Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Vện
Dạo này hình như A Nam có tâm sự.
Tiểu Thạch Đầu ngồi ôm chân trên bệ ngọc, nhìn chằm chằm Trọng Đạo Nam hồi lâu rồi đưa ra kết luận như thế.
Thoạt nhìn A Nam không khác gì ngày thường nhưng từ lúc Tiểu Thạch Đầu thức dậy thì trực giác báo là trong lòng A Nam có tâm sự.
Mới hôm qua thôi A Nam đâu có như vậy.
Tiểu Thạch Đầu gác cằm lên đầu gối, nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt trong veo nhìn theo từng động tác của Trọng Đạo Nam, không bỏ sót chi tiết nào. Hắn tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tâm sự của A Nam là gì?
Nếu nhìn lại thì hai hôm trước có xảy ra hai sự kiện đặc biệt.
Một là Tiểu Hoa nuôi trong hồ biến thành Thủy Thanh, sau đó một đi không trở lại. A Nam nói, sau khi nói chuyện với ông lão, Thủy Thanh được cởi bỏ khúc mắc, gặp lại Đại Mộc rồi hai người rời đi. Có thể là đi đầu thai, hoặc có thể tu luyện thành quỷ cấp cao, dù sao đó cũng là chuyện riêng của Thủy Thanh và Đại Mộc.
Sự kiện thứ hai chính là Tiểu Thạch Đầu đã hóa hình người.
Hôm qua A Nam ra ngoài rồi đem về một viên tinh thể xanh lam đẹp vô cùng, viên tinh thể tản ra ánh sáng dìu dịu, đẹp y như trăng sáng trên trời vậy đó.
Trọng Đạo Nam đặt viên tinh thể lên mình Tiểu Thạch Đầu, chẳng biết xảy ra chuyện gì mà viên tinh thể xanh lam kia tự nhiên hóa thành chất lỏng rồi thẩm thấu vào cơ thể Tiểu Thạch Đầu.
Cảm giác mát lạnh mà lâng lâng, Tiểu Thạch Đầu thấy mình nhẹ hẫng đến mức có thể bay lên, sau đó thư thái ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại thì nó đã hóa được hình người.
Đây là chuyện đáng mừng biết bao nhiêu, A Nam cũng rất vui mà, nhưng… sao bây giờ nhìn A Nam như có tâm sự vậy?
Không lẽ A Nam cũng nhớ Tiểu Hoa giống hắn, hay là A Nam không muốn hắn biến thành người?
Nhưng A Nam từng nói muốn hắn mau mau hóa hình mà, vậy là… A Nam đang nhớ Tiểu Hoa giống hắn đúng không?
“A Nam…” Tiểu Thạch Đầu khe khẽ gọi một tiếng, âm thanh của hắn quá nhỏ nên Trọng Đạo Nam đang chìm trong suy tư không nghe thấy.
Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ, hắn thò hai chân xuống, muốn thử đứng lên.
Bệ ngọc không quá cao so với mặt đất, Tiểu Thạch Đầu chỉ cần duỗi thẳng chân là đụng được mặt đất rồi.
Thân là một tảng đá, Tiểu Thạch Đầu phải tập luyện rất lâu mới có thể tự di chuyển. Giờ lại biến thành người, việc sử dụng hai chân để bước đi là chuyện quá đỗi xa lạ với Tiểu Thạch Đầu.
Cẩn thận vịn bệ ngọc để đứng thẳng, thảm cỏ dưới bàn chân thật êm, Tiểu Thạch Đầu cười tủm tỉm. Hắn từ từ xoay người về phía Trọng Đạo Nam, nhấc một chân định tiến lên phía trước.
Theo góc nhìn của người ngoài thì động tác của hắn thật sự quá khoa trương, hắn không biết điều khiển khung xương, không biết phải nhấc chân nào trước, càng không biết cách dồn trọng tâm vào chân trụ.
Tiểu Thạch Đầu vui vẻ hô lên, “A Nam~” Tiểu Thạch Đầu theo đà phóng tới rồi… rầm một tiếng, ngã sấp mặt xuống đất.
Đầu gối đau, mình mẩy đau, nguyên bản mặt bị đập xuống đất, choáng váng cả đầu, Tiểu Thạch Đầu chớp mắt, vì bị cảm giác đau kích thích nên nước mắt tự động tuôn ra. Hắn ngóc đầu lên nhìn Trọng Đạo Nam, tươi cười hớn hở, lại vui vẻ gọi tiếp, “A Nam~”
Trọng Đạo Nam hết sức bất đắc dĩ.
Y hơi giận vì Tiểu Thạch Đầu không nghe lời ngồi yên một chỗ, nhưng phần nhiều vẫn là đau lòng.
Nhất là khi thấy Tiểu Thạch Đầu bị ngã đỏ ửng chóp mũi, nước mắt rơi xuống nhanh chóng biến thành đá tí hon, Trọng Đạo Nam có muốn giận cũng không giận nổi.
Y bước đến chỗ Tiểu Thạch Đầu, vươn tay ôm hắn vào lòng, bế đứng lên.
Tiểu Thạch Đầu vừa biến thành người, không biết đi, thế là hắn sung sướng dựa cả người vào ngực Trọng Đạo Nam, dùng đỉnh đầu cọ vào cổ Trọng Đạo Nam, gọi liền ba tiếng, “A Nam~ A Nam A Nam~” mới thôi, ngữ điệu vô cùng phấn khởi.
Trọng Đạo Nam bị gọi cho tim chảy cả ra, chỉ có thể thở dài, “Chẳng phải đã bảo ngồi trên bệ ngọc chờ ta sao?”
Tiểu Thạch Đầu lắc hai cái chân gầy khẳng khiu, ngoẹo đầu lại nhìn Trọng Đạo Nam, cười nói, “Tại ta muốn được A Nam ôm một cái mà.”
Lúc còn là tảng đá, tuy vẫn thường xuyên tiếp xúc thân mật với Trọng Đạo Nam nhưng Tiểu Thạch Đầu luôn cảm thấy động tác “ôm” cứ thiếu thiếu cái gì đó, Tiểu Thạch Đầu cũng tự biết cảnh tượng Trọng Đạo Nam ôm một tảng đá đồ sộ thật sự rất kỳ quặc.
Ước muốn được thân mật với A Nam chính là động lực để Tiểu Thạch Đầu cố gắng hóa hình.
Bây giờ vất vả lắm mới thành công, dĩ nhiên Tiểu Thạch Đầu càng muốn gần gũi với Trọng Đạo Nam hơn.
Trọng Đạo Nam nhìn gương mặt tươi cười của Tiểu Thạch Đầu, mây mù trong lòng tức khắc tan biến. Y lẳng lặng quan sát Tiểu Thạch Đầu, nhìn cho Tiểu Thạch Đầu mặt mũi đỏ lựng, nụ cười rạng rỡ bỗng chốc biến thành ngượng ngùng.
Lúc còn mang hình dạng tảng đá, hắn có ngượng cũng chả ai nhận ra, bây giờ biến thành người, biểu cảm gì cũng hiện hết lên mặt và đôi mắt.
“A… A Nam… A Nam đang nhìn gì vậy…” Tiểu Thạch Đầu cúi đầu, mắt liếc trái ngó phải, chỉ không dám nhìn Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam nâng tay vén mấy sợi tóc rũ trên trán Tiểu Thạch Đầu.
Kiếp trước, Tiểu Thạch Đầu rất hiếm khi để lộ nét mặt như thế này, cũng chẳng bao giờ thể hiện dáng vẻ “bá đạo” hay tùy hứng với y. Tiểu Thạch Đầu thận trọng từng li từng tí, chỉ cần nhận được một cái liếc mắt của y là đủ vui mừng cả ngày. Chỉ cần được y quay đầu nhìn lại đã là thành tựu to lớn của Tiểu Thạch Đầu…
Mà kiếp này, Tiểu Thạch Đầu hoàn toàn khác.
Hệt như đứa trẻ được nuông chiều, biết mình có tư cách bốc đồng, lúc uất ức sẽ rơi nước mắt ngay chứ không lặng lẽ trốn đi nơi khác chịu đựng đau đớn.
Tiểu Thạch Đầu như vậy… thật là tốt quá…
Đây là điều y vẫn luôn hy vọng…
Hy vọng được thấy một Tiểu Thạch Đầu ngây thơ hồn nhiên, thỉnh thoảng sẽ làm nũng với y, chứ không phải một Tiểu Thạch Đầu đã gánh hết mọi đau khổ lúc y chưa xuất hiện, một Tiểu Thạch Đầu muốn cười cũng phải cẩn thận nhìn sắc mặt người khác.
Trọng Đạo Nam ôm siết Tiểu Thạch Đầu, kề trán mình vào trán Tiểu Thạch Đầu, hình ảnh trong đôi đồng tử toàn là bóng dáng Tiểu Thạch Đầu, “Ta đang nhìn Tiểu Thạch Đầu.” Y nhẹ giọng nói.
Chất giọng trầm thấp rót thẳng vào tai khiến toàn thân Tiểu Thạch Đầu như muốn bốc cháy. Hắn quên luôn mình định hỏi gì, quên cả đau, linh hồn bay vút lên chín tầng mây.
Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu mở to mắt, hồn treo ngược cành cây, nhịn không được cười thành tiếng.
Có một số việc không bao giờ thay đổi, ví dụ như dáng vẻ Tiểu Thạch Đầu bây giờ.
Y như kiếp trước, nếu đến gần một chút hoặc bày ra động tác thân mật thì Tiểu Thạch Đầu sẽ luống cuống không biết làm gì, thẹn thùng đến mức muốn nổ tung, ngay cả hồn cũng bay mất.
Quả thật rất đáng yêu.
Tiểu Thạch Đầu hồn vía lên mây lại được Trọng Đạo Nam thả lên bệ ngọc, chờ đến khi hoàn hồn, hắn nhận ra mình đã ngồi trong buồng xe, tiểu viện cũng bị cất đi rồi.
Xe ngựa chậm rãi tiến lên phía trước, cảm giác rất chân thật.
Tiểu Thạch Đầu vừa hoàn hồn vỗ má mình, chờ đại não hạ nhiệt rồi mới bò ra ngoài.
Trọng Đạo Nam quay lại nhìn hắn, vươn tay về phía Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu cúi xuống nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của Trọng Đạo Nam rồi đặt hai bàn tay nhỏ xíu của mình vào tay y. Tiếp đó, trời đất quay cuồng, Tiểu Thạch Đầu phát hiện mình đã ngồi trong lòng Trọng Đạo Nam.
Tiểu thạch Đầu, “…” Tổn thọ quá, cứ thế này thì làm sao đại não hạ nhiệt được? Cơ mà… thật là vui quá đi…
Trọng Đạo Nam dựa cửa buồng xe, Tiểu Thạch Đầu ngồi trong lòng y. Mắt y nhìn thẳng phía trước, bàn tay nắm chặt tay của Tiểu Thạch Đầu. Tư thế này khiến Tiểu Thạch Đầu cảm thấy yên tâm và rất an toàn, hắn ngồi yên một lúc lâu, mở miệng hỏi, “A Nam đang nhớ Tiểu Hoa hả?”
“…Tiểu Hoa?”
“Ừa, ta nhớ Tiểu Hoa lắm.”
Lúc Thủy Thanh biến thành cá chép nuôi trong hồ, Tiểu Thạch Đầu luôn chú ý chăm sóc, bây giờ Tiểu Hoa biến thành Thủy Thanh rồi đi mất, tuy Tiểu Thạch Đầu rất vui vì Thủy Thanh được đoàn tụ với Đại Mộc nhưng vẫn thấy buồn và mất mát.
Tiểu Hoa cứ như vậy mà bỏ đi.
Trọng Đạo Nam vỗ lên tay Tiểu Thạch Đầu, không nói gì. Tiểu Thạch Đầu buồn bã một hồi, ngửa đầu nhìn Trọng Đạo Nam, “A Nam đang nghĩ gì vậy? Nếu không nhớ Tiểu Hoa thì chuyện gì làm A Nam mất hứng vậy?”
Trọng Đạo Nam rũ mắt, kéo Tiểu Thạch Đầu dựa vào ngực mình, lên tiếng hỏi dò, “Đêm qua Tiểu Thạch Đầu có nằm mơ không?”
“Nằm mơ?” Tiểu Thạch Đầu nghiêm túc suy nghĩ, “Hình như là có.”
“…Ngươi có nhớ mình mơ thấy gì không?”
“Ừm… không nhớ rõ… nhưng mà…” Tiểu Thạch Đầu cố gắng nhớ lại, “Cảm giác… trong giấc mơ đó rất lạnh, sau đó, ta thấy hâm mộ… ước ao…”
“Ước cái gì?”
“Ôi, không nhớ nổi nữa.” Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, biểu cảm trông mong xen lẫn chút đau buồn vô thức lộ ra lập tức biến mất, hắn mỉm cười, “Thấy A Nam thì những cảm giác đó biến mất hết rồi.”
“Vậy sao…”
“Đúng đó~ thấy A Nam là trái tim được lấp đầy rồi, còn cực kỳ ấm áp nữa.” Tiểu Thạch Đầu nhìn con đường phía trước, “A Nam, phải đi bao lâu nữa mới đến nơi cần đến vậy?”
“Một chặng đường dài.”
“Nghe thấy xa quá à.”
“Thấy chán rồi hả?”
“Có A Nam ở đây mà, không chán xíu nào hết á~”
“Chúng ta sắp đến một tiểu thành khá đông người, khi đó Tiểu Thạch Đầu nhất định phải theo sát ta đấy.”
“Ừa, Tiểu Thạch Đầu nhất định sẽ theo sát A Nam!”