Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyện Tử Kiều vừa qua đi, bên phía Thẩm phủ lại có hồi âm.
Chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến lễ thành thân, nhưng những nốt đỏ trên mặt Thẩm Thiên Nhược vẫn chưa phai bớt khiến trên dưới phủ Thượng thư lo sốt vó, Điềm Điềm nhịn không được bèn gửi thư cầu cứu với Khương Yên.
Đa phần lang trung đều là nam nhân, không ai được tiếp xúc gần với Thẩm Thiên Nhược, dù sao nàng ấy cũng là Thái tử phi tương lai, sao có thể phơi bày thân thể ngọc ngà cho người khác nhìn thấy được chứ, cho nên thuốc được kê đơn cũng không phát huy được hiệu quả tối đa.
Chính vì vậy, Thẩm Thiên Nhược mới nghĩ đến Khương Yên.
Trước đây Khương Yên là nha hoàn cận thân của Thẩm Thiên Nhược.
Lại nói nàng cũng có một thân y thuật khá tốt, để cho Khương Yên chẩn bệnh cho Thẩm Thiên Nhược đúng là lựa chọn tốt nhất ở thời điểm hiện tại.
Cơ Trường Uyên cũng thấy hợp lý, liền gật đầu đồng ý, còn sắp xếp một biệt viện riêng nằm ở một con hẻm nhỏ yên tĩnh trong thành Thiên An, thuận tiện để Khương Yên thăm khám bệnh cho Thẩm Thiên Nhược.
Sau khi nhờ Cao Dục chuẩn bị mấy vị thuốc đơn giản và cao bôi dưỡng da, Khương Yên viết thư dặn dò Điềm Điềm vài điều trước hộ tống Thẩm Thiên Nhược đến biệt viện.
Đầu tiên là y phục phải đơn giản để dễ dàng cho Khương Yên kiểm tra bên trong cơ thể.
Thứ hai là sắp đến ngày đại hỷ của Thái tử, nếu chuyện gương mặt của Thẩm Thiên Nhược bị nổi dị ứng lan truyền ra ngoài dễ khiến hoàng gia bị mất mặt, cho nên cố gắng hạ thấp sự tồn tại bản thân khi đi ra ngoài, không cần quá rình rang và nhiều người.
Thẩm Thiên Nhược nghe lời, buổi trưa hôm đó đã có mặt tại điểm hẹn, trên mặt là mũ mạng che chắn kín mít đến mức không ai có thể nhận ra đây chính là vị đệ nhất mỹ nhân thành Thiên An.
“Chắc là bị dị ứng do dị vật bên ngoài, không nghiêm trọng lắm đâu, nhưng sẽ khó chịu một vài ngày, chú ý đừng gãi để không bị sẹo là ổn thôi.” Khương Yên kiểm tra kỹ càng khắp ngóc ngách, sau đó mỉm cười khoác lại y phục cho Thẩm Thiên Nhược, nhẹ giọng trấn an.
Bao giờ cũng vậy, chỉ cần là chuyện của tiểu thư nhà nàng, Khương Yên đều rất ân cần tỉ mỉ, đó cũng là lý do nàng yêu cầu một nơi riêng tư, không cho bất kỳ người nào bước vào trong thời gian khám bệnh của hai người.
Ngay cả Điềm Điềm cũng bị cho đứng ở ngoài canh gác.
Thẩm Thiên Nhược rất chịu khó nghe lời Khương Yên, những gì được nàng dặn dò, Thẩm Thiên Nhược đều cẩn thận viết vào một tờ giấy Tuyên, sau đó đưa cho Điềm Điềm chuẩn bị đầy đủ.
“Nếu uống đủ thuốc và bôi cao đúng giờ, trong vòng hai ngày, vết ngứa sẽ dịu đi hẳn.”
Quả nhiên đúng y như lời Khương Yên hứa hẹn, lần khám bệnh tiếp theo của Thẩm Thiên Nhược đã có sự khởi sắc rất lớn.
Vết phát ban để nhạt màu, có dấu hiệu se lại, cũng không còn ngứa rát như trước nữa.
“Chịu khó về tắm bằng mướp đắng để làm mát, ăn đồ thanh đạm, đừng ăn đồ nóng dễ bị nhiệt, như vậy sẽ rất lâu hết bệnh. Vải vóc y phục cũng giặt giũ sạch sẽ để trách cọ vào da của tiểu thư khiến người khó chịu.”
Thấy bệnh trạng của Thẩm Thiên Nhược đang dần tốt hẳn lên, Điềm Điềm càng thêm nghe lời của Khương Yên, còn không nhịn được mà trở về khen ngợi cùng với Thẩm thượng thư và Thẩm phu nhân về y thuật của nàng.
Cơ Trường Uyên dù bận bịu ở trong triều nhưng vẫn không bỏ qua bất kỳ tin tức gì, ngay lập tức ra lệnh cho Cao Dục ban thưởng vàng bạc trang sức cho Khương Yên, coi như nàng đã lập thêm một đại công cho hoàng thất.
Những ngày tháng bình yên trước cơn bão lặng lẽ trôi qua.
Cho đến một đêm nọ, khi Cơ Trường Uyên không trở về, mà đội ám vệ lại lần lượt rời khỏi Đông Cung trong âm thầm.
Bùi Lẫm bên này đã vắng bóng một thời gian, Hầu phủ bế môn không tiếp khách.
Ngoài cổng thành thoắt ẩn thoắt hiện đoàn người ngựa nai nịt gọn gàng.
Khương Yên biết thời điểm của mình đã đến.
Cung biến diễn ra, không thể một sớm một chiều có thể dẹp yên được.
Cơ Trường Uyên sau khi đã bình ổn được đại cuộc thì hắn cũng đã quên mất bên cạnh mình có một món đồ chơi tầm thường rẻ tiền mang tên Khương Yên này.
Nghĩ như vậy, Khương Yên lập tức viết thư muốn hẹn gặp Thẩm Thiên Nhược để kiểm tra toàn diện lần cuối.
Cao Dục biết rõ mấy ngày nay vương triều bất ổn, cho nên ông ta không muốn Khương Yên ra ngoài chút nào, nhưng sắp đến hôn kỳ của Cơ Trường Uyên rồi, nàng nhất định phải chữa khỏi cho Thẩm Thiên Nhược để nàng ấy trở thành cô dâu hoàng thất xinh đẹp nhất của Đại Cơ.
Cao Dục nghe thấy cũng có lý, chỉ đành thở dài gật đầu, không nhịn được cẩn thận dặn dò.
“Đừng trở về muộn quá, tối nay cổng thành sẽ đóng lại, quan binh cũng tăng cường tuần tra, nếu không có giấy thông hành hoặc công vụ trong người mà lang thang trên đường chắc chắn sẽ bị bắt vào nhà lao hình bộ đấy.”
Khương Yên ngoan ngoãn vâng lời: “Nô tỳ đã rõ, sẽ trở về trước khi trời tối. Cao tổng quản nhớ để chừa cơm tối cho nô tỳ đó nha, nghe nói nhà bếp hôm nay có món đùi cừu nướng ngon lắm.”
Cao Dục búng nhẹ trán của Khương Yên một cái, giọng cưng chìu: “Tiểu nha đầu tham ăn này, chắc chắn không thiếu phần của ngươi đâu, đi sớm về sớm đi.”
Khương Yên đội mũ cói, vừa sải bước đi đến ngã ba con đường lát đá, đột nhiên quay đầu lại vẫy tay với Cao Dục và Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Đức Tử đằng sau.
“Đa tạ Cao đại nhân đã chiếu cố, nô tỳ khắc ghi trong lòng.”
Nói xong, bóng dáng nhỏ nhắn cũng khuất sau môn lâu.
Tính ra hôm nay sẽ là ngày cuối cùng Khương Yên khám bệnh cho Thẩm Thiên Nhược.
Vết phát ban gần như đã lặn hẳn, để lộ ra một thân thể thắng trơn nõn nà.
Thẩm Thiên Nhược vô cùng vui mừng, lôi một cái tráp gỗ ra, bên trong đựng một ít ngân phiếu và vàng lá.
“Ta không biết muội sống ở Đông Cung có tốt không, ở đây có chút bạc lẻ, muội cứ cầm lấy, thích tiêu gì thì tiêu, đừng khách sáo.”
Khương Yên cười toe toét, nhanh chóng hốt hết số ngân lượng này nhét vào bao vải nhỏ trong tay áo.
“Đại hôn của tiểu thư, có khả năng muội không thể tham gia, vậy hôm nay xin phép cho muội kính rượu mừng đến tiểu thư, chúc tiểu thư và điện hạ bạch đầu giai lão, một đời một kiếp cầm sắt hòa mình.”
Thẩm Thiên Nhược có hơi xúc động, đôi mắt rưng rưng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc mai bên gò má của Khương Yên, giống như trưởng bối vô cùng yêu thương con trẻ trong nhà.
“Ngoan, chờ sau này nhập Đông Cung, chúng ta lại có thể trở về những tháng ngày trước đây khi còn kề cận bên nhau ở Thẩm phủ.”
Nói xong, hai ly rượu đưa nâng lên, uống cạn.
Cánh cửa mở ra, bóng mỹ nhân áo trắng đầu đội mũ mạng che mặt nhanh nhẹn bước đi, leo lên xe ngựa cùng với nha hoàn Điềm Điềm hớt hải phía sau.
Bên trong đã đốt sẵn một lò hương xông, thùng xe lắc lư một hồi, người bên trong cũng bắt đầu buồn ngủ.
“Dừng xe lại, ta muốn ghé qua Hàm Ngọc Các lấy ít trang sức cho tiểu thư, ngươi cứ đánh xe đưa người về trước đi, ta sẽ hồi phủ sau.”
Giọng nữ thánh thót vang lên, con ngựa được ghìm cương rồi đi chậm dần, bóng áo hồng nhanh nhẹn nhảy xuống, kéo vành mũ thấp xuống chân mày, rảo bước theo hướng ngược lại.
Vì nghe lời căn dặn của Khương Yên từ trước, mỗi lần đi đến biệt viên này, Thẩm Thiên Nhược không mang theo thị vệ, chỉ có một gã đánh xe làm việc ở ngoại vi Ngọc Phượng Hiên, nơi ở của Thẩm Thiên Nhược.
Thẩm Vân Hạc vô cùng khó tính, từ nhỏ đã có tham vọng bồi dưỡng Thẩm Thiên Nhược trở thành một thành viên của hoàng tộc, cho nên ông ta không cho bất kỳ nam nhân nào tiếp xúc gần với nữ nhi của mình, toàn bộ đều thông qua ma ma trong phủ.
Chính vì vậy, không mấy ai được nhìn rõ dung nhan của đích nữ đại tiểu thư phủ Thượng thư.
Huống chi bây giờ nàng cùng nha hoàn Điềm Điềm lại che đậy bản thân kín mít như vậy, có cho vàng cho bạc thì tên nài ngựa cũng không nhận ra được người vừa rồi lên xe có phải là tiểu thư nhà hắn ta cũng nha hoàng Điềm Điềm hay không nữa.
Rẽ vào một con hẻm nhỏ, nơi bị che khuất bởi những sạp hàng đang bày bán ngổn ngang, Khương Yên nhanh nhẹn thoát đi ngoại bào của Điềm Điềm trên người, sau đó dùng bụi đất và tro than bôi bôi trét trét lên mặt.
Lại dùng vải bố độn vào trong người khiến thân hình to ra một vòng, rồi dùng dây thừng quấn chặt lại,
Hài nhung thêu hoa lá được đổi bằng giày rơm, y phục cũng là loại vải gai của dân nghèo vùng biên ải hay sử dụng.
Cuối cùng là những nốt mưng mủ trên mặt nhìn mà thấy ghê sợ được điểm lên, thêm một khối bướu lớn sau lưng.
Chẳng còn ai có thể nhận ra một nha hoàn thanh tú xuất thân từ Đông Cung nữa.
May mắn thay Khương Yên đã thoát khỏi nô tịch, giấy thông hành từ đợt trước đi đến trấn Lạc Thủy vẫn còn đây, nàng có thể thoải mái thông quan, rời khỏi thành Thiên An mà không ai làm khó dễ.
Trời đã về chiều, Khương Yên rời khỏi con hẻm, hướng về cổng thành chạy như bay.
Bởi vì kế hoạch lần này, Khương Yên cắn răng nhẫn tâm xuống tay với chính tiểu thư nhà mình.
Căn bệnh dị ứng này là do chính nàng cố tình hạ thuốc với Thẩm Thiên Nhược trong buổi đi thưởng hoa ở Vạn Xuân Viên.
Nàng hầu hạ bên cạnh Thẩm Thiên Nhược từ lúc năm tuổi, mọi thứ đều nắm rõ trong tay, lại thêm tiểu thư rất tin tưởng mình, Khương Yên không ngại cho chút ít dược liệu vào bánh và trà, kết hợp cùng phấn hoa trong không khí, hiển nhiên bệnh trạng dị ứng da dễ dàng xuất hiện trên người Thẩm Thiên Nhược.
Thời điểm này tiểu thư nhà nàng đang mang thân phận Thái tử phi tương lai, dễ gì để cho mấy lão lang trung trong thái y viện chữa trị, cho nên tình trạng cứ thế kéo dài, gây ra hoang mang cho mọi người, cuối cùng đành phải cầu cứu đến nàng.
Cơ hội đã đến, Khương Yên giả bộ khuyên Thẩm Thiên Nhược mặc y phục đơn giản thuận tiện kiểm tra bệnh tình, mục đích là giúp nàng dễ dàng tráo đổi thân phận khi che mặt đi ra ngoài.
Sau đó lại một lần nữa đổi vai với Điềm Điềm, người có rất ít tiếp xúc với những nam nhân làm việc bên ngoài Thẩm phủ.
Mỗi lần ra ngoài khám bệnh cho Thẩm Thiên Nhược, Khương Yên đều được quyền mang một tay nải nhỏ để đựng khăn lau, thuốc men và cao bôi ngoài da.
Cứ như vậy, nàng đã bí mật vận chuyển một ít ngân lượng và trang phục ở trong biệt viện.
Hôm nay lại được Thẩm Thiên Nhược ban thưởng, với số bạc này, dư sức cho nàng ngao du thiên hạ cả đời.
Bây giờ Thẩm Thiên Nhược vẫn còn hôn mê ở biệt viện, mà Điềm Điềm thì ngủ say trên xe ngựa.
Khương Yên đã tính toán, với thân phận của Thẩm Thiên Nhược, Cơ Trường Uyên chắc chắn không dám trách phạt nàng ấy, cho nên nàng tha hồ lợi dụng điểm này để lên kế hoạch rời đi mà không cần quá lo lắng cho người ở lại.
Vì thông báo đóng cổng thành tối nay, trong một thời gian ngắn nội bất xuất ngoại bất nhập, cho nên có rất nhiều dân chúng tha hương xếp hàng nối đuôi nhau rời khỏi thành Thiên An.
Quan binh canh gác khinh miệt nhìn một nam nhân lưng gù rách rưới, trên mặt đầy những nốt mụn mủ, qua loa hỏi lấy lệ.
“Đi đâu?”
“Thảo dân lên kinh chữa bệnh, đến nay tiền bạc đã cạn kiệt, bệnh lại không khỏi, đành phải trở về quê trông chờ vào người thân chăm sóc.” Giọng nói khàn đặc hổn hển vang lên, xen lẫn có tiếng ho khù khụ.
Tên quan binh nhăn mặt ra vẻ ghê tởm xua tay đuổi người: “Đi đi nhanh lên.”
Trước mặt là sông núi hùng vĩ lần nữa hiện ra.
Tên ăn mày không nhịn được ngoảnh đầu nhìn lại lần nữa, làm động tác vái lạy rồi nhanh chóng hòa vào đoàn người đang dần biến thành một chấm nhỏ, cuối cùng biến mất giữa đất trời bao la.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");