Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam nhân dừng lại đáp: "Sẽ không."
Hắn nghiêng mặt nói: "Nô tài tuy rằng kén ăn, nhưng cũng là người cực kỳ cố chấp. Đồ mà nô tài muốn, không ai có thể đoạt được."
Nói xong hắn liền rời đi.
"Hay lắm."
Lục Khanh không nhịn được cho hắn một tràng pháo tay.
Nàng bây giờ giống như một đóa hồng, đôi mắt xinh đẹp toả ra gai nhọn: "Vậy ngài xem bản công chúa có dám tranh với ngài không?"
Sau đó nàng hạ lệnh: " Người đâu, truyền lệnh xuống, trù phòng của cung Đốc Công đại nhân từ hôm nay chỉ được nấu rau xanh."
Nam nhân vừa bước qua cửa cứng đờ.
Lục Khanh cười đến là xán lạn: "Nếu khẩu vị không tốt, vậy đừng ăn."
Lệnh của công chúa, phía dưới chỉ có thể tuân theo.
Những ngày sau đó cung của Quân Diễm Cửu thật sự chỉ có toàn rau xanh.
Một bữa hai bữa thì được, qua một hai ngày sau, cung nhân cũng xanh cả mặt.
Nhiều người chịu không nổi khổ còn trốn đến cung khác ăn nhờ.
Chuyện này truyền đến tai Tiêu Hoà Đế, ông có chút bất ngờ, đồng thời cũng cười khổ.
Thế lực của Quân Diễm Cửu hiện giờ ngày càng lớn, toàn Bắc quốc này cũng không dám đối địch với hắn. Có lá gan lớn như vậy cũng chỉ có nữ nhi bảo bối của ông thôi.
Mà Quân Diễm Cửu sao lại đắc tội Khanh Khanh nữa vậy?
Ông lập tức tìm cung nhân thăm dò sự tình.
Kiêu Dương Điện cũng không nói rõ được nguyên do, rằng hai ngày trước Quân Diễm Cửu cùng công chúa ăn cơm, chọc công chúa nổi giận. Do đó nên ông phải đích thân đến Kiêu Dương Điện tìm hiểu.
"Đứa nhỏ Diễm Cửu kia chính là không có thịt ăn không vào, Khanh Khanh bắt nó ngày ngày ăn rau dưa như thế, sao nó chịu được?" Tiêu Hoà Đế cười ha hả.
Lục Khanh đang chải lông cho Quân Bảo bên cạnh thờ ơ nói: "Phụ hoàng đau lòng rồi sao?"
Tiêu Hoà Đế vội lắc đầu: "Nào có, phụ hoàng chỉ muốn hỏi một chút, để nếu Diễm Cửu thật sự ức hiếp Khanh Khanh nhà ta, phụ hoàng còn phải phạt."
"Không có, nếu có cũng là con ức hiếp Cửu Cửu." Nói tới đây nàng bỗng dừng lại.
Nàng ức hiếp Cửu Cửu sao? Trọng sinh về nàng chỉ muốn yêu chiều Cửu Cửu thôi mà? Thương còn không kịp sao lại có thể ức hiếp chàng được chứ?
Hứ, còn chẳng phải do chàng sao? Bộ dạng thẳng nam cao ngạo làm nàng tức muốn chớt!
"Không sao, đây là việc riêng của Khanh Khanh, Khanh Khanh sẽ tự giải quyết."
Tiêu Hoà Đế bất đắc dĩ, đành phải cười sủng nịnh, dịu dàng nói: "Không sao là tốt, Khanh Khanh tự mình giải quyết, không được thì tìm phụ hoàng, phụ hoàng nhất định giúp con chủ trì công đạo."
"Ưm, đa tạ phụ hoàng." Lục Khanh ấm áp trong lòng.
Bất luận chuyện gì xảy ra, phụ hoàng vẫn luôn đứng về phía nàng vô điều kiện. Phụ hoàng tốt như vậy, nàng sẽ bảo vệ người thật tốt!
Tiêu Hoà Đế nhớ đến núi tấu chương chưa phê trong thư phòng, gấp gáp rời đi.
Phụ hoàng đi rồi, Lục Khanh lại bắt đầu đau lòng cho Cửu Cửu, nàng tự hỏi có phải mình hơi quá đáng không?
Giờ cơm trưa, Quân Diễm Cửu đột nhiên tới.
Lục Khanh lúc này ôm một bụng phiền muộn ăn cơm, vừa ăn vừa đau lòng Cửu Cửu, thẳng đến khi nghe được mùi hương quen thuộc, ngẩng đầu đã thấy một thân ảnh màu tím nhanh nhẹn ngồi xuống.
Lục Khanh bất ngờ. Sau hôm đó ở Kiêu Dương Điện, hắn không tới tìm nàng nữa.
Đáy mắt đong đầy vui vẻ: "Quân Diễm Cửu?"
Được lắm, đám cung nhân ăn cây táo rào cây sung kia, người đến mà không thèm thông báo!
Nhưng đáp lại nàng là bộ mặt không cảm xúc, hắn tự mang bát đũa, xới cơm xong gắp luôn một miếng thịt bò bỏ vào miệng.
Quân Diễm Cửu không thèm nói chuyện với nàng, và hết thịt đến cơm vào miệng, ăn đến là ngon. Nào là gà luộc, thịt xào, vịt quay, toàn ăn thịt.
A, đúng là không thịt là không vui mà.
Suốt bữa ăn, bởi vì quá kinh ngạc nên nàng chỉ há hốc miệng nhìn.
Hắn một câu cũng không nói, ăn vô cùng ngon miệng nhưng động tác lại ưu nhã tựa nước chảy mây trôi. Ăn xong hắn lấy khăn thanh lịch lau miệng rồi không coi ai ra gì đứng dậy đi thẳng.
Tiểu Phúc Tử theo ngay sau lập tức tiến lên dọn bát đũa rời đi.
Tốt lắm, tự mang chén đũa cơ à.
Lục Khanh nhớ lần trước Tô Diệc Thừa phái sát thủ đến phá tửu lầu. Lúc Cửu Cửu đuổi tới phủ, cũng là sai người kê ghế, nghênh ngang ngồi giữa nhà chính hỏi tội.
Hắn không xấu hổ, người khác sẽ xấu hổ thay hắn.
Loại người dối trá nhưng trọng "thể diện" như Tô Diệc Thừa, chiêu này rất dễ trị hắn.
Hừ, cho nên bây giờ Cửu Cửu dùng lại chiêu này trị nàng?
Lục Khanh vừa tức vừa mềm lòng.
Cứ xài đi, dù sao cũng chỉ là vài bữa ăn thôi.
Nghĩ đến bữa tối hắn lại đến, Lục Khanh sai người làm một bàn ăn thịnh soạn, trên bàn cũng thay bằng bộ bát đũa thượng hạng.
Thậm chí nàng còn không động đũa, ngồi chờ hắn đến.
Không bao lâu sau, quả nhiên người kia lại xuất hiện.
Không biết tại sao nhìn hắn một lúc nàng lại cảm thấy thương tâm.
Lục Khanh bĩu môi.
Nhìn đến bàn ăn thịnh soạn, Quân Diễm Cửu đói bụng ngồi xuống.
Giống như ban trưa, hắn bưng chén lên ăn.
Trên bàn ăn có thịt dê hắn thích, Quân Diễm Cửu gắp một miếng, đang định bỏ miệng thì cảm nhận được bị một đôi tay nhỏ chặn lại.
Lục Khanh đè xuống xúc động muốn ôm hắn, hậm hực nói: "Ngài coi bản công chúa là không khí sao? Ai cho phép ngài tới đây dùng cơm? Chỉ có phu quân của ta mới có thể ngồi đây, ngài nghĩ ngài là ai?"
Hắn bình tĩnh đáp: "Công chúa nghĩ nô tài là thứ gì thì nô tài là thứ đó."
"Ngài...ngài hỗn xược."
Lục Khanh tức giận đánh rớt đũa của hắn, cả miếng thịt rơi trên mặt đất, nàng lại không nhịn được rơi nước mắt.
Thấy nàng khóc, lồng ngực Quân Diễm Cửu như bị bóp ngẹt.
Lục Khanh tức giận trừng mắt, dù mu bàn tay ra sức lau, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy nhiều, càng lau càng nhiều.
"Đừng khóc." Yết hầu Quân Diễm Cửu khẽ trượt, khàn giọng nói.
Lục Khanh không nghe, nước mắt không mất khống chế trào ra.
Quân Diễm Cửu tâm phiền ý loạn, duỗi tay ôm Lục Khanh đặt lên đùi, nhìn nàng: "Không được khóc!"
Tuy rằng ra vẻ hung dữ, nhưng nhìn nàng khóc đến đỏ mắt vẫn vô cùng đau lòng.
"Nàng khóc cái gì? Có lý không? Người khi dễ nô tài, giờ còn ở đây khóc, khóc gì mà khóc!"
Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt thấm đẫm gương mặt nàng.
"Ngoại trừ nàng còn có ai khi dễ bổn Đốc Công như vậy? Chỉ thiếu điều leo lên đầu ta ngồi thôi, hử?"