Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong quá trình một hỏi một đáp, hai người tới nơi, mặt trời cũng đã lên đỉnh, đúng giữa trưa.
Lập Hạ đi theo Tô Bỉ tới ruộng công cộng, phóng mắt nhìn qua có chừng hơn hai mẫu đất, ruộng được phân ra thành rất nhiều khối, bên trên mỗi khối đều chỉnh tề gieo trồng mấy luống rau xanh. Có vài nơi trên đầu ruộng đánh đủ loại dấu hiệu, cắm nhánh cây, phóng mấy tảng đá. Tô Bỉ nói cho Lập Hạ, phàm là đất có ký hiệu đều đã được phân đi, ai trồng gì là của người đó, nhóm giống cái không phân công thổ địa thì thống nhất gieo trồng, sau đó phân chia theo đầu người, đợi về sau có người biết trồng trọt liền trực tiếp từ ruộng công cộng phân chia ra đất của riêng mình. Đối với gần 400 giống cái trong bộ lạc, chiếm chưa đến một phần hai nhân khẩu Lang tộc thì những thức ăn này vẫn đầy đủ để phân phối cho giống cái.
Thời học tiểu học trong sách có bài thơ “Sừ Hòa”*, hai câu đầu chính là “Sừ hòa nhật đương ngọ/Hãn trích hòa hạ thổ.” Hiện tại còn chưa chính thức xuống ruộng gieo trồng, chỉ đứng bên trên nhìn thôi Lập Hạ đều cảm thấy nóng bức, lấy tay làm quạt mà phần phật quạt một bên má. Tại lúc này giống cái làm việc trong ruộng cũng không thiếu. Thấy Lập Hạ đến bọn họ đều mắt chứa kinh dị mà xa xa đứng nhìn, không tiến đến trước mặt. Lập Hạ cũng chẳng để ý, giơ tay lau đi mồ hôi không thực trên đầu, lại lôi kéo quần áo da thú tại thời điểm này lộ ra nóng bức dị thường, theo phương hướng Tô Bỉ chỉ cho liền đi tới đất đai mình được phân công, từ thật xa đã có thể thấy được thân ảnh bận rộn của Ân Tư Đặc. Một giống đực thân hình cao lớn tại một vòng giống cái dáng người thấp lùn xung quanh, cũng quá dễ khiến người khác chú ý tới.
Đại lục A Nhĩ chia làm: mùa khô đầu, mùa mưa, mùa khô sau, mùa tuyết rơi, đồng dạng giống Trái Đất cũng chia một quý ba tháng, lúc này là chính giữa mùa khô đầu, hạt giống trong đất vừa mới trưởng thành thành cây non.
Lập Hạ lảo đảo đi bộ tới khoảnh đất nhà mình, chỉ thấy Ân Tư Đặc dùng đá tảng cùng da thú buộc chặt lại mà tạo thành cuốc đá, một phát lại một phát giúp cây xới đất, cẩn thận né qua gốc cây non non nớt, động tác tuy rất chậm nhưng lật được đất ở rất sâu. Thu dọn lại một phen rồi quay người sang một bên, cầm lấy bình gốm chứa nước, lần lượt tưới cho mỗi một gốc cây mầm, giúp mỗi gốc cây giống đều hút được nước no đủ. Thú nhân không cần mặc quần áo da thú, thân thể Ân Tư Đặc thon dài lại không mất cơ bắp tại lúc lao động mà hoàn toàn nổi lên, một tầng mồ hôi mỏng giăng trên làn da ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phản xạ quang mang nhàn nhạt.
Lúc ngẩng đầu nhìn thấy Lập Hạ đến, Ân Tư Đặc ngồi thẳng dậy mỉm cười hướng cậu bắt chuyện. Nụ cười ấm áp giúp Lập Hạ bởi vì tới dị thế xa lạ mà sinh ra cảm giác bất an, trong nháy mắt bình phục lại.
“Sao ngươi lại tới ruộng, là đói rồi hả? Ta về nấu cơm cho ngươi.”
“Không không không,” Lập Hạ khoát tay nói, “Sáng sớm ăn canh giờ vẫn chưa đói, vốn không có việc gì tới đây nhìn xem. Vừa mới trên đường gặp Tô Bỉ, là cậu ấy dẫn tôi tới đây.” Lập Hạ quay đầu lại phất phất tay hướng Tô Bỉ cách đó không xa đang cùng những giống cái khác nói chuyện phiếm, Tô Bỉ tại đầu bên kia cũng hướng cậu phất tay ra hiệu.
“Trời nóng cẩn thận sái đến, nếu không…” Gặp Ân Tư Đặc còn có ý định để cậu trở về nhà, Lập Hạ vội vàng đánh gãy lời nói của hắn, ngữ khí mang theo làm nũng mà hỏi “Ân Tư Đặc, trong ruộng này chính là trồng rau ba tập sao? Tôi tới hỗ trợ anh được không ~ anh xem, những thức ăn này chỉ giống cái mới thích ăn, vốn nên là tôi đến gieo trồng mới đúng, những chuyện lặt vặt này sao có thể đều giao cho một mình anh làm, chúng ta đồng thời làm liền sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều u ~”
“Ngươi a ~”, nhìn Khải Văn làm nũng với mình, Ân Tư Đặc ngược lại cảm thấy cậu có một chút đáng yêu, nếu như làm bộ thì Khải Văn cũng không kiên trì được thời gian dài như vậy, huống chi lại cùng Tô Bỉ quan hệ tốt. Tại Ân Tư Đặc xem ra, giữa bọn hắn, Khải Văn mất đi ký ức cũng là một loại phương pháp giải quyết rất tốt, Khải Văn nếu vẫn luôn như này, mình cũng có thể vẫn đối tốt với cậu ta. Thấy thế, không thể làm gì khác đành phải chính mình xới đất xới đất, lại để cho Lập Hạ theo phía sau hắn tưới nước cho cây non.
Lập Hạ một bên tưới nước một bên não bổ, nơi này một quý mọi người trồng đều là rau ba tập, lúc trước, tại thời điểm xem xét phòng ở, ngoại trừ rau dưa cùng khối thịt kia ra, căn bản không có phát hiện bất luận loại gia vị nào, vậy có phải hay không đồng nghĩa với việc, cậu về sau cả ngày đều phải ăn canh rau ba tập không có hương vị gì? Đó sẽ là một điều thống khổ đến nhường nào a, nghĩ vậy, nhớ tới trên địa cầu, cái gì mà không thích ăn rau cần a rau thơm a, đều là mỹ vị có được hay không. Người khác xuyên việt không phải vương hầu tướng lĩnh cũng là hiệp nữ anh hùng, vì sao cậu lại phải đến chịu tội tại loại địa phương không có ăn không có uống, đến chim cũng không thèm ị này a, trước kia xem qua tiểu thuyết không phải nhân vật chính đều mở ra bàn tay vàng ăn ngon uống sướng hay sao. Chính nghĩ đến đây, đột nhiên đầu nặng chân nhẹ, mắt tối sầm liền ngã sấp xuống đất rồi.
Ân Tư Đặc ở phía trước cuốc phập xuống đất, chỉ nghe thấy sau lưng bịch một tiếng, quay đầu lại liền thấy Lập Hạ mặt lao xuống té nhào lên mặt đất, bình gốm bên chân Lập Hạ bị đẩy đổ, do luống rau chênh lệch cao thấp mà lộc cộc lộc cộc lăn đi thật xa, nước trong bình văng đầy mặt đất.
“Khải Văn! Khải Văn tỉnh tỉnh, ngươi làm sao vậy!” Ân Tư Đặc vội vàng vứt bỏ cuốc đá trong tay, vài bước tiến tới đem Lập Hạ lật lại, chỉ thấy hai mắt Lập Hạ nhắm nghiền, đôi má đỏ bừng, trán đổ đầy mồ hôi.
Tô Bỉ đang tán gẫu với một giống cái khác, nghe đến tiếng vang bên này liền quay đầu lại nhìn, cừ thật, vừa mới tới một lát thôi, sao lại xảy ra chuyện rồi, vì vậy liền kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Bỉ nhanh như chớp bước tới.
Thấy được khuôn mặt của Khải Văn, trong nội tâm Tô Bỉ đã có suy đoán, quay đầu chọc chọc cánh tay Ân Tư Đặc khiến hắn chú ý tới, “Ân Tư Đặc, ngươi nói Khải Văn cậu ta có phải hay không bị sái nóng a, trước đó cậu ấy chưa từng xuống ruộng đâu.”
Nghe được Tô Bỉ nói như vậy, Ân Tư Đặc cũng phục hồi lại tinh thần, “Đúng rồi, Tô Bỉ, làm phiền ngươi giúp ta đem dụng cụ cầm về nhà, ta trước mang Khải Văn đi chỗ y sư nhìn xem sao.” Hai tay Ân Tư Đặc ôm lấy Lập Hạ, khập khiễng chạy tới phương hướng nhà của y sư, vẫn không quên ngoảnh đầu lại hướng Tô Bỉ dặn dò.
Mạc Lâm Đạt chính đang lười biếng phân loại thảo dược chồng chất trên bàn đá, chợt nghe oành một tiếng, cửa lớn nhà mình bị mãnh liệt đẩy ra, đập mạnh lên vách tường phát ra tiếng vang cực to. Cả kinh khiến cậu thiếu chút nữa lật bàn, với điều kiện nếu như cậu nâng lên được nó. Ân Tư Đặc đầu đầy mồ hôi ôm lấy Lập Hạ đứng trước mặt cậu, thở hổn hển. Phải biết, để tiện cậu đi hái thuốc cho gần, nhà của Mạc Lâm Đạt xây tại ngoài cùng phía Tây bên trong bộ lạc, mà ruộng công cộng lại tại phía Nam, bởi vì giữa hai bên cách gần nửa cái hồ, vượt qua hơn phân nửa bộ lạc mới có thể đến được đây. Hoãn lại hơi thở, Ân Tư Đặc đem Lập Hạ tại trong lòng hơi hơi dựng lên, đẩy ra những sợi tóc rơi lả tả trên mặt cậu, “Mạc Lâm Đạt…”
Còn không đợi Ân Tư Đặc nói xong, Mạc Lâm Đạt đã nhảy dựng lên, biểu lộ hưng phấn. “A! Ân Tư Đặc, chẳng lẽ ngươi thật sự chịu không được Khải Văn nữa, muốn giết y? Ngươi tìm ta hỗ trợ hủy thi diệt tích?” Cậu cũng biết Khải Văn tại trong bộ lạc rất không được ưa thích.
Ân Tư Đặc có loại dục vọng muốn đỡ trán, y sư đều do giống cái đảm đương, bình thường vốn là một tồn tại trầm ổn, mà Mạc Lâm Đạt này lại là hàng hiếm thấy trong đám y sư, ý đồ xấu có rất nhiều, còn vô cùng thích tham gia náo nhiệt, tại trong lúc chữa trị thì y thuật cũng không tệ lắm, nhưng mỗi lần trị liệu xong liền thích vụng trộm vung một đám bột ngứa hoặc mượn danh nghĩa trị liệu mà rót cho một bát canh gây tiêu chảy… Cũng may bị cậu làm vậy đều là thú nhân, da dày thịt béo chịu được khi dễ. Bởi vì cậu là giống cái, các thú nhân sẽ không so đo, thậm chí còn có mấy kẻ gan lớn không sợ chết mà theo đuổi cậu.
“Vừa rồi Khải Văn tại trong ruộng hỗ trợ làm việc bị té xỉu, ngươi giúp cậu ấy nhìn xem.” Ân Tư Đặc đánh gãy những lời nói không đâu vào đâu của cậu ta, trực tiếp đem Lập hạ đặt ở trên giường tại gian ngoài.
Tại sau khi trải qua Mạc Lâm Đạt một phen sờ sờ trán, vạch lên mí mắt, nắm cằm xem đầu lưỡi, liền xác nhận Lập Hạ bị nóng đến choáng luôn, Ân Tư Đặc cầm cây thuốc có tác dụng thanh nhiệt cùng loại với bạc hà, lại lần nữa ôm Lập Hạ trở về nhà, trong lúc đó còn ngăn cản hành động vĩ đại của Mạc Lâm Đạt, lấy cớ kích thích cho Lập Hạ nhanh chóng tỉnh lại mà đi cù bàn chân cậu.
Đem Lập Hạ ôm trở về phòng phóng lên giường, Ân Tư Đặc quay người cầm cây thuốc đi ra ngoài nấu, sau khi uống qua thuốc, Lập Hạ mới thong thả tỉnh lại, đầu còn có chút nảy lên nảy lên đau đớn. Lập Hạ không khỏi bĩu môi, bộ thân thể này đến cùng có bao nhiêu yếu ớt a, mới thoáng phơi một cái dưới mặt trời như vậy liền bị cảm nắng. Trước chính mình trạch ở nhà, mỗi tháng theo lệ ra ngoài quét hàng hóa một ngày cũng chưa bao giờ chân tay mềm nhũn nha. Trong miệng nổi lên một trận cay đắng của thuốc, cũng không có kẹo đường để ngậm, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm nuốt xuống nước bọt hòng hòa tan vị đắng, vừa vặn sau khi bị cảm nắng muốn bổ sung đại lượng nước. Tô Bỉ đúng lúc đến trả lại cuốc đá cùng bình, liền bị Ân Tư Đặc lưu lại với Lập Hạ, chính hắn đi phòng bếp nấu cơm. Vì vậy từ ngày Lập Hạ có thể đứng dậy, lập tức bị Ân Tư Đặc cấm túc rồi.
Cứ thế loáng một cái trôi qua hơn nửa tháng, mỗi lần Ân Tư Đặc đi ruộng công cộng lao động đều nhờ Tô Bỉ đến nhà làm bạn với Lập Hạ, giờ phút này Lập Hạ đang nhàm chán nhìn con kiến tại góc tường dọn nhà. Ngay sau đó, thanh âm ầm ĩ bên ngoài lập tức gọi về ý thức của Lập Hạ, nghe được Tô Bỉ hô một tiếng mới biết đội săn bắn trở về rồi, hai người cùng nhau đi thấu náo nhiệt. Hôm nay thu hoạch cũng không tệ lắm, tổng cộng săn được bốn đầu Ban Tư Long, bảy đầu Cự Giác Lộc. Đã lâu như vậy Lập Hạ vẫn chưa thể thích ứng được tràng diện huyết tinh, đều tại trước lúc phân chia con mồi mà trở về nhà.
Các thú nhân toàn bộ lạc đều tụ tập tại quảng trường trung tâm chờ đợi phân phối. Đầu tiên do tế tự đọc một đoạn văn cầu khấn, nội dung đại để chính là cảm tạ Thú Thần ban cho chúng ta các loại thức ăn, sau đó lại từ tộc trưởng dựa theo hộ gia đình mà cắt thịt phân phát. Thành viên đội đi săn có thể đạt được quyền ưu tiên, sau đó mới là thú nhân lưu lại bộ lạc cảnh giới cùng thú nhân nhiều tuổi.
Thường ngày tại thời điểm phân phối con mồi, Ân Tư Đặc đều đợi mọi người phân không sai biệt lắm mới đến, hắn cảm giác mình không tham dự vào việc đi săn còn muốn lấy thịt chất lượng tốt là rất không có ý tứ, hôm nay hắn như trước không đi ra ngoài vội, mà ở trong sân, tại bên giếng nước tẩy trừ chăn da thú, Lập Hạ vốn muốn tới giúp đỡ, nhưng tấm da lông ngâm nước trương lớn lên, cậu căn bản không nhấc nổi.
Một loạt tiếng đập cửa vang lên, Ân Tư Đặc đứng dậy kéo ra cửa hàng rào.
“Ân Tư Đặc, ta biết ngay tiểu tử ngươi ở nhà mà, mỗi lần phân con mồi đều núp xa xa.” Người tới hình dáng trung niên, thanh âm vang dội, một mái tóc ngắn màu nâu chỉa ra trên đầu, thân hình cao lớn cường tráng, cơ bắp toàn thân phồng lên, có vẻ rất có sức bật. Giơ tay nện một quyền lên bả vai Ân Tư Đặc, tay kia đưa ra một khối thịt Ban Tư Long máu chảy đầm đìa.
“Tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc.” Ân Tư Đặc tiếp nhận thịt được đưa tới. Đem tộc trưởng mời vào ngồi dưới lán nhà bếp.
Xem hết náo nhiệt Lập Hạ trở lại sân nhỏ liền thấy dưới lán ngồi một người, thoáng một phát lập tức lẻn đến sau lưng Ân Tư Đặc, nhẹ nhàng véo một chút thịt trên cánh tay của hắn mà đặt câu hỏi, “Ông ta là ai a?” Ai biết có phải đến tìm phiền toái hay không, mới vừa rồi chẳng qua là đi xem náo nhiệt thôi đã bị một đám giống cái châm chọc khiêu khích mấy lần, với chuyện chiếm cứ một cái thể xác không được ưa thích mấy, nói thiệt Lập hạ thấy thực bi thúc. Thành La Mã không thể xây xong trong một ngày, cho dù cậu muốn một lần nữa dung nhập vào cái đoàn thể này cũng không phải ngày một ngày hai là có thể làm được.
Thanh âm Lập Hạ tuy không lớn, nhưng thính lực thú nhân linh mẫn cũng không phải dùng để trưng cho đẹp. Ngõa Nhĩ Đặc có chút kinh dị nhíu mày. Chứng kiến Khải Văn từ nhỏ đến trưởng thành, Khải Văn là dạng người gì mọi người đều biết, lúc trước còn đối Ngõa Cách – con ông, các loại xum xoe lấy lòng, như thế nào sẽ không nhận ra ông chứ.
Nhíu mày làm gì, ông lại nhíu tôi cũng không nhận ra ông. Thăm dò nhìn Ngõa Nhĩ Đặc, nội tâm Lập Hạ các loại khó chịu. Thấu hiểu Lập Hạ, Ân Tư Đặc tiến lên hỗ trợ giải vây, chỉ nói Khải Văn đụng đầu mất ký ức, ai cũng không nhận ra rồi. Ngõa Nhĩ Đặc hiểu rõ gật gật đầu.
Ân Tư Đặc quay người hướng Lập Hạ giới thiệu tộc trưởng, Lập Hạ cũng không tốt lại núp tại sau lưng Ân Tư Đặc, không phải tới tìm phiền toái là tốt rồi. Đồng thời, Lập Hạ đi lên trước hai bước, “Tộc trưởng ngươi khỏe, ta là Lập Hạ.”
“Lập Hạ?” Hai người ở đây đều phát ra thanh âm nghi vấn, hiển nhiên Ân Tư Đặc cũng không ngờ tới Lập Hạ sẽ nói như vậy.
“Đúng, sự tình trước kia ta cái gì đều không nhớ rõ, đi ra ngoài nghe mọi người nói mới biết được ta trước kia thật không tốt.” Lập Hạ tựa như ngượng ngùng mà cúi đầu, lại vân vê góc áo lông, “Cho nên, ta muốn từ nay về sau, để mọi người xem đến một ta hoàn toàn khác biệt so với trước kia, hết thảy những điều này trước tiên từ tên mà sửa đổi. Ta hi vọng về sau có thể khiến mọi người quên đi tất cả mọi chuyện không tốt liên quan tới Khải Văn.”
“Ta sẽ nói cho người trong tộc.” Tộc trưởng rất vui mừng vuốt vuốt đầu Lập Hạ, bất luận lúc trước cậu làm bao nhiêu chuyện xấu, chỉ cần có thể thấy rõ sự thật tiến hành sửa chữa thì tốt rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*: Sừ Hòa – tác giả vẫn còn là một bí ẩn, có người cho là của Lí Thân, có người lại bảo của Nhiếp Di Trung
Sừ hòa nhật đương ngọ | Cày ruộng đương lúc ban trưa
Hãn trích hòa hạ thổ | Từng giọt mồ hôi rơi xuống
Thùy tri bàn trung xan | Có ai biết được cơm trên mâm
Lạp lạp giai tân khổ | Từng hạt từng hạt biết bao cay đắng