Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngủ ở chỗ lạ lại không có chỗ ngủ tử tế Mục Hy ngủ không được bao lâu cũng tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cái cằm lún phún râu của anh.
Cô nhẹ chống tay ngồi dậy nhưng vẫn đánh thức Triệu Thần Huân.
“Em dậy rồi à?”
Anh vừa tỉnh ngủ giọng nói trầm khàn mà từ tính, nhẹ đưa tay vén lọn tóc mai bên tai cho cô.
Mục Hy mỉm cười hỏi:
“Sao anh không về nhà ngủ mà lại chạy sang đây?”
Triệu Thần Huân ngồi thẳng người dậy đáp:
“Không yên tâm em nên đến nhìn một chút.
”
Mục Hy bĩu môi khẽ xùy một tiếng.
“Làm như em là con nít không bằng ấy, anh ngủ thêm lát nữa đi em đi mua thức ăn sáng cho anh.
”
Triệu Thần Huân hôm nay mệt mỏi thật nên chỉ nhẹ gật đầu nghe theo cô nằm ra ghế nhắm mắt ngủ tiếp.
Mục Hy ngồi dậy nhìn qua Triệu lão gia vẫn chưa tỉnh, cô cụp mắt đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi xách túi đi ra ngoài mua thức ăn sáng.
Cô đi tầm nửa tiếng, lúc quay lại thì thấy quản gia Lý đứng bên ngoài dáng vẻ thấp thỏm không yên đi tới đi lui.
“Sao thế bác, có chuyện gì sao?”
Thấy là cô quản gia Lý liền mừng rỡ nói:
“Cô chủ à lão gia đã tỉnh lại rồi đang ở trong nói chuyện với cậu chủ!”
“Thật sao ạ!”
Mục Hy cũng mừng rỡ đến phát khóc giương mắt nhìn về cánh cửa phòng bệnh đóng kín nhưng không đi vào.
Bên trong phòng bệnh Triệu Thần Huân ngồi cạnh giường bệnh vẻ mặt hối lỗi nói với Triệu lão gia.
“Ba, con xin lỗi.
”
Triệu lão gia liếc mắt nhìn anh khó nhọc mà hừ một tiếng.
“Có lỗi gì mà xin hả, thằng nhóc thối.
”
Bị ông mắng Triệu Thần Huân ngược lại nhoẻn môi cười cười, lâu rồi không nghe ông mắng anh cũng hơi nhớ nhớ.
“Ba còn sức mắng là con yên tâm rồi ạ.
”
Triệu lão gia hít vào thở ra mấy hơi, nhờ có máy thở trợ lực nên ông cũng không thấy tức lắm nói:
“Thằng quỷ, con sau này làm gì thì báo trước một tiếng để già này chuẩn bị tinh thần được không hả?”
Triệu Thần Huân đưa tay đút ít nước cho ông đáp:
“Con báo trước ba còn cho con làm sao?”
Triệu lão gia trợn mắt.
“Vậy nên con tiền trảm hận tấu để già này lên huyết áp chơi à?”
Triệu Thần Huân đặt ly nước trở lại bàn, ánh mắt hơi tối đi nói:
“Ba không phải lên huyết áp mà là bị hạ độc.
”
Đôi mày trắng xám của Triệu lão gia khẽ nhíu lại hơi thở ông dần trở nên dồn dập, Triệu Thần Huân thấy thế vội hỏi:
“Ba, người sao rồi?”
Triệu lão gia hít vào một hơi thật sâu xua xua tay đáp:
“Ta không sao chỉ là hơi sốc mà thôi, không ngờ A Hoành nó lại…”
Tuy Triệu Thần Huân không chỉ đích danh nhưng Triệu lão gia sống hơn nửa đời người nghe đến đây làm sao không đoán ra được là ai chứ.
Ông khẽ nhắm mắt che đi sự thất vọng cùng đau thương trong đáy mắt nói:
“Thôi vậy, già này cũng đến tuổi gần đất xa trời rồi.
Di chúc công bố sớm một chút cũng không sao cả.
”
Triệu Thần Huân cụp mắt nói:
“Vậy thưa ba, sau này con sẽ không nhân nhượng Triệu Hoành nữa.
”
Triệu lão gia thở dài liếc anh một cái.
“Giờ thì chịu thông báo trước rồi hả? Thôi thôi, tùy số phận đi ta không quản được cũng không muốn quản nữa.
”
Hai cha con trò chuyện một lúc lâu sau Mục Hy mới chậm rãi đi vào, cô đến gần giường bệnh nắm lấy tay ông sụt sùi nói:
“Ba, người thấy sao rồi?”
Triệu lão gia cười hoà ái nói:
“Ba không sao cả, qua vài hôm là có thể dắt con đi câu cá rồi.
”
Mục Hy hít mũi cũng mỉm cười nói theo ông.
“Vâng ạ, tới đó con nấu canh cá cho ba ăn nha.
”
“Ừa, ngoan lắm.
”
Sau ngày hôm đó Triệu lão gia tỉnh lại di chúc đã được công bố ra bên ngoài, nhưng trong đó Triệu Hoành không có một phần trăm cổ phận nào trong công ty cả, thậm chí ông còn hạ lệnh cổ phần của Triệu Thần Dật sau khi Triệu Thần Dật chết chỉ có thể đem quyên tiền hoặc là chuyển nhượng cho Triệu Thần Huân mà không được phép đem đi bất kì đâu.
Một tờ di chúc đưa ra khiến cho toàn bộ cọc ngầm còn xót lại của Triệu Hoành ở công ty lung lây tâm ý, còn Triệu Hoành cơ hồ là tức đến điên rồi.
Sóng gió lần này qua đi Mục Hy muốn ở lại chăm sóc Triệu lão gia nhưng bị Triệu Thần Huân cưỡng chế bắt về nhà.
Mục Hy thấy Triệu lão gia sức khỏe đã ổn nên cô cũng yên tâm chút mà trở về nhưng là trở về đoàn làm phim.
Số phân cảnh của cô trong kịch bản cũng đã quay được hòm hòm chỉ còn quay vài cảnh nữa thì có thể nghỉ ngơi chờ đến khi Lạc Thần hồi phục vết thương rồi quay tiếp phân cảnh của hai người.
Địa điểm quay phim chỉ yếu là cảnh trong rừng núi, cho nên đoàn phim chỉ có thể đặt nhà nghỉ ở thị trấn nhỏ cách núi không xa.
Trước máy quay Mục Hy hoá thân thành Tô Ngữ một thân quần áo đen mặt mũi lem luốt nằm rạp trên mặt đất ánh mắt cô sắc bén mà bình tĩnh, cầm chắc súng trên tay nhắm chuẩn không chút do dự bóp cò.
Xong cô xoay người trên đất một vòng nhanh nhẹn nắp sau thân cây lớn, tay giơ lên ra hiệu cho hai người cách cô không xa.
Sau đó tiếp tục nắp người qua một thân cây khác, nhưng lần này đã bị địch phát hiện bắn trả một phát súng trúng vào bả vai cô.
Tô Ngữ cắn chắt răng ngồi xổm xuống đất nhưng súng trên tay vẫn chưa từng rời tay mà tiếp tục ngắm bắn về phía địch.
“Cắt! Mọi người làm tốt lắm, mau thu thập đồ trở về nghỉ ngơi đi một thời gian nữa chúng ta sẽ tiếp tục quay.
”
Đạo diễn Chu hô một tiếng Mục Hy bất chợt thả lỏng cơ thể nhẹ nhõm chống tay đứng lên, cô khẽ cúi gập người cảm ơn mọi người xung quanh.
“Cảm ơn ạ, mọi người vất vả rồi.
”
Một người diễn viên trong đó tính tình hào sảng liền cười to đáp:
“Cô mới vất vả, đợi Lạc Thần đến nữa là quay xong rồi!”
Mục Hy cười tươi rói đáp:
“Vâng hẹn mọi người một tháng sau nhé!”
Hôm nay là phân cảnh cuối cùng của cô, Mục Hy được tan làm nên vô cùng hớn hở nên phải đợi đến khi tiểu Đào phát hiện ra vết bầm trên tay cô Mục Hy mới cảm nhận được cơn đau.
“Ây ây nhẹ chút.
”
“Chị nhịn chút nhé.
”
Trên xe trở về nhà nghỉ tiểu Đào thoa dầu cho Mục Hy mà cô thì cứ la oai oái, khiến tiểu Đào nhất thời không dám thoa thêm.
Mục Hy bĩu môi nói:
“Thật là cảnh cuối rồi mà vẫn rước thêm một vết bầm, trên người bị bây giờ chẳng khác gì báo đốm cả.
”
Tiểu Đào thoa dầu xong nhẹ tay kéo tay áo cô xuống, đáp tỉnh bơ.
“Đâu có giống đâu ạ, màu da chị khác với báo đốm mà!”
Khoé môi Mục Hy giật giật.
“Là em phân tích dữ chưa Đào Đào?”
Tiểu Đào chớp chớp mắt mím môi nhịn cười lại bị Mục Hy không khách khí chọc vào trán một cái mắng.
“Quỷ con.
”.