Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ
  3. Chương 38
Trước /90 Sau

Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Việc Khương Yên bị thương rất nhanh truyền đến tai của Cơ Trường Uyên, nhưng hắn cũng không vạch trần, chỉ dùng ánh mắt tà tứ đầy ẩn ý nhìn nàng cúi đầu khéo léo kéo cao cổ áo lên che chắn những vết bầm đã được bôi thuốc kỹ càng.

“Làm đến mức này à?” 

Ngón tay hắn cong lại, chống má cười khinh thị.

Khương Yên cảm thấy một nửa gương mặt của mình lại đau âm ỉ, trên nền da mềm mại là một vết xanh tím đã mờ.

“Là nô tỳ hậu đậu vụng về, khiến Đông Cung mất mặt rồi.”

Cho dù hắn có châm chọc đến bao nhiêu, Khương Yên nhất quyết giả điên đối phó.

Cứ để hắn càng thêm chán ghét nàng đi.

Ngày Hoàng Oánh và Tử Kiều được bãi bỏ lệnh cấm túc cũng là ngày Cơ Trưởng Uyên lĩnh chỉ vào cung để đưa ra thông báo chọn Thái tử phi theo lời bệ hạ.

Bốn vị thị nữ nhất đẳng mặc trang phục lộng lẫy nhất, mỗi người một vẻ yêu kiều, xếp hàng ngồi ở đệm mềm chính giữa sảnh đường của điện Kim Ngân, chờ đợi thông báo đến từ hoàng cung.

Không có gì bất ngờ, Thẩm Thiên Nhược, đích nữ của nhà Lễ bộ thượng thư đã được xướng tên để trở thành Thái tử phi sánh vai cùng Cơ Trường Uyên, ngày thành thân cũng được ấn định trước tết Đoan Ngọ.

Cao Dục đã được tin từ trước, mấy ngày này ông cùng Tiểu Thuận Tử và Tiểu Đức Tử tất bật chuẩn bị cho lễ nạp thái của Cơ Trường Uyên, sẽ diễn ra sau lễ nạp cát với đầy đủ tam thư lục lễ thập lý hồng trang long trọng bậc nhất kinh thành.

Hôn kỳ của Thái tử điện hạ đã được hoàng thất thông qua, những người ở Đông Cung hiện tại chỉ còn chờ đợi xem Cơ Trường Uyên sẽ chọn lựa ai trở thành trắc phi cùng thị thiếp theo cấp bậc từ cao đến thấp.

Từ khi Cơ Trường Uyên lập sắc phong là Thái tử, Đông Cung không hề có nữ chủ nhân đúng nghĩa cho nên thời điểm này là vô cùng quan trọng dành cho tất cả nữ tử khắp kinh thành.

Chỉ là ngoài Thẩm Thiên Nhược ra, Cơ Trường Uyên cũng không chọn lựa thêm bất kỳ một cái tên nào khác xuất phát từ các thế gia đại tộc, cho nên mọi người đều ngấm ngầm hiểu rằng hắn đã quyết định sẽ nâng đỡ một trong số những vị mỹ nhân theo hầu mình lâu năm trong phủ.

Điều này cũng dễ hiểu, địa vị của của trắc phi từ cấp bậc lương đệ trở xuống không nên có bối cảnh hùng hậu lấn lướt Thái tử phi, tránh xảy ra chuyện tranh giành ân sủng mà mưu hại chủ mẫu. 

Khương Yên từ đầu đến cuối đều không nghĩ mình sẽ tham gia vào vườn hoa muôn sắc của Cơ Trường Uyên, nàng chỉ tiếp tục cặm cụi làm những công việc như thường ngày, cũng không đua chen phục sức điểm trang để giành một chỗ ngồi thuận mắt chờ mong chủ nhân của Đông Cung trở về.

Chỉ là bóng dáng Thái tử điện hạ còn chưa thấy đâu mà Khương Yên đã phải tiếp một vị khách đáng ghét khác.

Bùi Lẫm một thân triều phục đen tuyền, đầu đội kim quan bằng mã não đang đứng ở đình hóng mát ở Cảnh Sơn thủy tạ.

Nhìn dáng vẻ nghiêm trang đĩnh bạt thế này, Khương Yên đoán tám chín phần hắn ta vừa kết thúc buổi thượng triều vào sáng nay tại Thừa Thiên Điện.

Bùi Lẫm trước kia từng là thư đồng của Thái tử, sau là trở thành thị vệ thân cận, từ đợt tham gia cứu trợ thiên tai ở vùng Vọng Giang, còn lập được công lớn trong việc truy quét thổ phỉ tại Thạch Thành, tiền đồ của Bùi Lẫm lên như diều gặp gió, không những được Trữ quân trọng vọng, còn được kế thừa tước vị hầu gia sớm hơn đời trước đến mấy năm.

Với mối quan hệ mật thiết gắn bó lâu năm như vậy, Cao Dục dù không rõ ý đồ của Bùi Lẫm khi đến tận Đông Cung để tìm gặp riêng một nha hoàn thấp kém nhưng ông ta cũng rất nể mặt đưa người đến cho hắn ta.

“Dân nữ tham kiến Bùi thị vệ.” Khương Yên vẫn vô cùng quy củ hành lễ.

Bùi Lẫm vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay lại, gấp gáp đi đến muốn đỡ nàng đứng lên.

Nhưng Khương Yên nhanh nhẹn tránh đi, sau đó lùi ra sau một bước, ngẩng đầu lên nhìn thẳng và đối phương cất giọng hỏi: “Không biết Bùi thị vệ tìm gặp dân nữ có chuyện chi?”

Thấy thái độ xa cách của Khương Yên rõ ràng như vậy, đáy mắt của Bùi Lẫm xẹt qua một tia thê lương, nắm đ.ấ.m siết chặt rồi lại thả ra đến mấy lần mới tìm lại được sự điềm tĩnh thường ngày.

“Chắc nàng đã biết, kết quả lựa chọn Thái tử phi đã được công bố sáng nay, là đích nữ của Thẩm phủ, tiểu thư của nàng.”

Khương Yên gật đầu.

“Ta nghĩ là nàng sẽ rất vui khi nghe được tin này. Đời này nàng làm bao nhiêu chuyện cũng chỉ cốt yếu để hỗ trợ Thẩm tiểu thư có được ngày hôm nay.” Bùi Lẫm tươi cười, giọng nói tràn đầy ấm áp.

Khương Yên vẫn hề đáp lại, chỉ lẳng lặng nghiêng đầu chờ Bùi Lẫm nói tiếp.

Biết đối phương không có hứng thú nói chuyện phiếm với mình, Bùi Lẫm hiếm hoi lộ ra sự xấu hổ chật vật.

Không thể để cả hai tiếp tục rơi vào sự im lặng chán chường, Bùi Lẫm đánh bạo tiến lên, khom lưng xuống ngang tầm mắt với đối phương, âm thanh mềm mỏng mang theo chút khẩn trương.

“Thẩm Thiên Nhược, tiểu thư của nàng tương lai đã có thể trở thành nữ nhân cao quý nhất của vương triều Đại Cơ. A Yên nàng cũng đã đến lúc nào có thể nghĩ đến hạnh phúc ngày sau của mình rồi. Ta hiện nay đã trở thành gia chủ của Bùi phủ, nhất định sẽ không để nàng thiếu thốn bất cứ thứ gì, thậm chí tước vị nhất phẩm phu nhân ta cũng sẽ mang về bằng được cho nàng. A Yên, một lần nữa hãy gả cho ta, để ta có cơ hội bù đắp cho nàng, khiến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất không thua kém gì Thẩm tiểu thư, có được không?”

Khương Yên lạnh nhạt nhìn Bùi Lẫm miệng đắng lưỡi khô, nét mặt từ đầu đến cuối đều không có chút biểu cảm.

“Bùi thị vệ, hình như ngài vẫn không hiểu ý của dân nữ thì phải? Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi chúng ta cũng không bao giờ có bất kỳ mối quan hệ nào với nhau ngoài người xa lạ.”

“Không đâu, nàng nhầm rồi A Yên.” Bùi Lẫm mím môi, ngữ điệu vô cùng kiên định.

“Nàng là thê tử của ta, trước đây vẫn thế, sau này cũng vậy. Ta sẽ dùng tất cả công trạng bao nhiêu năm qua cùng bình phù của Trấn bắc hầu phủ để xin Thái tử điện hạ ban nàng cho ta. Nàng yên tâm, sính lễ ngàn vàng, kiệu tám người khiêng, tất cả đều đầy đủ không thiếu một thứ gì, ta bảo đảm sẽ lấy nghi thức trang trọng nhất để rước nàng về làm đương gia chủ mẫu, cả đời không nạp thêm thiếp thất khác, chỉ duy có một mình A Yên nàng mà thôi.”

Khương Yên không nghĩ Bùi Lẫm lại là người cố chấp đến như thế.

Kiếp trước, Thẩm Thiên Nhược cũng dễ dàng xin Cơ Trường Uyên ban hôn cho nàng với Bùi Lẫm mặc dù biết rõ Bùi Lẫm không có ý tứ gì với Khương Yên. 

Tất cả mọi người đều nghĩ, thân phận của Khương Yên thấp hèn, được gả vào Trấn bắc hầu phủ là vinh dự cho nàng, chỉ cần Bùi Lẫm không phản đối, dù chỉ làm thiếp cũng là một món hời cho nàng.

Không ngờ Bùi Lẫm lại đồng ý, còn dùng lễ nghi của chính thất để rước Khương Yên vào phủ khiến Thẩm Thiên Nhược và Cơ Trường Uyên vô cùng hài lòng.

Khương Yên có chút lo lắng, đời này Bùi Lẫm chủ động xin ban hôn, mà nàng lại chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi của Đông Cung, nếu chuyện này đến tai Cơ Trường Uyên, khẳng định hắn chẳng thèm nháy mắt mà ném nàng cho người ta.

“Bùi Lẫm, hà tất gì phải làm đến mức này. Chuyện kiếp trước đã trôi qua coi như bỏ đi, ban đầu cũng do ta trèo cao, mong cầu những thứ ngoài tầm với. Ngươi đối xử như vậy, coi như chúng ta huề nhau. Đời này chúng ta hãy buông tha cho đối phương có được không?”

Khương Yên mệt mỏi nói, đáy mắt là một mảnh tịch mịch.

Chỉ đổi lại một giọng nói đầy quả quyết: “Không được, ta không muốn buông tay nàng, cho nên đời này nàng hãy tiếp tục chờ đợi trở thành thê tử của Bùi Lẫm ta đi.”

Bùi Lẫm trước giờ đều vẫn vậy, một khi đã quyết định cái gì thì sẽ cố chấp bướng bỉnh đến tận cùng, cho dù có đ.â.m đầu vào tường cũng không sợ đổ máu.

Khương Yên chán nản nghĩ, bây giờ không chỉ tìm cách tránh né con ác thú thèm ăn thịt người Cơ Trường Uyên mà còn phải trốn khỏi chuyện định thân với Bùi Lẫm.

Nàng còn cả chuyến phiêu lưu đi ngắm nhìn thế giới trước mắt, nàng nhất định không thể để bản thân mình bị chôn vùi ở kinh thành xa hoa thối rữa này.

“Ngài muốn đi xin ban hôn ư? Vậy ta cũng sẽ dập đầu từ chối đến khi nào Thái tử chấp nhận thì thôi.”

Bùi Lẫm gân xanh nổi đầy thái dương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng cứ nhất quyết phải khước từ ta như vậy ư? Nhưng A Yên à, nàng quên ta là ai rồi. Một mệnh lệnh của ta ban ra, nàng có muốn cắn lưỡi tự sát cũng phải có sự cho phép của ta.”

“Đừng để ta phải làm đến mức này, ngoan ngoãn ở yên nơi này cho đến lễ thành thân đi.” 

Bùi Lẫm lạnh lùng thả xuống một câu rồi quay lưng bước thẳng đến điện Kim Ngân để nghênh đón Cơ Trường Uyên hồi phủ.

Dáng vẻ quyết liệt, lời nói tàn nhẫn, đây mới chân chính là Bùi Lẫm mà Khương Yên đã từng biết trong quá khứ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /90 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net