng muốn tới. Dì vẫn luôn băn khoăn với chuyện bà Đinh, vừa lúc trường học trong trấn đang không vội lắm, liền cố ý xin phép đến chăm sóc bà. Đinh Hạo vô cùng cảm tạ gì, muốn đưa thêm tiền lương, dì Trương không cần, trực tiếp khoát tay bảo cậu lấy về: “Đinh Hạo, bình thường bà Đinh đã không ít lần chiếu cố dì và Trương Dương, còn như vậy nữa sẽ thật sự khách khí đấy.”
Việc dì Trương đến đây cũng góp phần giúp bệnh tình bà Đinh chuyển biến tốt đẹp, dù sao toàn tâm chăm sóc so với một bên đi làm một bên thay phiên chiếu cố vẫn tốt hơn. Bà Đinh cũng hay nói chuyện với dì Trương, tâm tình bà tốt, bệnh tình tự nhiên cũng nhanh ổn định. Hơn nữa qua một ít việc nhỏ bình thường có thể thấy dì Trương rất cẩn thận kiên nhẫn, bà Đinh để dì chiếu cố thật là tìm đúng người, Đinh Hạo vô cùng cảm kích dì, nghĩ đến lúc chờ Trương Dương thi lên đại học sẽ chuẩn bị một phần lễ lớn.
Mẹ Đinh và Vương Mai không biết chuyện của dì Trương, chỉ cho rằng bà Đinh bình thường sống có nhân duyên thật tốt, vô cùng khách khí với dì Trương, mua hoa quả và vân vân đến nay đều tiện thể đem thêm cho dì Trương một phần.
Nhìn thấy bệnh tình bà Đinh từng bước chuyển biến tốt dần, Đinh Hạo lúc này mới có tâm tư trở về đi học. Khoảng thời gian này cậu vẫn thường đến, đôi khi ở cùng bà Đinh, đôi khi lại đi quấy rối bác sĩ Trương, cũng không nói nhiều, chỉ an vị tại phòng làm việc của ông thở dài, khiến cho vài người đến xem bệnh bị Đinh Hạo dọa chạy – xem bệnh cho một đứa bé như vậy cũng không xem được, bác sĩ này chỉ sợ không ổn.
Bác sĩ Trương bị cậu làm phiền sắp thành bệnh u buồn, thật sự nhịn không được muốn tống cậu đi: “Cậu đi xem nội cậu đi, này, Đinh Hạo, lá trà chỗ ông già này cũng bị cậu uống hết sạch rồi.”
Đinh Hạo nhìn ông một cái, hít sâu một hơi: “Tôi lo lắng, bác sĩ nói thân thể bà tôi khi nào thì khỏe hẳn lại…”
Bác sĩ Trương cũng thở dài theo: “Cậu hôm nay đã hỏi tôi mấy chục lần rồi, không phải đang dần chuyển biến tốt đẹp sao?”
Đinh Hạo vẫn ai oán: “Đấy là hai ngày nay mới khá lên thôi, vì cái gì lại một lúc nghiêm trọng một lúc tốt chứ?”
Bác sĩ Trương thử khuyên nhủ cậu: “Tình huống tổng thể là chuyển biến tốt đẹp mà, vậy cũng tốt lắm rồi, cậu xem, bệnh tới như núi đổ, đây là một quá trình trường kỳ, luôn sẽ có một chút lặp lại. Đừng nặng gánh như vậy, tôi thấy tinh thần nội so với lúc đầu đã tốt hơn rồi.”
Đinh Hạo quấy rầy bác sĩ Trương một hồi, yên lặng về phòng bệnh xem bà Đinh, ở ngoài cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Trương Dương, còn cầm một hộp bánh đậu xanh, thấy Đinh Hạo lại gần liền tươi cười chào hỏi cậu: “Đinh Hạo, gần đây không đến trường đúng không, luôn ở cùng bà Đinh nên trốn học à?”
Đinh Hạo biết anh đang trêu chọc mình, cũng hùa theo gật đầu: “Đúng vậy, thi cao đẳng áp lực lớn…” Hai người đẩy cửa đi vào, bà Đinh ngồi trên giường cầm kéo mân mê một đống giấy màu. Bà nhàn rỗi không có việc gì liền thích trò cắt giấy, thấy bọn họ đến cũng không ngừng tay, cười vui vẻ chào đón: “Trương Dương cũng đến à, không phải nói không được mang đồ đến sao, con đứa nhỏ này lại mang cái gì rồi?”
Trương Dương bày bánh đậu xanh ra đặt một ít ở trên bàn, số còn lại cất vào trong tủ cho bà Đinh, nụ cười trên mặt thật ôn hòa: “Lần trước con nghe mẹ nói nội muốn ăn bánh đậu xanh, vừa lúc trường học bên kia có tiệm làm, liền mua một ít lại đây cho nội.”
Đinh Hạo cầm một miếng đặt trên miệng bà Đinh: “Vậy thì nhân lúc còn nóng ăn đi, nội nếm thử chút?” Bà Đinh được hai đứa con trai nịnh nọt đến trong lòng ngọt như mật, đừng nói ăn bánh đậu xanh, ngay cả uống nước lọc cũng thấy ngon: “Ăn ngon, các con cũng nếm thử chút đi?”
Hai người nói chuyện cùng bà Đinh chốc lát, lại xem tác phẩm cắt giấy mới nhất của bà, nhìn chú heo phúc hậu bằng giấy kia thật thú vị. Đinh Hạo trước khi đi muốn xin bà Đinh chú heo giấy, bà liền hào phóng tặng thêm một con chuột nhỏ: “Xem, cái này cũng đẹp, nhìn thật lanh lợi.”
Trương Dương nhìn chú chuột nhỏ kia cũng thích, cũng muốn xin bà Đinh: “Con về làm thẻ kẹp sách dùng.”
Bà Đinh có người ủng hộ, vô cùng cao hứng đồng ý: “Về sau nội sẽ làm thêm nhiều hình xinh đẹp hơn, cái này làm thẻ kẹp sách có chút nực cười.”
Đinh Hạo sợ bà mệt, vội vàng khuyên: “Đâu có, nội, hiện tại đều bảo vệ môi trường, như vậy mới tốt chứ, cái này gọi là tác phẩm nghệ thuật.”
Bà được cậu nịnh đến vui vẻ: “Vậy chờ con lần sau tới nội sẽ lại cho con, Hạo Hạo cũng cùng Trương Dương đến trường học đi, sắp thi rồi, không đi liền không theo kịp mất.”
Đinh Hạo ‘vâng’ một tiếng, rồi mới cùng Trương Dương đi ra.
Trên đường đi vẫn trầm mặc, Trương Dương đoán không ra suy nghĩ của cậu, chỉ có thể nói về chuyển biến tốt đẹp của bà Đinh, nói nửa ngày, Đinh Hạo mới sâu kín mở miệng: “Trương Dương này, làm bác sĩ thật tốt. Bác sĩ Trương nói với tôi, nội lúc ấy được cấp cứu kịp thời, bằng không sẽ gặp nguy hiểm. Anh xem, thời khắc mấu chốt vẫn phải trông cậy vào bác sĩ…”
Trương Dương như có điều suy nghĩ nhìn cậu, quả nhiên câu tiếp theo của Đinh Hạo chính là: “Làm bác sĩ cũng là lựa chọn không tồi đúng không? Nếu về sau anh muốn học y như đã nói, nhất định phải chiếu cố người nhà họ Đinh trước, nhé.”
Trương Dương nhìn cậu cười khúc khích liền nở nụ cười: “Cậu sao vẫn còn nhớ cái này!” Đây là chuyện Đinh Hạo lừa anh thật lâu trước kia, không ngờ hiện giờ lại nhắc đến, thấy ánh mắt Đinh Hạo chuyển sang ai oán lập tức giơ tay đầu hàng: “Được được được, tôi biết rồi, nếu tương lai tôi muốn học y nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của nhà họ Đinh, được chưa?”
Đinh Hạo vừa lòng gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Trương Dương: “Anh muốn học y thật là phúc khí của tôi.” Kỳ thật Đinh Hạo cũng chỉ nói như vậy, không có ý coi là thật.
Bất quá chuyện này lúc sau khi Trương Dương thật sự trở thành một bác sĩ đã khiến cậu bị chấn kinh một phen, nhìn Trương Dương mặc áo khoác dài trắng mới tinh có một loại cảm xúc thần kỳ, giống như đứa nhỏ nghèo cách vách chợt biến hóa nhanh chóng, nháy mắt thành người đàn ông ôn nhu giàu có. Đinh Hạo nói lời chúc phúc là: “Thật không ngờ anh còn có ngày hôm nay…”
Ngữ khí cảm khái như vậy có thể lý giải được, nhưng lời nói ra khiến nụ cười của Trương Dương cứng ngắc, nghe như là trả thù vậy. Đinh Hạo nhìn anh lớn dần mà khích lệ động viên, khiến Trương Dương có một loại lỗi giác như trưởng bối đánh giá vãn bối. Tuy nhiên anh đã thật sự thực hiện lời hứa lúc trước, nhà họ Đinh không ít lần được hưởng phúc khí từ anh, nhất là Đinh Hạo thường bị Bạch Bân đè nặng làm ảnh hưởng cái bộ phận nào đó cần kiểm tra, kiến thức lẫn kinh nghiệm của Trương Dương lĩnh vực ấy đều áp dụng trên người Đinh Hạo.
Chỉ là mỗi lần kiểm tra xong, mặt còn đỏ cả hơn Đinh Hạo.
Tuy nhiên Trương Dương hiện tại rõ ràng vẫn còn vì chí nguyện tương lai mà suy nghĩ gian nan lựa chọn. Quyển sách anh thường mang theo hé ra chú chuột nhỏ cắt giấy, mỗi lần nhìn đến đều nhịn không được muốn cười, quả thật rất hình tượng, một con chuột nhỏ sống động đang trộm gạo, hình dáng đắc ý kia khá giống người nào đó.
Đinh Hạo cầm một hình cắt giấy đặt trên mặt kính bàn học, đưa cho Bạch Bân. Bạch Bân nhìn heo nhỏ trong tay nhíu mày: “Cái này cho anh?”
Đinh Hạo gật gật đầu: “Đúng vậy, nội em cho đấy, chú chuột nhỏ này là em, đây là anh.”
Khóe miệng Bạch Bân co giật: “Đấy cũng là nội nói sao?”
Đinh Hạo vô cùng chân thành nói dối anh: “Đúng vậy.”
Bạch bân kẹp heo nhỏ kia vào quyển sách đang đọc, tắt đèn, bắt đầu dùng ‘hình’ bức cung: “Nói thật!”
“Ôi ôi! Liền… Chính là nói như vậy mà… A ha ha ha ha!” Đinh Hạo bị anh đè lại chọc chỗ ngứa, thiếu chút nữa đạp rớt chăn: “Bạch Bân, anh như vậy là vô sỉ!”
Bạch Bân ôm cậu trở mình, để Đinh Hạo đè lên trên, một tay ôm lấy thắt lưng cậu, một tay trên mông cậu vỗ hai cái: “Gần đây không chăm chỉ đi học, quả nhiên hơi béo.”
Đinh Hạo vừa rồi cười thiếu chút nữa chảy nước mắt, hiện tại đôi mắt vẫn ngập nước: “Bạch Bân, em có thể tạm nghỉ học một năm được không, năm nay em không muốn đi thi, em muốn ở cùng nội.”
Bạch Bân xoa xoa đầu cậu, kề sát trán nói chuyện: “Anh hiểu tâm tình của em, nhưng nội em cũng không nhất định sẽ nhanh khỏi, đúng không?”
Đinh Hạo cọ cọ trán anh, đã thành thói quen bị Bạch Bân ôm, cậu cũng dần dần thích những động tác nhỏ vô cùng thân thiết này: “Em biết, nhưng em chỉ muốn cùng nội.” Trong lòng Đinh Hạo vẫn không bỏ xuống được, thân thể bà Đinh gần đây dần có chuyển biến tốt đẹp, nhưng đôi lúc chuyển biến xấu kia vẫn khiến cậu bất an, giống như có chuyện gì cậu vẫn chưa chú ý tới.
Bạch Bân lại bắt đầu nhíu mày: “Em nhất định muốn nghỉ?”
Đinh Hạo dùng sức gật gật đầu, trán đang kề sát Bạch Bân, kéo theo anh cùng cử động: “Em nói thật, anh giúp em được không?”
Bạch Bân chăm chú nhìn cậu trong chốc lát, cuối cùng vẫn thở dài: “Được rồi, anh sẽ giúp em lo liệu thủ tục.” Đứa nhỏ ghé vào trên người anh lập tức hoan hô một tiếng, ‘chụt’ môt cái cho anh một nụ hôn: “Bạch Bân anh thật tốt!”
“Đừng cao hứng vội” giữ chặt lại thắt lưng Đinh Hạo, Bạch Bân đưa ra yêu cầu: “Buổi tối mỗi ngày phải về ở nhà, biết không?”
“Biết!”