Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Vện
Thành trấn gần dãy núi Thục Sơn cực kỳ náo nhiệt, bình thường chẳng khi nào gặp được tu chân giả, bây giờ tu chân giả ở đâu lũ lượt ùa về.
Đông đảo tu chân giả đến nghỉ trọ, đi tới đi lui trong thành khiến người phàm hoảng hốt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Họ không biết giữa các tu chân giả có uẩn khúc gì, nhưng có biết chút ít về sự kiện đang diễn ra trong giới tu chân.
Những ngọn núi đột ngột biến mất, thỉnh thoảng lại có vô số cầu lửa từ trên trời giáng xuống, hàng loạt tu chân giả mặt lạnh như sương, thanh thế rầm rộ xẹt qua bầu trời. Giữa lúc điên cuồng nhất còn có tu chân giả hủy diệt cả một tòa thành của người phàm, bảo là phải tìm bằng được tu chân giả nào đó dắt theo một tảng đá.
Đám người phàm câm như hến, trước sự tồn tại siêu nhiên của tu chân giả, dù là hoàng tộc triều đình hoặc quân đội cũng không cách nào đả động.
Cũng may tình hình căng thẳng không kéo dài lâu, nhóm tu chân giả nhanh chóng dời sự chú ý sang nơi khác, sau đó như thế nào thì chẳng ai hay.
Mà hiện tại, trong thành trấn dưới chân núi Thục Sơn tụ tập đông đúc tu chân giả, khiến người ta bất an.
Đa số tu chân giả đều chung nhận thức là không xuống tay với người phàm, bọn họ chỉ đơn giản là tập trung về thành trấn này.
Chưởng quầy và tiểu nhị của những khách điếm lớn bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Khách điếm Phúc Lai là nhà trọ lớn nhất, rộng rãi nhất thành, đa số tu chân giả chọn nghỉ chân ở đây. Chỉ là khách càng đông thì phòng trọ càng giảm, thế nên phát sinh không ít cảnh lúng túng.
Chưởng quầy lấy hết can đảm từ thuở bú mẹ, gồng mình trưng ra nụ cười uyển chuyển chân thành nhất bảo rằng khách điếm đã hết phòng. Có trời biết đằng sau gương mặt cười, trong lòng hắn đang sợ phát run.
Nếu những tu chân giả kia mất hứng, chỉ nhúc nhích một ngón tay cũng đủ lấy cái mạng nhỏ của hắn.
May mà nhóm tu chân giả không làm khó chưởng quầy, dứt khoát xoay đi tìm các tu chân giả trong khách điếm để “thương lượng”. Đánh thắng thì giành được phòng, đánh không lại thì mau chóng cút xéo.
Chưởng quầy sợ chết, nhóm tu chân giả cũng quý cái mạng mình lắm.
Chuyện phòng ốc được khách trọ tự giải quyết, chưởng quầy cùng các tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, tuy vẫn sợ nơm nớp song cũng dần quen, thậm chí còn sắp xếp người đứng ngoài cửa khách điếm chuyên chiêu đãi những vị đại Phật.
Một nhóm bốn người áo trắng, đủ nam lẫn nữ, tay cầm trường kiếm dừng lại ngoài cửa khách điếm Phúc Lai, tiểu nhị lập tức đeo gương mặt tươi cười tiến đến, “Bốn vị thần tiên, xin mời vào!”
Bốn người kia không biểu hiện cảm xúc, nhấc chân vào khách điếm.
Sư muội đi cuối hàng đột nhiên đứng lại, quay đầu nhìn cây đại thụ được rào chắn trong khách điếm. Tiểu nhị nhìn theo tầm mắt sư muội, vã mồ hôi lạnh, không biết tiên nữ kia bị làm sao, nhóm “thần tiên” khẽ động đậy khiến đám người phàm sợ vỡ mật.
“Tiên nữ ngài có hứng thú với cái cây ấy ạ?” Dù lòng sợ hãi nhưng tiểu nhị vẫn hỏi, nhiều thần tiên như vậy, cũng nhiều thứ kiêng kỵ lắm. Nếu nhóm tu chân giả chướng mắt cái cây ấy thì bọn họ phải nhanh chóng chặt bỏ.
Chỉ là…
“Sư muội?” Ba vị đồng môn đi trước quay lại nhìn nàng.
Sư muội khẽ nhíu mày, lắc đầu, “Không có gì đâu…” Vừa rồi nàng đột nhiên cảm thấy cái cây kia có gì đó rất quái lạ, nhưng vừa quay đầu nhìn thì cảm giác đó lại biến mất.
Có lẽ bây giờ trong thành tụ tập nhiều đồng đạo, đạo pháp tu luyện khác nhau, đoán chừng đó là thủ đoạn của vị đồng đạo nào đó, nàng không cần phải nghiên cứu sâu xa.
Nghĩ như vậy, sư muội liền theo chân đồng môn đi tiếp.
Sau khi nhóm bốn người kia đi khuất, Tiểu Thạch Đầu trốn sau cây đại thụ lén thở phào.
May mà không bị phát hiện.
Đối với tu chân giả, thời gian nửa tháng chỉ như cái chớp mắt. Nếu là Tiểu Thạch Đầu trước đây, hắn cũng không cảm nhận được ngày tháng dài như thế nào. Còn Tiểu Thạch Đầu hiện tại thì phải nói là cực kỳ lâu.
Nhưng rốt cuộc hắn đã lăn được đến Thục Sơn trước khi trận chiến bắt đầu.
Gian khổ dọc đường nhiều không kể xiết, Tiểu Thạch Đầu vốn đã rất khó coi nay càng thêm xấu xí dơ bẩn, rong rêu cũng sắp phủ kín rồi. Hắn lăn một đường không ngừng nghỉ, dây leo có muốn mọc cũng bị hắn đè chết.
Càng gần Thục Sơn, càng gặp nhiều tu chân giả, Tiểu Thạch Đầu phải cố hết sức né tránh tầm mắt họ.
Về phần tại sao Tiểu Thạch Đầu không ở ngoài thành mà lăn vào trong, thậm chí còn lẻn vào khách điếm Phúc Lai, là nơi tụ tập nhiều tu chân giả nhất. Bởi vì Tiểu Thạch Đầu muốn thu thập tin tức.
Tuy tu vi Tiểu Thạch Đầu yếu kém, nơi này lại có quá nhiều tu chân giả, nhưng hắn chỉ cần giả vờ làm tảng đá bình thường không có ý thức, ít nhiều gì cũng nghe được vài tin có ích.
Quả thật, Tiểu Thạch Đầu nghe được nhiều thứ hữu dụng.
Hắn biết đại khái đỉnh Phượng Hoàng ở hướng nào, và bốn môn phái đã chuẩn bị những gì để ứng chiến với Trọng Đạo Nam.
Khí Tông, Kiếm Tông, Phù Tông, Trận Tông.
Bốn môn phái này hoạt động riêng lẻ thì không thể xem là lợi hại, nhưng bọn họ được liệt vào những phái đứng đầu giới tu chân cũng vì khi hợp tác thì vô cùng đáng sợ.
“Tứ tông liên hợp, chắc là muốn bày pháp trận rồi.”
Bốn phái vẫn chưa công bố cách thức giao chiến, nhưng tất cả tu chân giả đều đoán như vậy.
Dựa vào hành tung của Trọng Đạo Nam, nếu bốn phái tách ra chắc chắn không bắt được y, còn nếu liên hợp thì sở trường mạnh nhất là pháp trận.
Vô Tướng trận của bốn phái nổi tiếng biến hóa khó lường, không theo tâm ý, cực kỳ lợi hại. Dù là những môn phái đứng đầu cũng phải kiêng dè ba phần. Nghe nói nếu đạt đến cực hạn, pháp trận đó có thể hủy diệt cả trời đất.
Đương nhiên, bốn phái chưa từng thực hiện được bước cuối này.
Nếu thật sự làm được thì đâu thể chỉ đơn giản là một trong những phái đứng đầu bảng xếp hạng như vậy.
Tiểu Thạch Đầu nghe vậy thì lo cho A Nam lắm, hắn kiên nhẫn nghe tiếp, muốn biết nhiều hơn nữa. Đáng tiếc, sau đó đám tu chân giả không đi sâu vào pháp trận, chỉ đoán xem ba môn phái mạnh nhất có xuất hiện hay không.
Trước đó, các tu chân giả có năng lực và dã tâm đều truy sát Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu, ba đại môn phái vẫn im hơi lặng tiếng, giữ vững lập trường “chính nghĩa”. Tuy nhiên, họ vẫn lén lút tham dự, cũng nhiệt tình không kém đám tu chân giả kia.
Bây giờ tình thế đảo ngược, chẳng ai biết tung tích tảng đá của Trọng Đạo Nam, còn Trọng Đạo Nam thì nhập ma, quay lại đuổi giết những người từng gây khó dễ y.
Mọi chuyện càng lúc càng rối.
Chuyện Trọng Đạo Nam nhập ma biến thành lý do chính đáng để những người từng truy sát y giương ngọn cờ chính nghĩa, đứng lên trừ ma.
Mà Lạc Tòng Giới từng là môn phái của Trọng Đạo Nam cũng tỏ rõ thái độ.
Bọn họ trục xuất Trọng Đạo Nam ra khỏi môn phái, thậm chí phái các trưởng lão cấp cao đi thanh lý môn hộ, ngoài ra thì không nói gì thêm, hai đại môn phái còn lại vẫn không lên tiếng.
Chỉ là, những môn phái này thật sự không nhúng tay vào sao?
Chẳng ai tin cả.
Tiểu Thạch Đầu nhẩm tính thời gian, đã sắp đến lúc giao chiến, nhân lúc đêm xuống, toàn thành yên lặng như tờ, Tiểu Thạch Đầu len lén lăn ra khỏi thành.
Hắn vừa mới lăn ra thì trời đổ mưa.
Khí hậu vùng này nhiều mưa, cây cối sum suê.
Tu vi của hắn yếu kém, chẳng cần giả trang nhìn cũng không khác gì tảng đá bình thường. Cho nên tuy trong thành nhiều tu chân giả mà không có mấy người phát hiện ra hắn khác biệt.
Trải qua bao nhiêu sóng gió, Tiểu Thạch Đầu bây giờ trưởng thành không ít. Hắn biết suy xét kỹ càng hơn, làm việc cẩn thận hơn.
Qua ròng rã nửa tháng, hắn vẫn không thể thức tỉnh khỏi cảnh mộng, Tiểu Thạch Đầu quyết định gạt bỏ, hắn chỉ cần làm cho xong việc mình muốn làm là được rồi.
Nhưng mà…
Đối với một tảng đá không chân, leo núi quả là khiêu chiến cấp độ cao.
Tiểu Thạch Đầu nằm dưới chân dãy núi Thục Sơn, lăn một vòng, ngửa đầu nhìn lên cao.
Chỉ thấy đỉnh núi mờ ảo được tầng tầng lớp lớp mây trắng bao quanh.
Ngọn núi hùng vĩ tráng lệ, có điều đường lên gập ghềnh hiểm trở, mà hắn lại không có chân…
Tiểu Thạch Đầu bỗng dưng thấy tuyệt vọng.
Hắn đã không trông chờ hóa hình người nữa, hắn chỉ mong sao mình mọc ra được hai cái chân leo lên đỉnh Phượng Hoàng mà không phải lăn là mừng lắm rồi.
Lăn lên vách núi cheo leo như vậy, đúng là làm khó tảng đá như hắn mà!
Tiểu Thạch Đầu đã hơi nản chí cảm thấy mình không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy, không có chân thì tìm cách khác.
Tiểu Thạch Đầu lăn một vòng tìm kiếm, rốt cuộc tìm được nhóm đệ tử thuộc bốn phái muốn lên núi.
Bốn phái hẹn đánh với Trọng Đạo Nam, đệ tử của bốn phái ắt phải lên núi, có thể đúng như mọi người dự đoán, bốn phái muốn bày sẵn pháp trận.
Tiểu Thạch Đầu may mắn trông thấy những đệ tử này mang theo rất nhiều nguyên liệu, tất cả đều là khoáng thạch và linh thạch, hẳn là dùng để lập pháp trận.
Chúng được cất trong túi càn khôn.
Vì không gian trong túi càn khôn có hạn, số lượng nguyên liệu lại quá khổng lồ nên các đệ tử mang theo rất nhiều túi càn khôn.
Tiểu Thạch Đầu thấy vậy, lập tức vận hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng giật rớt được túi càn khôn trên người một đệ tử, cố gắng mở túi ra, sau đó lăn vào.
Hiện tại cơ thể hắn không có hơi thở của sinh vật sống, dù có chui vào túi càn khôn chứa sinh vật sống cũng không sao cả.
Sau khi Tiểu Thạch Đầu lăn vào túi, đệ tử kia quay lại tìm chiếc túi càn khôn bị rơi, Tiểu Thạch Đầu cứ thế được quá giang lên núi.
Vận may của Tiểu Thạch Đầu không tệ, chỉ là cảm giác khi nằm trong túi càn khôn hơi khó chịu.
Túi càn khôn là một loại pháp khí không gian cực kỳ đặc biệt, có thể chứa nhiều đồ vật, đồng thời duy trì nguyên vẹn trạng thái ban đầu của vật đó.