Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần trước ở quốc yến may mắn được nghe công chúa đánh đàn, vốn tưởng rằng cầm kỹ của công chúa là tuyệt diệu nhất Bắc quốc.
Nhưng cầm kỹ của nữ hài này phải nói là đăng phong tạo cực!
( Đăng phong tạo cực nghĩa là ở trên đỉnh cao nhất)
Lục Khanh dần chìm đắm trong tiếng đàn quen thuôc, không hề chú ý tới biểu tình ngày càng không thích hợp của Quân Diễm Cửu.
Kiếp trước đa số thời gian nàng ở một mình trong phòng, cùng đàn bầu bạn, cầm kỹ đương nhiên nâng cao một bậc.
Quân Diễm Cửu chăm chú nhìn nàng, ánh mắt tối dần, ban đầu là suy tư về thân phận của nàng, sau đó dần dần bị cuốn vào trong đó.
Tiếng đàn của nàng như mang theo ma lực, ảnh hưởng đến suy nghĩ của y, làm y nhớ đến rất nhiều hồi ức xa xưa, tiếng đàn dừng nhưng dư âm vẫn như ngưng đọng xung quanh, mười ngón tay vẫn đặt trên dây đàn, nàng cũng từ trong suy nghĩ hồi thần lại.
Quân Diễm Cửu mở miệng: " Đây là ngượng tay mà bản công chúa nói đến sao? "
Lục Khanh ngữ khí kiêu ngạo, nghĩ gì nói lấy: " Bản công chúa đúng là đã lâu không động đến đàn. "
Quân Diễm Cửu rõ ràng không quá tin tưởng: " Cho nên thời điểm công chúa quen tay, so với lúc nãy chắc chắn có phần hay hơn? "
Lục Khanh gật gật đầu.
Quân Diễm Cửu lại trầm mặc.
Từ kinh thành đến biên giới Bắc quốc đi mất gần chín ngày.
Một đường tàu xe mệt nhoc, nàng thường xuyên gảy đàn tìm vui, không hề có bộ dáng nũng nịu, hơn nữa nàng còn thường xuyên cưỡi ngựa tắm nắng nhìn đến oai phong lẫm liệt.
Nàng một đường cải nam trang, thái độ bình thản*, làm điêu đứng bao con tim của nữ quyến đi theo nàng.
( cụm " thái độ bình thản " ở bản gốc là " 羽扇纶巾 " là một thành ngữ của Trung Quốc, có bính âm "yǔ shàn guān jīn ", nghĩa đen là tay cầm quạt lông, đầu đội khăn xếp cùng dải lụa xanh, ý chỉ thái độ bình thản. Trong " Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ " của Tô Thức dùng để miêu tả Chu Du của Đông Ngô _ trích Baidu_ Nhưng theo cá nhân mị thấy hay dùng cho Khổng Minh Gia Cát Lượng hơn.)
sau chặng đường vất vả, cuối cùng toán người cũng tới được biên ải.
Bắc Quốc cùng Khương quốc cục diện đối đầu trước giờ luôn căng thẳng, chiều hôm đó vừa hay phát sinh một cuộc xung đột.
Nguyên nhân gây ra chỉ vì một cái mũ của binh lính Bắc quốc bị gió thổi bay qua ranh giới hai nước, binh lính này cẩn thận đi nhặt liền bị binh lính bên kia bắn cho cả người thành con nhím, khi nàng tới nơi, người này chỉ còn lại chút hơi thở thoi thóp.
Lại một lần ngựa của Khương quốc không cẩn thận vượt rào, để trả thù, đám binh lính bắc quốc trực tiếp nướng ăn.
Còn cả một buổi tối thừa lúc không ai để ý, đám người Khương quốc liền lẻn sang đào trộm khoai, làm binh lính Bắc quốc tức đến giậm chân chửi má nó.
thời điểm Lục Khanh đến, quân lính không biết nàng là công chúa, thấy nàng vóc dáng nhỏ bé, liền nghĩ là tùy tùng bên người Quân Diễm Cửu.
Lục Khanh cũng không có nửa điểm bản tính công chúa, buổi tối ở cùng nam nhân, cùng một đám binh lính cao to đen hôi xưng huynh gọi đệ, cùng nhau ăn gà, cùng nhau uống rượu.
Quân Diễm Cửu ngồi ở một góc khác, nhìn cánh tay nàng cùng đám nam nhân khác cọ tới cọ lui, ánh mắt không tự chủ được liếc một cái, trong lòng dâng lên cảm giác không thoải mái.
Mà nữ nhân kia lại không có chút để ý, vẫn như cũ cùng đám người nói nói cười cười, đã ngà ngà say nhưng tay cần cốc rượu vẫn chưa hề có ý định dừng lại.
Quân Diễm Cửu đen mặt trở về trong doanh trướng, lệnh cho Tiểu Phúc Tử: " Đi, gọi công chúa tới, ta có việc muốn cùng người thương lượng. "
Tiểu Phúc Tử lập tức phụng mệnh, đi tới bên tai Lục Khanh thấp giọng nói: " Công chúa, Đốc Công đại nhân tìm người nghị sự. "
Lục Khanh lập tức đứng dậy, nghiêng ngả đi về phía doanh trướng của Quân Diễm Cửu.
Gió đêm thấm lạnh, thổi đến nàng gợi ra vài phần thanh tỉnh, thoải mái không ít.
" Hắc hắc hắc, Cửu Cửu à. '
Nàng mang theo men say vén lên màn trướng, thấy y vẻ mặt lãnh đạm ngồi cạnh bàn trà trên đất, trên bàn còn bày trà giải rượu.
Nam nhân trước mắt này vẫn là phu quân trong trí nhớ nàng, không hiểu vì sao y càng xa cách, nàng càng muốn tiến lại gần.
" Uống trà. " Y lãnh đạm nói, chính mình cũng nhấc ly trà uống một ngụm.
Lục Khanh nằm bò ra bàn, trực tiếp đoạt lấy chén trà trên tay y.
" Công chúa, không phải ly này. "
Y vốn dĩ nói chậm mà Lục Khanh đoạt được chén rượu xong liền uống, môi đỏ vừa hay chạm đúng nơi y vừa uống qua.
Nước trà lành lạnh chảy qua đầu lưỡi,chảy xuống cổ họng. Nàng liếm môi " Trà ngon. "
Gân xanh bên thái dương y giật mạnh một cái.
Nữ nhân này... Uống say xong phát điên rồi?
Trà y uống vốn là trà bình thường, không có tác dụng giải rượu, vì thế liền lấy trà giải rượu đưa qua cho nàng " Uống cái này. "
Nàng lại làm nũng, chu chu môi đỏ " Ta không uống... Hứ... Ta mới không thèm uống. "
Sau đó liền nâng mặt nhỏ ngây thơ lẩm bẩm: " Bản công chúa vừa uống rồi mà, ngài còn ép ta uống rượu tiếp... Có phải ngài ép ta uống say rồi mưu đồ bất chính, có phải không? "
Quân Diễm Cửu???
" Công chúa hiểu lầm, đây là trà giải rượu, không phải rượu. Nô tài chưa từng có nửa phần ý nghĩ quấy rối người. "
Lục Khanh tức giận, giậm chân nói " Bản công chúa hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp như vậy, làm sao ngài lại không có ý đồ gây rối chứ, hử?
Quân Diễm Cửu có chút bấc đắc dĩ: " Công chúa, nô tài là thái giám. "
" Ngươi, ngươi cái rắm í. " Lục Khanh buột miệng hầm hừ.
Quân Diễm Cửu đồng tử co rút, sắc mặt hơi đổi.
Trong giây lát, y mở miệng, giọng nói mang theo chút khí lạnh: " Công chúa, người vừa nói cái gì? "
Lục Khanh tựa hồ càng nói càng say, trực tiếp nghiêng đầu trườn ra mặt bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống y như quả táo chín mọng, gối đầu lên cánh tay, híp mắt tiếp tục lẩm bẩm
" Nếu ngài không phải thì tốt rồi, đời này, bản công chúa có thể sinh cho ngài một tiểu hài tử vừa trắng vừa mềm. " Nói xong liền gục đầu xuống, ngủ rồi.
Quân Diễm Cửu nhìn quả lông xù xù trước mắt, ánh mắt trở nên khó đoán.
Nơi này là doanh trướng của y, nàng không tiện ở lâu, cân nhắc một lúc liền bế nàng lên, đưa về lều trại của nàng ở cách vách.
Một lúc sau, Tiểu Phúc Tử đi vào doanh trướng, đối y hành lễ.
" Gia. "
" Tra được lai lịch nữ nhân kia rồi sao? "
" Không cơ, thiết nghĩ nàng chính là công chúa thật sự. " Tiểu Phúc Tử nói " Nô âm thầm điều tra qua tất cả người Kiêu Dương Điện, công chúa thời gian gần đây bất kể thói quen hay sở thích đều không có thay đổi, điểm duy nhất đổi chính là... "
" Chính là? "
" Chính là không còn quan tâm đến Tô đại nhân nữa. "
" Ngày trước, công chúa đều âm thầm ngồi một góc, nhân lúc Tô đại nhân hạ triều, ngắm nhìn bóng dáng rời đi. "
" Còn tích cực tự mình làm rất nhiều món điểm tâm, sai người đưa đến Tô phủ. "
" Cách mỗi ngày đều sẽ hỏi về sự tình Tô đại nhân, hắn mấy giờ dụng thiện, mấy giờ đi ngủ, ăn cái gì, tâm tình thế nào. Hiện tại, đến một câu cũng không muốn nhắc đến. "
Kết quả này, quả thực ngoài ý muốn.
Quả thật Kiêu Dương Điện có không ít tai mắt của y, " hàng giả " vừa rời đi, người của y thiếu điều lật tung cả điện lên tìm kiếm, thậm chí mật thất cũng lục soát qua, đều không hề tìm thấy tung tích công chúa bị giấu đi. "
Xâu chuỗi lại tất cả đều cho thấy vị công chúa này chính là thật.
" Bất quá có một chút. " Tiểu Phúc Tử tựa hồ nghĩ tới gì đó, nói với Quân Diễm Cửu " Nô tài có nghe được một chuyện, trên eo công chúa có một nốt ruồi đỏ hình trái tim, nếu vị kia cũng có, vậy thì nàng quả thực là công chúa. "
Quân Diễm Cửu âm thầm ghi nhớ.
" Được rồi, ngươi lui ra đi. "