Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dù là mùng một Tết nguyên đán nhưng vì chủ nhân không có ở đây, mọi người chỉ đơn giản nghỉ ngơi một ngày, không cần dậy sớm làm việc, mấy bà tử ở phòng bếp đã chuẩn bị vài món đơn giản, bánh tét bánh chưng cũng được lột vỏ bày ra sẵn sàng, người của các viện cứ sai nha hoàn đến lấy là được.
Khương Yên cũng không khác là bao, nàng đang vừa ngồi cắn hạt dưa, vừa chỉ nhóm Thanh Anh và Hồng Liễu chơi bài Tam Cúc, một trò chơi rất thịnh hành ở tầng lớp bình dân đặc biệt là với nữ giới ở vùng Vọng Giang.
Cao Dục theo lệ thường vẫn dẫn theo hai đệ tử thân cận đi tuần một vòng, khi đến viện của Khương Yên ở Cẩm An Đường, từ ngoài sân đã nghe thấy tiếng ré lên thích thú của nữ tử.
Hồng Liễu khéo léo chững chạc, Thanh Anh điềm đạm trầm tĩnh, quan trọng là với vị trí của bọn họ ở Đông Cung, thật khó mà nhìn thấy được bộ dáng thoải mái thế này.
“Cao đại nhân, ông đến đây lúc nào thế?” Khương Yên đang cười nghiêng ngả, khóe mắt nhìn thấy thân ảnh màu xanh đậm đứng trong sân thì vội vàng bật dậy chạy ra đón.
Cao Dục cũng không khách khí bước đến bàn đá, trên đó đang bày một đĩa bánh tét đang ăn dở, một nồi canh gà tiềm và một khay hạt dưa đầy ắp.
“Các ngươi đang làm gì thế?”
Hồng Liễu nhanh nhẹn đứng lên nói: “Chúng ta đang chơi đánh bài Tam Cúc.”
“Ồ, cái này ta cũng có nghe nói.” Cao Dục hứng thú nhìn những lá bài được viết chữ ngoằn ngoèo trên bàn.
“Vậy cùng chơi đi, ngài biết chơi chứ?” Khương Yên ngay lập tức lôi kéo.
Cao Dục không có gì để làm, trở về nội phòng cũng chỉ có thể gác chân nằm ngủ, chi bằng ở lại đây chơi bài với các cô nương có khi còn vui hơn.
Thế là ông ta gật gật đầu để nha hoàn Tiểu Lê mang thêm một cái ghế ra.
Bàn bài đủ bốn tay vô cùng náo nhiệt.
Cho đến khi mặt trời lặn sau ngọn cây đào, Cao Dục mới vui vẻ vươn vai đứng dậy.
Ông thắng được nhiều nhất, coi như là may mắn đầu năm.
Vậy cũng không cần phải keo kiệt với ba tiểu nữ tử đang í é rộn rã trên sân nhỉ?
Cao Dục ho một tiếng ra hiệu, sau đó từ ống tay áo xòe ra ba bao lì xì bằng gấm đỏ.
“Lộc đầu năm cho các ngươi, năm mới vui vẻ.”
Khương Yên, Hồng Liễu và Thanh Anh nhìn nhau, vội vã chắp tay reo lên: “Tạ ơn Cao đại nhân, năm mới vui vẻ.”
Ngày mùng một trôi qua êm đềm yên ả.
Khương Yên xoa tay nhìn mấy bao lì xì đỏ trên giường, không nhịn được mà vội vàng mở ra.
Hồng Liễu và Thanh Anh mỗi người ba hạt đậu vàng. Cũng coi như là nhiều rồi.
Phong bao của Cao Dục là nặng nhất, đến hai miếng vàng lá khiến Khương Yên cười toe toét.
Như vậy cũng không tệ, trước kia ở phủ Thượng thư Khương Yên cũng không được nhiều thế này, chủ yếu đều đến từ Thẩm Thiên Nhược.
Gà còn chưa gáy, bên Cẩm An Đường đã có người lục tục thức dậy.
Khương Yên vì vui quá nên bị mất ngủ, vừa mới chợp mắt được một chút, ngoài cửa đã nghe tiếng gõ cộc cộc.
“Khương cô nương, mau dậy thôi, điện hạ đã trở về rồi.”
Trên đường đến Tĩnh Tâm Trai, Tiểu Thuận Tử nhẹ nhàng giải thích, giữa đêm Cơ Trường Uyên đột ngột trở về cho nên sáng sớm hôm nay bọn họ phải dậy sớm để chuẩn bị hầu hạ chủ tử.
Khương Yên gật đầu, trong lòng lại âm thầm bĩu môi.
Ước gì hắn cứ ở lại trong cung thêm mấy ngày nữa đi để cho bọn nàng có thêm chút thời gian thư thái.
Tĩnh Tâm Trai vừa mới hạ đèn lồng nhưng không gian bên trong vẫn vô cùng tĩnh lặng.
Cơ Trường Uyên hẵng còn ngủ chưa dậy, Khương Yên mệt mỏi ngồi bên ngoài nội phòng chống cằm gà gật, cố gắng bù thêm một chút cho giấc ngủ bị gián đoạn ban nãy.
Cho đến khi bên cạnh có bàn tay đang lay mình dậy, Khương Yên mới mơ màng mở mắt lần nữa.
Nàng ngồi trên nệm, lưng tựa vào tường, gương mặt vẫn còn ngái ngủ.
Trước mặt là Tiểu Thuận Tử đang e dè đứng khom lưng và Hướng Phong biểu tình nghiêm nghị.
“Đêm qua đi ăn trộm hay sao mà không ngủ?”
Âm thanh trầm tĩnh quen thuộc rơi vào tai khiến Khương Yên ngay lập tức tỉnh táo trở lại.
Cơ Trường Uyên tay cầm trường kiếm, mái tóc được cột cao bằng một sợi dây lụa, lồng n.g.ự.c hé mở lấm tấm giọt mồ hôi, có lẽ là vừa trở về sau một buổi sáng luyện võ.
Khương Yên không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu nhỏ giọng: “Hôm qua vui quá cho nên bị mất ngủ, cầu điện hạ khai ân.”
Cơ Trường Uyên miết thanh kiếm, sau đó liếc mắt về phía thân ảnh nho nhỏ đang nửa ngồi nửa quỳ trên đất, ngữ điệu ôn hòa: “Vui ư?”
“Đúng vậy ạ, lần đầu tiên được đón tết ở Đông Cung, nô tỳ vui mừng không hết, sau đó lại được Cao đại nhân cùng các tỷ tỷ lì xì, cảm thấy bản thân vô cùng có phúc ạ.”
Vừa vuốt m.ô.n.g ngựa, vừa tranh thủ khoe lì xì, một công đôi chuyện.
Cơ Trường Uyên nhìn vẻ mặt thích chí của Khương Yên, đôi con ngươi của hắn híp lại, âm thanh phát ra có phần thoải mái: “Chà, vậy nếu bây giờ Cô lại cho ngươi thêm một phong bao lì xì nữa thì có phải ngươi muốn bay lên trời luôn không?”
Khương Yên trộm lè lưỡi, nhưng dáng vẻ vểnh đuôi chờ đợi không thể nào qua mắt được Cơ Trường Uyên.
Đúng là một nữ nhân tham tiền.
Đúng ngọ thiện, mọi người được triệu tập đông đủ ở tiền sảnh.
Đây cũng được xem như bữa ăn đoàn viên đầu năm của Đông Cung, cho nên Cơ Trường Uyên rất hào phóng ban mâm cơm và ghế ngồi cho các quan nội thị và nha hoàn nhất đẳng.
Ngay cả người đang chịu phạt cấm túc như Hoàng Oánh cũng được gọi đến tham gia.
Có Tử Kiều và Hồng Liễu ở đây, Khương Yên không cần phải hầu hạ Cơ Trường Uyên nữa, thế là nàng thoải mái đánh chén bên cạnh Thanh Anh.
Lương bổng ở Đông Cung rất tốt, hơn hẳn các nhà quý tộc thế gia khác trong kinh thành.
Dịp lễ tết hắn cũng tỏ ra là một chủ nhân rất hào phóng, từ trên xuống dưới bất kể địa vị thân phận cấp bậc ra sao đều chuẩn bị sẵn một bao lì xì bằng giấy đỏ cho mọi người.
Không khí đầu năm ở Đông Cung quả thật rộn rã tưng bừng hơn rất nhiều.
Ai nấy đều treo trên mặt một nụ cười tươi rói.
Khương Yên vụng trộm giấu bao lì xì vào trong n.g.ự.c áo, định bụng sẽ mở ra sau khi trở về phòng ngủ của mình.
Ai ngờ đâu, hôm nay là mùng hai tết nhưng Cơ Trường Uyên không cho mình nghỉ ngơi mà bắt nàng ở lại mài mực cho hắn viết chữ.
Dù có chút không vui nhưng nghĩ đến bao lì xì bằng gấm đỏ thêu hoa mai nặng trịch trong người, Khương Yên lại ngoắc khóe miệng nhanh nhảu ổn định tâm trạng đi đến cười hề hề lấy lòng đối phương.
Cơ Trường Uyên viết xong chữ “Phúc”, lúc này lại đột ngột ngẩng đầu nhìn Khương Yên, khóe miệng nhếch lên một đường cong đẹp mắt: “Không mở ra xem à?”
“Sao ạ?”
Cơ Trường Uyên đặt bút lông xuống, đứng dựa hông vào cạnh bàn, hất cằm về phía đối phương, lặp lại lần nữa: “Không mở ra xem?”
Khương Yên lúc này mới hiểu ý của Cơ Trường Uyên, lật đật moi bao lì xì trong n.g.ự.c áo ra dâng lên.
“Mở ra đi.”
Bên trong là mười sáu hạt đậu vàng cùng một cây trâm hoa đào nạm vàng và bạch ngọc.
“Đây là…!” Khương Yên ngơ ngác nhìn lên, miệng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
“Sao, cảm động quá không nói nên lời?” Cơ Trường Uyên trêu chọc.
“Cái này… quá nhiều…!” Khương Yên gian nan mở miệng.
“Có bằng với khi ngươi còn ở phủ Thượng thư không?” Âm thanh lạnh lẽo vang lên.
Tế bào não trong đầu của Khương Yên ngay lập tức lên dây cót báo động.
Khương Yên cảm giác trong lời nói của Cơ Trường Uyên ẩn chứa d.a.o sắc.
“Ngươi tưởng có Cao Dục che giấu thì Cô sẽ không biết?”
Nghe đến đây, Khương Yên làm sao không biết ý của Cơ Trường Uyên, vội vàng quỳ xuống.
“Nô tỳ ngu dốt, chỉ nghĩ là đêm giao thừa ra ngoài dạo chơi một chút với tiểu thư, không nghĩ sẽ khiến cho điện hạ tức giận, cầu điện hạ khai ân.”
Cơ Trường Uyên vẫn giữ nét mặt nhạt nhẽo như thường, khóe miệng vẫn hơi nhếch lên, giống như không hề có một trận bão tố nào đang quét qua.
“Chỉ có ngươi và Thẩm Thiên Nhược?” Một câu nói rơi xuống giống như tín hiệu cho cơn giông bắt đầu nổi lên.
Khương Yên cắn môi, Cơ Trường Uyên đã nói như vậy, hẳn là hắn biết hết rồi.
Thẩm Thiên Nhược đang trong thời gian xét duyệt vai trò Thái tử phi tương lai, việc ra ngoài gặp nam nhân vào đêm giao thừa nếu vào tai của người trong Hoàng tộc chắc chắn sẽ gây ra sóng gió, có khi còn ảnh hưởng đến kết quả chọn lựa cuối cùng của người nhà Đế vương.
Huống chi bây giờ là chính chủ Cơ Trường Uyên đích thân tra hỏi, nếu Khương Yên trả lời không tốt sẽ liên lụy đến không chỉ Thẩm Thiên Nhược mà là một nhà họ Thẩm.
Khương Yên nuốt nước miếng, dè dặt trả lời: “Còn có… nô tỳ có mạo muội mời Bùi thị vệ đi chung ạ.”
“Ồ.” Âm thanh vang lên chẳng mang chút cảm giác bất ngờ nào trong đó.
“Bởi vì… bởi vì lúc ở trấn Lạc Thủy, Bùi thị vệ có giúp đỡ cho nô tỳ vài lần, nên nhân cơ hội này nô tỳ muốn tỏ chút lòng biết ơn, cũng chỉ là thuận miệng hỏi qua một tiếng, không nghĩ đến ngài ấy lại đồng ý nhận lời, cho nên hôm đó… hôm đó mọi người mới cùng nhau đi dạo chợ đêm giao thừa.”
“Ra thế.”
Cơ Trường Uyên đứng thẳng người lên, sau đó từng bước chậm rãi bước đến trước mặt Khương Yên, thân hình to lớn của hắn che chắn trước mặt nàng, bao trùm toàn bộ ánh sáng và cả không khí trong phòng.
“Vậy ra ngươi là người hẹn Bùi Lẫm ra ngoài.”
“Ngươi thích hắn ta ư?”
Âm thanh vang lên ám ách bên tai, chiếc cằm đã bị đối phương bóp lấy, ghì chặt trong lòng bàn tay, đến mức Khương Yên chỉ cần giãy dụa một chút sẽ bị trật khớp hàm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");