Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lập Hạ đợi một hồi mới hòa hoãn tâm thần, ngẫm lại hiện tại có lẽ Ân Tư Đặc đang gục nơi nào đó không biết tên trong rừng rậm chờ đợi mình tới cứu viện, có lẽ hắn chịu rất nhiều thương tổn, chảy rất nhiều máu, có lẽ hắn đang gian nan kéo lê trên mặt đất, mà đằng sau hắn chính là một bầy dã thú bộ mặt đáng ghê tởm, nước bọt chảy ròng ròng, thậm chí, có khả năng hắn chỉ còn một bộ khung xương…
Rất nhiều cảnh tượng khó có thể chấp nhận không ngừng thoáng hiện lên trong óc Lập Hạ, hết thảy những ảo tưởng này khiến trái tim cậu tựa như bị đào lấy một hố, thống khổ vạn phần, dưới tình thế cấp bách, Lập Hạ thốt ra lời xin giúp đỡ.
“Ngõa Cách, có thể tìm người giúp được không…” Nhưng ngay tại lúc bật ra lời thỉnh cầu Ngõa Cách, còn chưa nói đến một nửa liền bị Lập Hạ cường ngạnh nuốt trở lại. Cậu làm sao có thể quên được tính nguy hiểm của cái thế giới này chứ? Bình thường thú nhân cùng nhau ra ngoài săn bắn còn có thương tàn, huống chi là thời điểm ánh trăng treo đầu cành hiện tại. Chưa biết chừng vừa đi ra ngoài sẽ bị dã thú vây công đấy, đến lúc đó chẳng những không cứu được Ân Tư Đặc, còn có thể hao tổn mấy người nữa, nói như vậy cậu sao còn đối mặt được một đám già trẻ trong bộ lạc. Mâu thuẫn một hồi, những lời còn lại như thế nào cũng không nói nổi.
“Lập Hạ?” Trong lúc ngây người, Tô Bỉ lo lắng lên tiếng thăm dò.
“Không, không có chuyện gì. Mạc Lâm Đạt, tối nay liền để Á Địch ở với ngươi đi, ta phải ra ngoài tìm Ân Tư Đặc, đúng, ta muốn đi tìm hắn trở về, một mình hắn tại bên ngoài còn không biết gặp phải tình huống gì, ta thật sự không yên lòng.” Lập Hạ nhắn nhủ xong Mạc Lâm Đạt liền xoay người đi hướng ngoài phòng, đến cạnh cửa còn bị vấp lảo đảo một cái. Cảnh này khiến mấy người trong phòng bị dọa thiếu chút nữa kêu lên.
Vẫn là Ngõa Cách phản ứng trước tiên nhảy qua, vội vàng lên tiếng đánh gãy, “Lập Hạ, sao ngươi có thể đi ra ngoài được?! Đừng quên bụng ngươi còn có đứa nhỏ đấy. Ngươi cứ ở trong nhà chờ, ta tìm người đi ra ngoài tìm Ân Tư Đặc.”
“Ta phải đi, ta là sứ giả Thú Thần, gặp nguy hiểm có thể đột nhiên biến mất.” Lập Hạ chợt nhớ tới không gian của cậu, tuy hiện tại không có tác dụng bao nhiêu, nhưng gặp phải nguy hiểm tại thời điểm mấu chốt đủ có thể tiến vào không gian tránh né.
“Không được, ngươi ngay tại nhà yên tâm chờ, ta tìm nhiều người một chút cùng đi!” Ngõa Cách ném xuống những lời này liền xoay người chạy ra ngoài, thuận tiện còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Bỉ với Mạc Lâm Đạt trông coi tốt Lập Hạ.
“Đừng lo lắng, chúng ta đều đem vấn đề làm quá lên, nói không chừng Ân Tư Đặc đã trở về rồi nha.” Mạc Lâm Đạt kéo tay Lập Hạ qua nhẹ vỗ, tay Lập Hạ chẳng những lạnh như băng, mà còn hơi phát run nữa.
“Đúng đúng đúng, ta phải trở về, bằng không lúc Ân Tư Đặc về nhà không thấy ta lại muốn lo lắng đấy.” Lập Hạ sợ hãi toàn thân run rẩy, lời nói đều không lưu loát, cậu biết rõ vấn đề sẽ không đơn giản như vậy, nhưng lúc này những từ ngữ kia lại tựa như cọng rơm nổi trên mặt nước, bất kỳ ai sắp chết chìm đều nắm chặt lấy không chịu buông. Đây cũng là hy vọng duy nhất của cậu. “Á Địch, chúng ta nhanh trở về thôi, nói không chừng a ba con đã về rồi đó.”
Nhìn Lập Hạ vất vả cất bước đi, Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ liếc nhau một cái, từ trong mắt đối phương đều có thể nhìn ra lo lắng và bất an nồng đậm. Hai người bước nhanh tới phía trước, mỗi người một bên dìu Lập Hạ đi về nhà cậu và Ân Tư Đặc. Bọn cậu biết, Ân Tư Đặc trọng yếu cỡ nào đối Lập Hạ, tuy ngày thường mọi người đều thấy là Ân Tư Đặc đi theo Lập Hạ, nhưng từ sau khi Lập Hạ mất trí nhớ rồi đủ loại chuyện xảy ra, kỳ thật Ân Tư Đặc mới là trụ cột tinh thần lớn nhất của Lập Hạ. Nếu Ân Tư Đặc thật sự gặp chuyện không may, như vậy Lập Hạ chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Vào phòng, Lập Hạ liền ngồi trên ghế tại phòng khách thở gấp, không biết có phải bị kinh động đến hay không, mà bụng ẩn ẩn truyền đến đau đớn. Vừa rồi đi quá nhanh, cộng thêm một cái lảo đảo lúc nãy, thật làm cậu nghĩ lại mà sợ. Vạn nhất ngã nhào thì quá thảm rồi.
Tất Tháp nhận được tin vội vàng chạy đến, vào cửa liền đem Lập Hạ ôm vào trong lòng trấn an, Ngõa Nhĩ Đặc có mấy lần bị thương mà dẫn đội săn bắn trở về, ông vốn có kinh nghiệm rồi, với tư cách là bầu bạn, ông cũng là người từng trải, biết rõ sự lo lắng kinh hoảng, cùng khó chịu trong nội tâm Lập Hạ giờ khắc này. “Chớ sợ chớ sợ, ngươi phải tin tưởng Ân Tư Đặc, hắn là thú nhân lợi hại, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.” Ông một tay vỗ vỗ lưng Lập Hạ, một tay vuốt những sợi tóc đen nhánh của cậu, phảng phất làm vậy là có thể vuốt đi nỗi bất an nơi Lập Hạ.
Lập Hạ đem mặt mình vùi vào bên hông Tất Tháp, nước mắt điên cuồng tràn ra từ hốc mắt, thanh âm từ khóc thút thít biến lớn, cuối cùng nghẹn ngào khóc rống. Ôm ấp ấm áp của Tất Tháp tựa như lòng mẹ, khiến hết thảy ủy khuất, lo lắng, sợ hãi trong Lập Hạ tìm được nơi phát tiết. Cậu cũng không biết, nếu thật sự mất đi Ân Tư Đặc, cậu sẽ phải làm gì bây giờ.
Cứ như vậy qua một hồi lâu, Lập Hạ mới ngừng tiếng khóc, ngược lại Á Địch ngồi một bên thấy mẫu phụ khóc cũng bị ảnh hưởng mà khóc lớn lên, còn đang hấp hấp cái mũi, khóc thút thít không ngừng.
Mạc Lâm Đạt về nhà thu dọn đồ đạc, ý định buổi tối cùng một chỗ với hai người Lập Hạ, Tô Bỉ thì tiến vào phòng bếp rót nước cho Lập Hạ, sau lưng còn lẽo đẽo theo Á Địch. “Lập Hạ, ngươi ăn tối chưa? Ta thấy ngươi nướng bánh, có muốn ta hâm nóng giúp ngươi không?” Tô Bỉ thấy thịt kho tàu cùng bánh nướng để trên bàn liền giương giọng hỏi Lập Hạ, cũng quay đầu hỏi Á Địch đứng một bên. “Á Địch đói không? Chú Tô Bỉ hâm nóng chút thức ăn cho con nhé.”
“Ta không muốn ăn.” Hốc mắt Lập Hạ hồng hồng, hiện giờ còn có tâm tư nào để ăn uống nữa, cậu cảm giác mình hiện tại giống như con kiến đứng trên cành cây bốc cháy, thời gian từng phút từng giây trôi qua giày vò thể xác lẫn tinh thần cậu.
Á Địch lúc này tựa hồ đã hiểu rõ một chút tính nghiêm trọng của vấn đề, ngược lại không giống ngày thường ngốc hề hề như vậy. Nhóc kéo góc áo Tô Bỉ, nhỏ giọng hỏi: “A di Tô Bỉ, a ba con có phải xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Mặt mẫu phụ trắng bệch rồi.” Nhóc nhìn thoáng qua phòng khách, dường như sợ Lập Hạ nghe được, thanh âm càng đè thấp thêm một phần.
Phải biết Á Địch mặc dù còn nhỏ, nhưng tại thế giới cá lớn nuốt cá bé như đại lục A Nhĩ, sau những ngày mưa dầm thấm đất khiến nhóc không phải cái gì cũng không biết, trước kia nhóc một bộ không tim không phổi, bởi vì cho rằng Ân Tư Đặc có chuyện đi ra ngoài rồi, nhưng khi nhìn đến phản ứng của Lập hạ với Ngõa Cách, tâm nho nhỏ của nhóc cũng bị kéo căng, tại trong trí nhớ của nhóc, Ân Tư Đặc chưa từng rời đi Lập Hạ lâu như vậy.
Tô Bỉ nhìn đôi mắt to nhấp nháy của nhóc, vươn tay vuốt đầu nhóc, thanh âm cũng phóng nhẹ theo. “Á Địch, khả năng sự tình có chút nghiêm trọng. A ba con đi vào rừng rậm, phải biết chỗ đó có rất nhiều dã thú. Con là bé ngoan, bất luận kết quả có ra sao, con cũng không thể khóc, nhìn mẫu phụ con xem, hiện tại cậu ấy cần con chiếu cố, cho nên bây giờ con phải đem bản thân ăn no rồi ngoan ngoãn đi ngủ, không thể thêm phiền toái cho mẫu phụ con.”
Tô Bỉ nghĩ nghĩ vẫn là ăn ngay nói thật, nói dối thiện ý ở thời điểm này yếu ớt như một tờ giấy, nhẹ nhàng đâm liền rách toác. Hơn nữa, thân là một thú nhân, điều quan trọng nhất chính là có dũng khí gánh chịu được hết thảy. Á Địch tuổi còn nhỏ, nhưng không thể cướp đoạt quyền lợi biết rõ sự thật của nhóc.
“A!” Á Địch không dám tin hô lên, đôi mắt xanh biếc nhanh chóng xông lên nước mắt. Tô Bỉ xem nhóc há mồm chuẩn bị khóc không nói nổi một lời mà lắc lắc đầu, duỗi ra ngón tay ra hiệu với Á Địch rằng Lập Hạ còn ngồi trong phòng khách. Á Địch nghiêng đầu liền thấy Lập Hạ ngồi trên ghế vẻ mặt lo nghĩ, vội vàng vươn bàn tay nhỏ bé bưng kín miệng mình, ngăn lại thanh âm hức hức muốn bật ra.
Cháo gạo nếp hâm nóng trên bếp đã tốt rồi, Á Địch tiếp nhận bát Tô Bỉ đưa tới, vội vàng uống hết, sau đó xoay người chạy về phòng ngủ, thời điểm đi ngang qua Lập Hạ còn cố ý nói, “Mẫu phụ, con đi ngủ.” Á Địch đem bản thân chôn trong chăn vụng trộm khóc, a di Tô Bỉ nói rất đúng, nhóc biết rõ bản thân nhỏ bé không làm nên tác dụng gì, mẫu phụ đã đủ khổ sở rồi, không thể để mẫu phụ lại phải quan tâm chính mình nữa. Thế nhưng trong lòng nhóc vẫn rất khó chịu, a ba, a ba như thế nào vẫn chưa trở lại a.
Thời gian vội vàng trôi qua, nhưng trong thâm tâm Lập Hạ, một phút đồng hồ lúc này lâu dài tựa như một năm.
Lập Hạ đã uống mấy chén nước liền, đi tới đi lui trong phòng khách, qua lại mấy trăm cái rồi, bụng hơi hơi đau đớn bị cậu quên đến sạch sành sanh. Trong lúc đó còn đến phòng ngủ Á Địch nhìn nhìn, nhóc con một mình ôm chăn nằm trên giường gạch, mi mắt treo giọt nước óng ánh đâm thương mắt Lập Hạ. Trong nội tâm Lập Hạ không khỏi tràn lên một trận đau lòng, con của cậu nhu thuận như thế, mà chính cậu bởi vì lo lắng chuyện Ân Tư Đặc mà cái gì cũng không quan tâm, không chú ý đến nhóc là tại lúc nào đi ngủ, trước khi ngủ có ăn cơm hay không.
Hai người Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ không hề hình tượng mà ghé vào bàn ngủ gật, Tất Tháp giấc ngủ nông nhất nghe thấy tiếng bước chân đi đi lại lại của Lập Hạ, liền vuốt mặt ngồi thẳng người lại.
“Lập Hạ, ngươi vào phòng nghỉ ngơi một chút đi, ta vừa chợp mắt một giấc rồi, sẽ không mệt nhọc, ta thay ngươi chờ, lúc bọn hắn trở về ta nhất định sẽ báo với ngươi đầu tiên.”
“Không được.” Lập Hạ cười khổ, “Tất Tháp, ta ngủ không được. Ngươi nói Ân Tư Đặc có thể hay không đã…” Lập Hạ bắt đầu nghẹn ngào, câu nói kế tiếp cũng không nói được, cậu cũng không dám nói, sợ hãi nói ra liền thành hiện thực. “Ngươi nói sao hắn lại làm chuyện ngu như vậy chứ, sao lại một thân một mình mà đi, ta sinh con không phải chịu đau một chút là được sao? Ta không sợ hãi, thật sự, ta thật sự không sợ hãi a. Đều là lỗi của ta, hức hức ~”
Lập Hạ suy nghĩ rất nhiều, bắt đầu từ lúc cậu quen biết Ân Tư Đặc, cho đến đủ mọi chuyện về sau, nam nhân thủy chung dùng đôi mắt ôn nhu, vô cùng vô tận bao dung kia đã thật sâu bén rễ trong lòng cậu, nở ra đóa hoa mang tên “Cả đời”, nhưng cậu lại có thể, ỷ vào bản thân là xuyên việt đến, luôn luôn có cảm giác về sự ưu việt, mà ngay cả đứa bé mang thai này đều phải muốn chết muốn sống mỗi ngày kêu gào sợ đau, giống cái nơi đây không phải đều phải trải qua chuyện như vậy sao? Nếu không phải cậu đề ra, Ân Tư Đặc có thể không nghĩ hậu quả mà giúp cậu đi tìm loại thuốc giảm bớt đau đớn kia sao? Hiện tại cậu cái gì cũng đều không muốn, chỉ muốn Ân Tư Đặc an toàn trở về thôi.
“Sẽ không, sẽ không đâu, Ân Tư Đặc là một đứa nhỏ rất may mắn, ngươi xem, khi còn bé hắn thụ thương nặng như vậy đều có thể sống sót, còn kết đôi với ngươi nữa, điều này càng không cần phải nói.” Tất Tháp vì loại bỏ đi bất an trong nội tâm Lập Hạ mà bắt đầu nêu ví dụ dẫn chứng.
Lập Hạ rủ xuống mí mắt, lông mi thật dài ngăn trở đôi mắt của cậu, ai cũng không nhìn thấy ảm đạm nơi đáy mắt cậu. Thọt còn tính là may mắn sao? Những ngày tháng bên Khải Văn kia còn gọi là ngày lành sao? Phải nói, người tại thời điểm bi quan nhìn đến vấn đề gì đều khó có thể nghĩ theo hướng tích cực được. Hiện tại Lập Hạ cũng giống như thế, cực kỳ tiêu cực.
“Lập Hạ!” Chôn vùi trong tưởng tượng của mình, không cách nào tự kiềm chế được, Lập Hạ bị tiếng kêu sợ hãi của Tất Tháp gọi về tâm thần. Đồng thời còn bừng tỉnh cả Mạc Lâm Đạt và Tô Bỉ ngủ gục xuống bàn.
Chỉ thấy tay Tất Tháp run rẩy đến lợi hại chỉ vào Lập Hạ, biên độ lớn tới mức có thể vượt qua người động kinh phát bệnh. Hai người vừa tỉnh ngủ theo hướng ngón tay Tất Tháp nhìn lại, nhất thời kinh hãi biến sắc.