Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trải qua một kiếp vợ chồng với Bùi Lẫm, dù hắn ta vô cùng hạn chế thân mật với Khương Yên, nhưng dưới sự dạy dỗ của các ma ma trong hầu phủ, những chuyện hoan ái nam nữ ở nhân gian nàng đã không còn xa lạ.
Cơ Trường Uyên đây lại chính là Thái tử điện hạ nổi danh Ngọc diện Diêm La, tương lai là một vị quân vương sát phạt quyết đoán, người sẽ ước định với Thẩm Thiên Nhược đệ nhất mỹ nhân kinh thành, Khương Yên tin tưởng có bất kỳ nữ tử nào cởi áo lắc lư trước mặt thì hắn cũng có thể mặt không đổi sắc mà nhàn nhã thả ra vài câu thơ châm chọc.
Huống chi nàng chỉ là tư sắc bình thường, lúc này đây toàn thân lại nổi đầy mụn nước vô cùng xấu xí, cho dù có thiên gia giúp sức cũng khó mà khơi dậy nổi hứng thú trong mắt đối phương.
Cơ Trường Uyên có vài phần không vui khi nhìn thấy thái độ bình thản của Khương Yên, hắn lạnh mặt đi đến sốc nàng đứng dậy kéo đến ném lên trên giường.
Khương Yên đau chảy nước mắt nhưng không dám kêu một tiếng, trong lòng mơ hồ cảm nhận được cơn tức giận vô cớ của đối phương.
Nàng lén lút với lấy lọ thuốc cao bôi ngoài da, khó khăn nhét vào vào ống tay áo, lại tiện tay gãi gãi mấy cái cho đỡ ngứa.
“Đưa đây.” Cơ Trường Uyên lạnh lùng giơ tay ra trước mặt.
“Cái gì cơ?” Khương Yên ngơ ngác không hiểu.
“Tay chân vụng về như vậy, sao có thể tự bôi thuốc, ngươi chẳng lẽ thật sự muốn biến mình thành xú nữ, sau này không thể gả ra ngoài ư?” Cơ Trường Uyên châm chọc, không hề giữ lại chút thể diện nào cho nàng.
Khương Yên không cần, một đời yêu người lại bị bội phản, c.h.ế.t trong đau đớn thê lương khiến nàng không còn tin tưởng và tình yêu của nam nhân trên đời.
“Dân nữ có ra sao cũng không dám để Thái tử điện hạ nhọc lòng lo lắng.”
Cơ Trường Uyên tức quá hóa cười, thân hình to lớn cúi xuống tạo thành một cái bóng to lớn bao trùm toàn bộ cơ thể của Khương Yên, bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo ra một mảng tóc lớn đang chảy dài xuống tấm lưng gầy gò đỏ hỏn của nàng khiến Khương Yên phải thốt lên đau đớn.
“Ai cho ngươi lá gan dám trả treo với Cô hả?” Hắn gầm gừ, dáng vẻ ôn nhu như nước đã biến mất, chỉ còn lại một Diêm Vương sống mặt lạnh, toàn thân toát ra sự u ám đến rợn người.
“Thời gian qua Cô quá dễ dãi với ngươi phải không?”
Khương Yên biết, đây mới chính là gương mặt thật của Cơ Trường Uyên, lạnh lùng tàn nhẫn, hỉ nộ vô thường.
Có như vậy hắn mới dễ dàng lên bước lên ngôi Hoàng đế, tiêu diệt 13 bộ lạc của Bắc Hoang, đem đến một Đại Cơ hùng mạnh nhất trong suốt mấy trăm năm qua.
“Dân nữ không dám, xin Điện hạ minh xét cho.” Khương Yên run lẩy bẩy, đôi môi mấp máy cố gắng tìm kiếm một đường sống cho mình trước cửa ải của cái chết.
“Dân nữ ngu ngốc, không dám đoán ý của Điện hạ, sợ ảnh hưởng đến ngài, thân thể ngài tôn quý, là long phụng trong nhân gian, dân nữ sao có thể vấy bẩn ngài được chứ, cho nên mới buột miệng nói ra lời như thế…”
Cơ Trường Uyên không lên tiếng, bàn tay dùng sức kéo tóc ép nàng nhướng người cao hơn một chút, gương mặt gần như trực tiếp đối diện với hắn, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Trong khoang mũi thoang thoảng mùi thuốc nhưng không quá gay mũi, còn có mùi thơm kỳ lạ như có như không.
Là mùi hương của Khương Yên, ẩn trong mái tóc, cần cổ, hay trên làn da trắng nhợt nhạt, Cơ Trường Uyên cũng không rõ.
“Điện hạ, ngài có thể buông dân nữ ra được không, dân nữ đau quá.”
Giọng nói nhỏ như muỗi kêu của Khương Yên cuối cùng cũng đánh thức Cơ Trường Uyên khiến hắn tỉnh táo trở lại, bàn tay buông lỏng, thân hình gầy gò rơi phịch xuống tấm nệm dày.
“Cô nể tình ngươi có công cứu nạn, không so đo với ngươi lần này. Nếu dám hỗn xược lần nữa, Cô sẽ cắt lưỡi của ngươi, xong đó ném cho chó ăn, biết chưa.”
Khương Yên khúm núm gật đầu, trong lòng âm thầm thở ra một hơi.
Thấy đối phương vẫn chưa chịu đi, Khương Yên lấm lét hỏi dò: “Điện hạ, ngài còn điều gì sai bảo ạ?
“Bị nam tử nhìn thấy bộ dáng áo rách quần manh mà không hề tỏ ra e ngại, ngươi đúng là một dâm nữ ti tiện, Cô đã đánh giá thấp ngươi rồi.” Nhớ lại một màn vừa rồi, trong lòng Cơ Trường Uyên lại nổi lên một ngọn lửa giận không tên, cháy hừng hực.
“Không có, dân nữ không có…!” Khương Yên muốn phản bác nhưng nhớ lại những lời đe dọa của Cơ Trường Uyên vừa rồi, nàng rụt lưỡi lại, lẩm bẩm trong miệng: “Bởi vì người đến là Thái tử điện hạ nên dân nữ mới không lo sợ.”
“Hửm, ngươi vừa nói gì cơ?”
“Dân nữ nói là vì người đến là Điện hạ cho nên dân nữ mới không lo sợ.” Khương Yên bất đắc dĩ phải lặp lại: “Ngài là Thái tử điện hạ của Đại Cơ, cho dù có dân nữ có lột sạch leo lên giường của ngài thì dân nữ biết chắc chắn ngài cũng không chớp mắt lấy một phen, vậy thì thẹn thùng để làm gì chứ.”
Nghe những lời của Khương Yên nói, không hiểu sao cơn tức giận vừa mới bùng lên ngay lập tức được hạ nhiệt, Cơ Trường Uyên mân môi cười một tiếng, thuận tiện hỏi lại: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy à?”
“Là thật ạ, biết bao nhiêu mỹ nhân danh gia vọng tộc đều muốn một lần được nở rộ trước mặt ngài, dân nữ làm sao có thể so bì được chứ, còn không phải tự dát vàng lên mặt mình ư? Nếu vậy thì quá là vô liêm sỉ rồi.”
“Vậy nói cho Cô biết, trước nay ngươi đã từng thân thiết với nam nhân nào khác chưa?” Cơ Trường Uyên tiện đà lấn tới.
“Tất nhiên là chưa rồi, dân nữ 5 tuổi đã vào phủ thị lang làm nha hoàn, trước nay chưa bao giờ tiếp xúc với nam tử nào khác bên ngoài, ngoại trừ lão gia và quản gia của phủ Thượng thư, ngay cả điều xe ngựa và cỗ kiệu cho tiểu thư cũng là do ma ma trong phủ làm.” Khương Yên nghe thấy vội vàng lắc đầu.
Kiếp này nàng vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ đó, còn nói đến đời trước, nàng thậm chí còn chưa có lấy một lần viên phòng hoàn chỉnh với Bùi Lẫm, lúc ấy cứ nghĩ do bản thân mình vụng về hậu đậu khiến hắn ta mất hứng, sau này nghĩ lại, hẳn là Bùi Lẫm muốn giữ mình trong sạch để xứng đáng với giai nhân trong lòng.
“Tốt nhất là như vậy, Cô không muốn thứ người dơ bẩn tùy tiện xuất hiện bên cạnh mình, biết chưa?”
Bàn tay to dày lại đưa ra trước mặt Khương Yên.
“Đưa thuốc đây.” Cơ Trường Uyên lần nữa ra lệnh.
“Thật sự không dám phiền đến Điện hạ ạ.” Khương Yên nhăn nhó từ chối, trong lòng khổ mà không dám nói ra.
“Ngươi lại muốn cãi lời Cô?” Cơ Trường Uyên híp mắt, ý tứ cảnh cáo rõ ràng: “Còn không mau cởi ra.”
Khương Yên chỉ có thể ngoan ngoãn dâng lên lọ cao trong ống tay áo, cắn răng vén lưng áo lên, giữ chặt trước ngực.
Cảm giác mát lạnh dần lan tỏa theo từng ngón tay của Cơ Trường Uyên, nhìn thấy hắn lạnh lùng sát phạt bên ngoài như vậy, không nghĩ đến ngón tay bôi thuốc trên lưng của nàng lại dịu dàng như thế.
Cơ Trường Uyên nhìn tấm lòng mỏng manh run lên từng đợt mỗi khi hắn chạm vào, không khỏi ngẩn người.
Xúc cảm dưới ngón tay thật sự rất tốt, khiến Cơ Trường Uyên lưu luyến không thôi.
“Đã xong chưa ạ?” Khương Yên đợi một lúc lâu mà không thấy Cơ Trường Uyên di chuyển nữa mới đánh bạo hỏi.
“Xong rồi.” Cơ Trường Uyên rút tay về, thản nhiên dùng khăn lau sạch thuốc dính trên đầu ngón tay, sau đó lại thân sĩ giúp Khương Yên kéo vạt áo xuống, vuốt phẳng vài cái.
“Đa tạ Điện hạ hôm nay đã chiếu cố, ơn này mãi không quên.”
Khương Yên vội vã vuốt m.ô.n.g ngựa, lại nghe đối phương chặn đầu.
“Không cần khách khí, mỗi ngày Cô sẽ đều đặn bôi thuốc cho ngươi, ngươi cảm tạ Cô như vậy thì có khi đến tận mười kiếp sau ngươi vẫn phải đem lòng nhớ nhung Cô đấy.”
Câu nói của hắn hoàn toàn khiến Khương Yên muốn đột quỵ mà ngã xuống giường bất tỉnh.
Làm ơn ai đó mang vị Thái tử điện hạ này đi được không? Nàng đã làm gì trêu chọc hắn mà để hắn phải hành hạ nàng như vậy chứ?
Bên này Khương Yên ảo não không thôi, nhưng bên kia Cơ Trường Uyên lại có vẻ rất thích thú, đến mức ăn nhiều hơn một chén cơm, còn cao hứng đề thêm một bài thơ lên mặt quạt giấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");