Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời gian này Cơ Trường Uyên bận đến mức gần như không về phủ.
Ngay cả Bùi Lẫm cũng bị triệu tập theo.
Đây là những gì Cao Dục đã thông báo cho Khương Yên biết.
Không chỉ có thể, nàng cũng nghe ngóng được phủ Vương ngự sử có biến, mấy hôm nay một bộ phận cấm vệ đã bao quanh bên ngoài, tấu sớ vạch tội của Vương Thiệu chất đống bên trong Thừa Thiên Điện.
Mà Vương Nghệ Giai lại vừa mới được ban hôn cho tam hoàng tử Cơ Sở Ngọc.
Khương Yên cảm nhận được gió đã bắt đầu nổi lên rồi.
Cung biến đến sớm hơn hẳn hai năm so với kiếp trước mà nàng từng biết.
Nhưng lần này Cơ Trường Uyên là người nắm đằng chuôi, sẽ rất nhanh để hắn có thể ra tay triệt hạ toàn bộ phe cánh của Thục quý phi, chỉ là hắn có muốn chơi đùa với bọn họ một phen hay không mà thôi.
Như thế lại càng hay, không bị phân tâm bởi Cơ Trường Uyên và Bùi Lẫm, Khương Yên càng dễ dàng thực hiện ý đồ của mình.
Tử Kiều và Hoàng Oánh lại còn bị cấm túc cả một tháng ở đông viện Cẩm An Đường.
Đúng là trời đang giúp Khương Yên nàng đây.
Sau sự kiện kia, Khương Yên càng không tỏ ra bất kỳ thái độ nào kỳ lạ, mỗi sáng nàng đều đặn đến Tĩnh Tâm Trai thỉnh an dù Cơ Trường Uyên không có ở đó.
Sự dịu ngoan của Khương Yên khiến Cao Dục rất hài lòng.
Ông ta cũng không quản lý nàng gắt gao như trước.
Có lẽ trong thâm tâm Cao Dục đã nghĩ chẳng bao lâu nữa vị trí của Khương Yên sẽ thay đổi, làm khó làm dễ với nàng cũng có chút ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người họ sau này.
Không có Cơ Trường Uyên, Khương Yên cũng không cần làm những việc lặt vặt, thành ra rảnh rỗi vô cùng.
Nàng nhanh chóng xin phép Cao Dục được ra ngoài gặp gỡ Thẩm Thiên Nhược.
Dù sao chuyện Thái tử phi kia, Khương Yên vẫn chưa nói lời chúc mừng trực tiếp đến tiểu thư của nàng, lý do này rất nhanh được Cao Dục chấp thuận.
Phủ nhà họ Vương đang trong tình trạng nội bất xuất ngoại bất nhập, chuyện chọn lựa Thái tử phi đã được định đoạt, Thẩm Thiên Nhược không còn trong tình trạng bế quan như trước đây, cho nên cũng rất thoải mái gật đầu đáp ứng.
Theo như đề xuất của Khương Yên, bọn họ thay đổi địa điểm hẹn, thay vì là Hàm Ngọc Các quen thuộc có chút tù túng, Khương Yên suy nghĩ muốn đổi không khí một chút, chuyển sang Vạn Xuân Viên, nơi có một hàng mận trắng cổ thụ đang kỳ bung nở nhuộm hồng cả một góc trời.
Đã lâu không được ra ngoại thành dạo chơi, Thẩm Thiên Nhược ngay lập gật đầu đồng ý.
Bọn họ sáng sớm đã xuất phát, để phòng ngừa bất trắc, Cao Dục điều hẳn một chiếc xe ngựa vào bốn thị vệ giỏi võ đi theo hộ tống Khương Yên.
Bên phía Thẩm Thiên Nhược cũng không hề kém cạnh với cỗ xe xa hoa cùng một tiểu đội tinh nhuệ.
“Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng Thẩm phủ.”
Khương Yên theo quy cũ vòng tay khom lưng hành lễ.
Thẩm Thiên Nhược cười khúc khích, nhanh chóng đỡ nàng đứng dậy, cũng trêu ghẹo một câu.
“Ta cũng phải chúc mừng muội nữa, chuyện của muội và Bùi Lẫm ta đã được nghe bẩm báo rồi, y xuất thân Hầu phủ mà lại có thể hạ mình để xin ban hôn với muội, chứng tỏ y là thật lòng thật dạ, vả lại con người y trước nay nổi tiếng liêm khiết, ta tin y sẽ đối xử tốt với muội.”
Khương Yên nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Muội không biết tiểu thư nghe ngóng được tin này ở đâu nhưng giữa muội và Bùi thị vệ là không có khả năng. Muội cũng đã bày tỏ thẳng thắn với hắn ta rồi, hy vọng sẽ không có bất kỳ lời đồn đại nào ảnh hưởng đến cả hai.”
Thẩm Thiên Nhược nghe vậy có hơi bất ngờ, nàng ấy không nghĩ rằng Khương Yên lại có thể phớt lờ một nam tử xuất sắc như Bùi Lẫm.
“Sao vậy? Bùi Lẫm làm gì khiến muội buồn lòng ư?”
“Không có gì, chỉ là không thể, cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ gì với người đó.”
Khương Yên nhún vai: “Tiểu thư cũng biết mà, muội chỉ là một nha hoàn thấp kém, nếu cố chấp trèo cao vào Bùi phủ, tương lai không chảy m.á.u thì cũng trầy da tróc thịt, Hầu gia và phu nhân không có khả năng coi muội là chính thê của Bùi Lẫm, sau khi tình cảm phai nhạt, muội không có lòng tin sẽ có thể tranh sủng được ở hậu viện. Thà gả vào một nhà bình thường, nhưng là đương gia chủ mẫu, phu thê đồng lòng xây dựng gia nghiệp, tương lai cho dù có thêm người vào cửa thì vị trí của muội vẫn vô cùng vững vàng.”
Thẩm Thiên Nhược biết tính cách mạnh mẽ quật cường của Khương Yên nhưng không ngờ nàng lại suy nghĩ chu toàn như vậy, cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi.
“Muội nghĩ như vậy là đúng, phận nữ nhi chúng ta nếu không lo thu vén cho bản thân, chỉ dựa dẫm vào nam nhân trong nhà, e rằng cũng có ngày bị hậu viện ăn thịt không nhả xương. Mệnh của ta đã định phải vì gia tộc mà cố gắng, ta không thể thoát được, nhưng ta mong muội sẽ được tự do trong vùng trời mà mình mong ước.”
“Chắc chắn, muội sẽ như vậy.” Khương Yên gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.
Hàn huyên qua đi, mặt trời đã lên cao hơn ba ngọn sào. Khương Yên mới lấy một cái tráp mở ra khoe với Thẩm Thiên Nhược.
“Dạo này muội đang tập làm bánh ú, sắp đến tết Đoan Ngọ, cũng là lúc tiểu thư lên kiệu hoa, muội muốn chuẩn bị một món quà mừng ý nghĩa cho người.”
“Bánh ú cùng với trà xanh nóng hoặc trà Phổ Nhĩ là ngon nhất, tiểu thư thử một miếng xem sao?”
Khương Yên vừa nói vừa nhanh nhẹn lột từng lớp lá tre ra, để lộ vỏ bánh màu vàng sẫm nịnh mắt.
Thẩm Thiên Nhược không câu nệ lập tức cắn một miếng, sự ngọt nhẹ lan tỏa khắp khoang miệng cùng cảm giác dẻo thơm ngay lập tức có thể lấy lòng được thực khách dù là khó tính nhất.
“Muội lúc nào cũng vậy, đã muốn làm gì thì sẽ đặt hết tâm tư mình vào đó, cho nên lúc nào thành phẩm cũng đều tuyệt vời như thế.”
“Tiểu thư thích thì ăn thêm đi, muội có làm nhiều lắm.”
Cứ như vậy môi người lại bốc thêm một cái, lột vỏ, cùng với bình trà nóng trên bàn, một ngày thưởng hoa trôi qua không tệ chút nào.
Cao Dục đã dặn dò không được về trễ cho nên sau khi xử lý trong mâm bánh ú, Khương Yên cúi đầu chào Thẩm Thiên Nhược để hồi Đông Cung.
Mấy ngày sau đó cũng vậy, mỗi khi rảnh rỗi, Khương Yên đều xin phép bồi Thẩm Thiên Nhược đi dạo loanh quanh trong thành.
Khi thì ghé qua Hàm Ngọc Các lựa trang sức.
Lúc lại ngồi ở Bán Nguyệt Lâu xem kịch.
Mỏi chân lại ngồi ở tửu lâu nổi tiếng Mỹ Hương Viên ăn bánh uống trà nghỉ mệt.
Nhìn thấy chủ tớ hai người vui vẻ quấn quýt, Cao Dục cũng cao hứng lây. Điều đó chứng tỏ sau này khi nhập Đông Cung, Thẩm Thiên Nhược nhất định sẽ đối xử tốt với Khương Yên, sẽ không có chuyện thị thiếp tranh sủng ầm ĩ hay chủ mẫu ra tay bạo hành.
Thế thì còn gì bằng.
Nhưng vui vẻ được mấy ngày, đột nhiên Khương Yên nhận được một thông báo khẩn cấp từ Điềm Điềm, nha hoàn của Thẩm Thiên Nhược.
Không biết mấy hôm trước ăn trúng cái gì, đêm qua trên da của Thẩm Thiên Nhược đột nhiên nổi những mảng đỏ lan đến trên mặt, ngứa ngáy vô cùng.
Qua thăm khám sơ bộ thì có vẻ Thẩm Thiên Nhược bị nổi dị ứng, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Khương Yên ngay lập tức hồi âm, giọng điệu vô cùng lo lắng, yêu cầu Điềm Điềm nếu Thẩm Thiên Nhược có biến chuyển gì phải báo liền cho nàng biết.
Dù sao thì Khương Yên cũng có biết sơ qua về y dược, có thể giúp ích được gì đó trong phạm vi cho phép.
Chuyện Thẩm Thiên Nhược bị bệnh nhanh chóng đến tai Cơ Trường Uyên khiến hắn phải trở về Đông Cung một chuyến, còn cất công mời thái y trong cung đến thăm bệnh cho nàng ấy.
Động thái này minh chứng cho thấy Thái tử rất coi trọng vị Thái tử phi tương lai này.
Mọi người lại có thêm dịp hâm mộ Thẩm đại tiểu thư của Thẩm phủ.
Vì Cơ Trường Uyên đã quay lại, không biết Tử Kiều bằng cách nào đó đã thoát khỏi lệnh cấm túc, đôi mắt rưng rưng đứng đợi ở trước Tĩnh Tâm Trai.
Thời gian qua có vẻ khá là khó khăn cho nàng ta, gương mặt hóp lại, thân hình cùng gầy hẳn một vòng, trông càng giống một bông hoa đang oằn mình trong cơn giông bão, đẹp đến thương tâm.
Vừa nhìn thấy Khương Yên, trái ngược với suy nghĩ của mọi người, Tử Kiều nhanh chóng đi đến nức nở cầm tay nói lời xin lỗi đầy chân thành, trông không hề có vẻ gì gọi là tức giận cả.
“Khương Yên muội muội, trước đây là tỷ không tốt, vì quá lo lắng cho điện hạ nên tỷ có phần khắt khe với muội, mong muội đừng để trong lòng. Từ nay về sau chúng ta dốc sức cùng hầu hạ điện hạ được không?”
Cơ Trường Uyên quá bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi ra hồn, giờ này cũng chỉ mệt mỏi nhướng mắt nhìn Tử Kiều đang khóc đến hoa lê đái vũ ở giữa sảnh.
“Nếu đã biết lỗi rồi thì Cô cũng không muốn trách phạt thêm nữa, hi vọng ngươi là thật lòng ăn năn, cùng mọi người quán xuyến Đông Cung ngày một tốt hơn.”
“Đa tạ Thái tử điện hạ khai ân, đa tạ Khương Yên muội muội đã chịu thông cảm bỏ qua.”
Tử Kiểu nghẹn ngào đứng dậy, sau đó lùi lại về phía sau lưng Hồng Liễu, trên đôi gò má đào non mịn vẫn còn vương vệt nước mắt.
Chỉ là bàn tay đang siết chặt đến trắng bệch kia cho biết nàng ta đang phải vô cùng kiềm chế.
Khương Yên không tin một người như Tử Kiểu chỉ sau một lệnh cấm túc lại có thể thay đổi chóng mặt đến như vậy.
Nàng ta chắc hẳn đang tính kế lùi một bước tiến ba bước.
Trước tiên khiến Cơ Trường Uyên mủi lòng tha thứ.
Sau đó chắc chắn sẽ lên kế hoạch để hạ bệ Khương Yên.
Hoàng Oánh bây giờ vẫn còn đang dưỡng thương ở đông viện Cẩm An Đường, cho nên Tử Kiều sẽ phải tìm một người khác để giúp nàng ta ném đá giấu tay, hãm hại đối thủ mà nàng ta chướng mắt.
Người như Tử Kiều Khương Yên đã gặp qua rất nhiều, chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay, bên trong tâm tư xấu xa, bên ngoài làm bộ làm tịch.
Cũng hay để nàng làm một mẻ, xử lý nốt chướng ngại vật cuối cùng trước khi Thẩm Thiên Nhược bước chân vào Đông Cung, trở thành thê tử của Cơ Trường Uyên.
Nghĩ là làm, Khương Yên ngoài mặt thì gật đầu vâng dạ với mọi người, thái độ hòa nhã, không quá thân thiết cũng chẳng lạnh nhạt.
Nhưng nàng đã âm thầm hỏi thăm vài hạ nhân làm việc ở vòng ngoài Tĩnh Tâm Trai.
Tử Kiều nổi tiếng xinh đẹp, phong thái lả lướt yêu kiều, nhưng tư thái vô cùng cao ngạo, ngoại trừ Cơ Trường Uyên, nàng ta tuyệt nhiên không thèm giao tiếp dù chỉ một câu với những hạ nhân trong phủ.
Toàn bộ đều do Tiểu Hỷ truyền đạt mệnh lệnh của nàng ta với những người bên dưới.
Thế mà thời gian qua, không hiểu sao Tử Kiều lại chịu khó qua lại với tên mã phu họ Ngô trông nom chuồng ngựa trong phủ.
Còn ban thưởng rất nhiều đồ lặt vặt.
Trước nay Tử Kiều vô cùng coi thường những người này, dù có đem lòng ngưỡng mộ đến mấy thì bọn họ cũng không dám đến gần chứ đừng nói là mở miệng nói chuyện.
Bây giờ nàng ta lại chủ động thăm hỏi, còn ra vẻ ân cần.
Chẳng mấy chốc đã có một cơ số nam tử làm việc vặt trong phủ quy thuận dưới váy mình.
Mọi người khó hiểu thì Tử Kiều cũng đưa ra lý do rất hợp tình hợp lý.
Trước đó không phải Cơ Trường Uyên ra lệnh cho nàng ta đến từng bộ phận để học hỏi sao? Sau khi nhìn thấy công việc của mọi người, Tử Kiều coi như mở mang tầm mắt, trong lòng cảm phục không thôi, thái độ cũng thân thiện hơn mấy phần.
Ai tin chứ Khương Yên thì không.
Nhưng Tử Kiều làm việc kín kẽ, lại đi đứng cẩn thận vô cùng, Khương Yên chỉ có thể chờ đợi nàng ta chủ động ra tay với mình.
Rất nhanh thôi, trước tết Đoan Ngọ, mọi thứ đều phải được diễn ra đúng với trình tự của nó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");