Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chắc các vị đã biết để ghi danh tham gia Tiêu Hoa Đình, thì phải có lệnh phù để ghi danh, nhưng để có thể thi vượt qua trình luật của Tiêu gia trang, thì phải có bài chi mai, mà muốn có bài chi mai thì lại trả giá cao để mua. Nhưng lần này lại có ngoại lệ!
Mọi người sẽ tham gia trình luật của Tiêu gia trang, nếu như thắng thì không những được lấy lệnh phù mà còn có bài chi mai miễn phí, không cần phải trả tiền! Còn nếu ai có nhiều tiền, thì chỉ cần vung tay ra thì có thể mua bài chi mai, nhưng sau khi mua xong thì phải làm theo quy định để thi trình luật!"
"Bất cứ ai cũng đều có thể tham gia thi lấy lệnh phù, không giới hạn độ tuổi, cũng không phân biệt thân phận, ai có khả năng đều có ghi danh thi từ đây!"
Hắn ta vừa dứt lời, thì vô số người ở đây đều hưng phấn vỗ tay, tiếng reo hò vang lên từng người một, làm cả đại sảnh náo nhiệt không thôi.
Đây đúng là một đặc ân hiếm có!
Ai không biết Tiêu gia trang cách ba năm đều lợi dụng việc bán bài chi mai để kiếm rất nhiều tiền bạc, có thể nói lợi nhuận họ thu về tuyệt đối không nhỏ!
Mặc dù giá của một miếng bài chi mai thật sự rất đắt, nhưng cũng có rất nhiều người bằng lòng bỏ ra số vàng bạc lớn, để chỉ có thể tham gia trình luật để lấy lệnh phù!
Không những vậy, nếu như có ai đó thua ở các vòng thi của trình luật, không chỉ không thể tham gia Tiêu Hoa Đình, ngược lại còn mất một số tiền lớn, chỉ có thể trắng tay ra về! Mà nếu ai đó cố chấp không chịu thua, muốn tiếp tục thi trình luật, thì phải lần nữa bỏ tiền ra để mua bài chi mai, nếu thắng thì vượt qua, còn nếu thua lần nữa thì chỉ biết khóc không ra nước mắt!
Nên nói lễ hội Tiêu Hoa Đình chính là cuộc thi làm người ta hãm sâu trong đó, khiến người ta thật uy danh khi có thể đoạt giải! Nhưng cũng khiến rất nhiều người phải mất tiền mất của!
Đây không chỉ là thiên đường mà còn là địa ngục!
Nên dù bất kể là kẻ nào thắng, hay người thua cuộc, thì người có lợi nhất không phải là Tiêu gia trang sao!
Nhưng dù thế nào đi nữa thì đây đúng là cơ hội hiếm có!
Hai tay Tôn Ngọc Nhi chống má, hai hàng mí mắt giật giật không ngừng.
Không phải tên này vừa mới nói là hiện giờ Tiêu gia trang bọn họ rất nghèo sao?
Nếu như bây giờ hắn cho mọi người miễn phí tham gia trình luật để lấy mệnh phù, còn được thưởng thêm bài chi mai, vậy nếu tính đi tính lại, thì Tiêu gia trang sẽ bị lỗ lớn sao!
Hắn ta vừa đưa ra cơ hội vàng cho mọi người, đâu còn ai muốn bỏ tiền ra để mua bài chi mai chứ.
Nàng không tin Tiêu gia trang này bằng lòng để bị lỗ vốn to như vậy!
Hơn nữa vừa rồi hắn ta đưa ra giá thêm là hai rương kho báu lớn, nếu hắn đã chuẩn bị trước kế hoạch miễn phí để tham gia trình luật, thì cớ gì lại đưa ra giá bán bài chi mai chứ?
Không phải như vậy sẽ rất uổng công sao?
Hắn ta thừa biết là nếu cho mọi người tham gia trình luật để có bài chi mai miễn phí, thì sẽ chẳng còn ai muốn mua bài chi mai nữa!
Nàng liếc những người ở đây, trên mặt của bọn họ đều rất vui mừng phấn khích, hoàn toàn không có vẻ gì là nghi ngờ. Xem ra họ đã bị cơ hội vàng trước mắt làm cho mù mờ rồi! Không hề cảm thấy đa nghi về việc tự nhiên có chuyện tốt từ trên trời rớt xuống như vậy.
Nam Cung Hàn ngồi bên cạnh vẫn không tỏ ra thái độ gì, vẫn chu đáo rót trà cho Tôn Ngọc Nhi, nhưng mặt khác hai bên tai của hắn vẫn tập trung mà nghe.
Quả nhiên, khi mọi người còn đang vui vẻ biểu hiện ra mặt, thì người đang đứng trên lầu chợt cất tiếng nói:
"Mọi người đừng vội vui mừng thế chứ, ta còn chưa nói hết mà."
Lời hắn ta vừa nói ra, nhanh chóng làm nụ cười của từng người ở đây cứng đờ.
Hắn ta nheo mắt lại, ý cười hiện sâu trong mắt.
"Nhưng trước hết, điều kiện để tham gia trình luật chính là phải có mười người bỏ tiền theo giá của Tiêu gia trang để mua bài chi mai!"
"..."
"..."
Đúng là lão hồ ly!
Hai mắt Tôn Ngọc Nhi trợn to, cả gương mặt thiếu chút nữa là đập vào bàn.
Tên này chắc chắn là cố ý! Nhất định là hắn cố tình làm như thế!
Hắn ta lợi dụng việc kêu mọi người tham gia lấy bài chi mai miễn phí bằng cách tham gia thi trình luật, sau đó, hắn sẽ ra điều kiện kêu mười người bỏ tiền ra để mua bài chi mai, thì hắn ta mới đồng ý để mọi người tham gia trình luật.
Nghĩ đi, một người mua bằng giá hắn đưa ra thì không phải hắn ta đã thu về được cả một gia sản lớn hay sao!
Mà ở đây lại có tới mười người! Nếu như cộng lại thì hắn ta đã có gần cả kho vàng đấy! Điều quan trọng là hắn vừa mới tăng giá thêm hai rương kho báu, như vậy lợi nhuận hắn ta có được càng tăng nhiều thêm!
Hắn ta thừa biết nếu tăng giá bán cho những người ở đây, sẽ khiến họ cảm thấy khó chịu, không vừa lòng, mặc dù tham gia Tiêu Hoa Đình rất quang trọng, nhưng bắt họ bỏ ra khoản tiền lớn cho một cơ hội rất nhỏ để vượt qua được trình luật thì quá là mạo hiểm, quan trọng là tăng giá cao như vậy, ai mà muốn liều lĩnh chứ!
Cho nên hắn ta cố tình đưa ra cơ hội miễn phí có được bài chi mai cho mọi người, chính là lấy ra một con mồi lớn để dụ đối phương, tiếp theo hắn yêu cầu mười người bỏ tiền ra. Hắn ta vừa thu về lợi lộc lớn, những người ở đây thì có thể miễn phí có được bài chi mai.
Đây chính là kế vẹn cả đôi đường!
Dù mọi người tỏ ra có ý kiến gì đi chăng nữa, thì đây cũng là Tiêu gia trang, cũng chẳng ai muốn làm lớn chuyện để làm mất mặt mũi. Hơn nữa họ cũng chỉ yêu cầu có mười người bỏ tiền ra mà thôi, cũng không phải là yêu cầu hết toàn bộ, nên họ vốn không tìm ra cách để phản bác lại.
Hy sinh mười người để bỏ ra số tiền lớn, thì toàn bộ những người sau đều có cơ hội tham gia trình luật, nếu thắng có được lệnh phù trong tay, còn không cần tốn một đồng nào mà cũng có bài chi mai, mà dù có thua đi chăng nữa thì cũng chẳng mất tiền, đây đúng là lời to rồi còn gì!
Nhưng mười người bỏ tiền ra kia thì sẽ chịu thiệt rất lớn, chẳng ai muốn tự đứng ra vung tiền ra.
Nhưng mà cũng chẳng ai muốn phản đối, cho nên bầu không khí trở nên im lặng đến khác lạ.
Sau mãi một lúc cứ nghĩ là sẽ không ai bước ra, thì đột nhiên từ trong đám đông có người đi ra.
Người này ngoài tuổi năm mươi, trên người gã mặc y phục như lão gia có tiền, hắn ta đi về phía trước vài bước, giơ tay lên, nói lớn tiếng: "Ta đồng ý bỏ tiền ra!"
Nói xong, hắn ta quay người lại, khi chứng kiến mọi người ở đây đều dùng đủ loại ánh mắt nhìn về phía hắn, trên mặt hắn ta không hề che giấu đi vẻ kiêu ngạo.
Mọi người đều kinh ngạc, đến khi nhìn rõ hắn là ai, tất cả đều đồng loạt ghé vào nhau bàn tán.
"Đó không phải là Tôn đại nhân sao?"
"Đúng rồi, là tri phủ kiêm chức Thượng Các quan thượng thư!"
"Không nghĩ tới ngài ấy cũng tới để tham gia Tiêu Hoa Đình! Vậy mà khi nãy ta chẳng để ý đến có ngài ấy ở đây."
Không thể trách phản ứng của họ quá kinh ngạc, người muốn ghi danh thật sự quá nhiều, tổng số lượng nhiều tới mức không thể nào đếm hết, trong khi hơn phân nửa thí sinh đã được sắp xếp tới đại sảnh khác của Tiêu gia trang, bọn họ muốn biết có những người nào tham gia ghi danh là việc rất khó!
Hơn nữa cũng chẳng ai rảnh rỗi mà đi hỏi thăm từng người một xem thân phận của họ là ai, còn về vị Tôn đại nhân này ở đại sảnh lâu như vậy mà không ai nhận ra, vậy là do người này núp bóng quá kĩ, chẳng ai có thể phát hiện ra.
Tôn Sử Bình đứng im ở đó, đối với đủ loại bàn luận xung quanh, hắn ta cũng chỉ ung dung xem như không nghe thấy, dù sao với thân phận của hắn ta vốn không cần cùng với những người này nói chi cho nhiều.
Hắn ta vuốt lấy chòm râu dài, ẩn dưới đáy mắt là ý cười sắc bén.
"Không biết bây giờ ta có thể dẫn ái nữ của mình tham gia trình luật được chưa?"
Tôn Sử Bình cong môi cười, lúc ngẩng đầu lên hỏi người đang đứng trên lầu kia, nụ cười hiện nổi trên môi của hắn mang chút vẻ đắc ý rõ rệt.
"Đương nhiên là được! Tôn đại nhân đây không chỉ hào phóng bỏ tiền ra đầu tiên mà không hề e ngại, quả thật là làm ta khâm phục!"
Tôn Sử Bình khi nghe những lời khen này, tâm trạng tốt lên không ít, trong lòng không khỏi khen ngợi người Tiêu gia trang quả nhiên ăn nói rất dể nghe.
Rất nhanh có người từ trên lầu đi xuống, người này đi tới gần Tôn Sử Bình, cung kính dẫn hắn ta đi ra ngoài.
Lúc Tôn Sử Bình đi lướt qua đám đông, hoàn toàn không chú ý tới ở trong góc gần đó, có người quay lưng đi về phía hắn, hơn nữa còn có người toàn thân đều là màu đen đang ngồi dửng dưng ở đó, đáng tiếc, đã có vài người đứng ngang che khuất đi hai người kia, nên hắn ta vốn dĩ không có cơ hội để nhìn thấy.
Tôn Ngọc Nhi giấu mặt vào trong hai tay, cả người run rẩy lùi lại phía sau, nàng bây giờ chỉ hận có thể thu nhỏ bản thân lại, như vậy nàng sẽ không bị lão phụ thân của nàng nhìn thấy.
Nam Cung Hàn nhìn bộ dạng này của nàng, mày chợt nhíu lại, sau đó giơ tay, kéo lấy hai bàn tay nàng ra.
"Ông ta đã đi rồi."
Lời này của hắn làm tâm trạng đang căng thẳng của nàng nhanh giảm đi, cũng thoáng nhẹ nhõm.
Nàng không phải là không dám gặp Tôn Sử Bình, mà là vì sợ bị ông ta bắt về nhà, thế lực của ông ta lớn như vậy, muốn truy lùng nàng là dễ như trở bàn tay.
Nàng mới không ngu ngốc gì mà gặp chính diện ông ta.
Còn lý do mà nàng muốn tới Tiêu gia trang, là vì phân nửa là muốn lén gặp các vị tỷ tỷ của nàng, nàng biết Tôn Sử Bình tới đây là muốn ghi danh cho ái nữ của mình, nên ông ta nhất định sẽ đem theo con gái tới. Lúc đó nàng sẽ tranh thủ cơ hội mà lén đi xem vài vị tỷ tỷ của nàng.
Nhưng suy tính này của nàng tuyệt đối không được cho Nam Cung Hàn biết.
Nàng lén nhìn Nam Cung Hàn, hắn ta vẫn chăm chú nhìn vào nàng, hơn nữa trong mắt đều là vẻ dịu dàng thiết tha.
Bờ môi không kìm chế được run lên, Tôn Ngọc Nhi phát hiện mỗi lần ở cùng với người này, hắn ta luôn dùng ánh mắt kì lạ nhìn nàng, giống như cái nhìn âu yếm của người mẹ!
Nàng thở dài thành tiếng, chỉ mong sao mọi chuyện có thể kết thúc sớm một tí.
"Bây giờ còn thiếu chín người nữa, không biết còn ai báo danh nữa không!" Giọng nói của người chủ trì vang lên lầu nữa, lần này mọi người không còn ngơ ngác nhìn nhau nữa, mà trầm mặc suy tính. Rất nhanh sau đó có vài người bước ra, nhì cách ăn mặc của bọn họ thì không giàu cũng sang, lại dám bỏ một số tài sản lớn thế kia, thân phận tuyệt đối cũng không tầm thường!
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Nam Cung Hàn ngay cả liếc mắt nhìn mấy người kia cũng không có, chỉ thản nhiên đứng dậy, nắm lấy tay Tôn Ngọc Nhi đi ra khỏi đại sảnh.
Tôn Ngọc Nhi gật đầu, hai chân nhỏ cố đi theo sau hắn: "Thế bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đương nhiên là đi khỏi nơi đây." Hắn ung dung cười nói.
Gì? Tôn Ngọc Nhi há hốc mồm, còn chưa thích ứng kịp lời hắn nói.
Cái gì mà rời khỏi đây?
"Không phải ngài muốn ta ghi danh Tiêu Hoa Đình sao?"
Nam Cung Hàn gật đầu: "Ta muốn nàng ghi danh Tiêu Hoa Đình, nhưng không có nói là muốn nàng dự thi."
Lời hắn nói lại càng làm Tôn Ngọc Nhi khó hiểu, nàng nghiêng đầu, nhíu mày: "Nhưng ngài nói phải bắt ta tham gia trình luật gì đó cơ mà?"
"Đúng thế, nhưng người thi không phải nàng." Nam Cung Hàn nói tới đây, sắc mặt có chút trầm ngâm: "Nàng không cần phải hỏi nhiều, dù sao chỉ cần biết nàng không cần phải thi gì cả, chỉ cần im lặng đứng gần ta là được."
Dù sao mục đích của hắn chính là muốn đem nàng cột bên mình, một tấc cũng không muốn rời, nên đây chính là cái cớ hắn bày ra. Còn về phần trình luật Tiêu gia trang, thật sự rất cần thiết để nàng tham gia, nhưng không phải là với tư cách là người dự thi, mà là một vị khách đứng bên ngoài...
Nam Cung Hàn suy xét một lúc, cảm thấy rất yên tâm về kế hoạch của mình, tâm trạng tốt hơn thẳng, ngay cả khi nói chuyện cũng mang vài phần vui vẻ: "Bây giờ nàng muốn đi đâu, ta sẽ dẫn nàng đi."
"Không cần." Nàng mím môi, lắc đầu ngay lập tức, mặc dù không hiểu lời hắn nói, nhưng nàng không muốn quá gần với người này, bây giờ nàng còn đang cố gắng tìm cách đi gặp vài tỷ muội của nàng đây, mới không muốn cùng hắn day dưa.
Nam Cung Hàn nhìn vẻ xa lạ trong mắt nàng, cảm giác vui vẻ khi nãy nhanh chóng biến mất không thấy, cảm giác lần nữa thất bại nhanh chóng lan tràn trong lòng. Tim hắn ê ẩm đau đến không nói thành lời.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố nặn ra nụ cười gượng ép: "Nàng muốn gặp người Tôn gia phải không?"
Tôn Ngọc Nhi mở to mắt, cả người cứng ngắc bất động, không được tự nhiên né tránh ánh mắt đối phương. Nàng không biết tại sao người này lại nhìn thấu suy nghĩ của nàng thế chứ?
Cảm giác giống như hắn có thể nghe hết những gì nàng nghĩ vậy!
"Dù sao cũng không liên quan tới ngài." Tôn Ngọc Nhi bị nhìn đến không thoải mái, trừng mắt nhìn người trước mắt, cái miệng nhỏ mở to, dù không la lớn, nhưng nghe giọng điệu thì rất bất mãn.
Nam Cung Hàn thở dài: "Nàng không muốn biết người Tôn gia ở đâu sao?" Hắn biết nàng hiện giờ muốn tìm cách đi gặp người Tôn gia, nhưng không phải là Tôn Sử Bình, mà là vài vị tỷ muội kia của nàng, còn lý do thì hắn cũng đã hiểu rõ.
Quả nhiên câu nói này có ảnh hưởng đến Tôn Ngọc Nhi, nàng mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng không biết bọn họ đang ở đâu, nàng lại không thể đi tới trước mặt Tôn Sử Bình, hỏi thẳng mấy cô con gái của ông ta ở đâu! Nàng mới không ngốc như vậy!
Nghĩ tới đây, nàng lại càng gấp gáp giậm chân: "Ngài biết bọn họ ở đâu sao?"
"Biết." Nam Cung Hàn đứng thẳng người, ánh mắt dịu dàng hiện nhẹ ý cười. Trong mắt hắn phản chiếu bóng hình nàng, mơ hồ mà linh động, làm hắn ngẩn người khi nhìn.
Khi nhìn rõ tầm mắt dò xét nghi ngờ của của người con gái trước mắt, hắn không khỏi chán nản lắc đầu: "Nếu nàng muốn gặp họ thì đi theo ta."
Nàng hiện giờ đối với hắn vẫn còn bài xích rất nhiều, hắn không thể cưỡng ép, lại càng không thể ép buộc nàng, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.
"Thật?" Nàng chưa vội vui mừng quá sớm, vẫn còn chưa chắc chắn hỏi lại, dù sao thái độ tốt bụng của người này luôn làm nàng cảm thấy có rất nhiều điểm khả nghi?
"Ta không gạt nàng." Nam Cung Hàn cúi người xuống, mặt kề sát gần nàng, mắt chạm mắt, mũi sát nhau. Nàng còn có thể nhìn rõ cả lông mi dài của hắn, còn có thể ngửi thấy cả mùi hương gỗ thoáng đảng quanh mũi, không biết có phải do mùi hương quá nồng nặc tạo ra cảm giác áp lực hay không, hoặc do bản thân quá căng thẳng, mà nàng thấy cả người khẩn trương, trán toát đầy mồ hôi.
Bất giác lùi lại về phía sau, Tôn Ngọc Nhi khó khăn mở miệng: "Vậy ngài có thể dẫn ta đi hay không?"
Nam Cung Hàn im lặng không trả lời, hai hàng mày nhọn hơi nhíu lại, cánh môi mỏng nhếch lên, ẩn dưới đáy mắt thoáng hiện chút vẻ đăm chiêu.
Hắn càng như vậy càng làm nàng nóng nảy: "Ngài mau nói gì đi chứ!"
Nam Cung Hàn từ từ ngẩng mặt lên, chỉ ngắn gọn đáp một câu: "Được."
Hắn vươn tay, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, ân cần bao bọc trong lồng bàn tay rộng lớn của hắn.
Bước chân đi ra khỏi sân trong Tiêu gia trang, đi vòng qua vài sân viện, đúng lúc này Tôn Ngọc Nhi mới chợt nhớ đến còn người bị bỏ quên trong đại sảnh.
Tốc độ bước đi của nàng hơi chậm lại, thoáng suy tư nhìn về phía Nam Cung Hàn: "Chúng ta không cần gọi vị Vương gia kia ư?"
"Không cần, hắn còn có việc khác phải làm." Dù sao Nam Cung Ly Thiên tới đây cũng là vì tham gia ghi danh Tiêu Hoa Đình, cũng không thể lúc nào cũng ép hắn đi cùng được.
Tôn Ngọc Nhi nghe thấy cũng có lý, liền không hỏi gì thêm nữa. Bản thân im lặng nghe lời mà đi theo sau.
Cấu trúc xây tòa viện này đúng là quá lớn, cũng rất phức tạp, đi qua rất nhiều đường vòng mới tới nơi.
Nam Cung Hàn âm thầm dắt Tôn Ngọc Nhi đi bằng lối sau, vượt qua hàng rào sau cửa mới tiến vào trong một hậu viện phía tây.
Nơi này khá yên tĩnh, bốn phía xung quanh không ngoại trừ bốn bức tường trắng ra thì chẳng còn thứ gì khác.
"Nơi đây là nơi nào?" Tôn Ngọc Nhi nhìn một lượt khắp nơi, không nhịn được lên tiếng hỏi. Nam Cung Hàn không vội trả lời, kéo lấy tay nàng, đẩy nhẹ cánh cửa gỗ ra, sau đó đi vào.
Đến khi đã đứng trong căn phòng xa lạ, Tôn Ngọc Nhi mới ngoảnh đầu lại nhìn hắn. Người nam nhân này chỉ chắp tay sau lưng, thái độ bình thản trả lời nhưng cũng đầy khí thế uy nghiêm: "Đây là nơi diễn ra trình luật vòng thứ nhất."
Tôn Ngọc Nhi kinh ngạc: "Ngài nói bọn họ sẽ tới đây sao?" Người nàng ám chỉ đương nhiên nói đến một số tỷ muội có thể coi là thân quen của nàng khi ở Tôn gia.
Lần này muốn gặp họ chính là muốn cần giúp đỡ, một mình nàng không thể nào chống đối lại được với Tôn Sử Bình, không nói tới muốn tìm đường mà trốn khỏi Tôn gia cũng chẳng phải dễ.
"Đúng thế, chút nữa bọn họ sẽ tới đây để tham gia trình luật." Nếu như hắn không sai thì bọn họ cũng sắp tới rồi.
Hắn liếc nhìn xung quanh một lượt, mắt đảo qua những chỗ có thể ẩn nấp, sau đó tầm mắt dừng lại trên sàn nhà cao. Mái ngối ở đây được thiết kế theo kiểu tròn có ngăn một cách một tầng, nên bên trong hở ra một lỗ hổng sát tường lớn.
Đây đúng là nơi thích hợp để trốn! Nam Cung Hàn nhanh chóng quay sang nhìn Tôn Ngọc Nhi: "Trước khi họ tới đây thì chúng ta tìm chỗ để nấp vào trước đã."
Tôn Ngọc Nhi nghi hoặc, có chút khó hiểu: "Sao ta phải trốn? Ta muốn gặp bọn họ, chứ không phải muốn trốn họ."
"Không đơn giản như nàng nghĩ vậy đâu." Nam Cung Hàn thở dài, phân tích vấn đề cho nàng hiểu: "Người tới phòng này tham gia trình luật không chỉ có con gái Tôn gia, mà còn có các thiên kim khác, không nói đến còn có cả quận chúa, công chúa trong hoàng thất khác tới. Quả thật là rất đông người, nếu để họ thấy nàng, thì nàng nhất định phải tham gia trình luật, tuyệt đối không thể trốn, còn nếu nàng không chịu tham gia thì sẽ bị đuổi đi. Đến lúc đó kinh động đến người của Tôn Sử Bình, nàng trốn không thoát đâu."
"Thì ra là vậy." Tôn Ngọc Nhi rất nhanh hiểu ra vấn đề, bản thân không thể không khâm phục lý luận của Nam Cung Hàn, tính toán đến từng chi tiết. Nàng so với hắn đúng là khác xa, chỉ là có phải hắn giúp nàng quá nhiều không?
Nghĩ tới vấn đề này, Tôn Ngọc Nhi không khỏi trở nên cảnh giác. Mắt hơi liếc về phía Nam Cung Hàn, có chút dò xét mở miệng: "Nhưng sao ngài lại biết nơi đây? Chẳng lẽ ngài cũng từng tham gia trình luật Tiêu gia trang ư?"
Thật ra nàng muốn hỏi sao hắn lại giúp nàng nhiều thế nhưng nghĩ lại thấy hỏi như thế quá thẳng thắng, rất để gây ra phản cảm cho người nghe. Dù sao chẳng ai thích bị người khác nghi ngờ lòng tốt của mình, huống chi người này còn là một vị Vương gia tôn quý! Nói năng đương nhiên phải lựa lời sao cho cẩn thận.
Câu hỏi đột ngột của nàng làm Nam Cung Hàn giật mình, sắc mặt chợt biến đổi, hơi tái đi, nhất là ánh mắt, có vẻ như là trốn tránh, lại giống như là khẩn trương. Sự biến đổi kì lạ này của hắn làm Tôn Ngọc Nhi càng thêm nghi hoặc khó hiểu, tới khi nàng muốn hỏi thêm thì hắn như phản ứng lại kịp thời. Che lấy vẻ khẩn trương trong mắt lại, rất nhanh đôi mắt hổ phách uy nghiêm trở lại vẻ lạnh nhạt như thường.
"Ta mặc dù là lần đầu tiên tham gia, nhưng cũng đã hỏi thăm qua tình hình, nên mới biết nơi này." Hắn trả lời khá qua loa, không chi tiết rõ ràng. Tôn Ngọc Nhi vẫn chăm chú nhìn hắn, đôi mắt nhỏ của nàng khẽ giương lên, cái nhìn nghi ngờ càng lúc càng lớn ra, như muốn nhìn xuyên thấu suy nghĩ đối phương.
Bàn tay ẩn trong tay áo bào rộng lớn đã siết chặt lại, từng ngón tay thô ráp thoáng siết lại run lên, móng tay trắng ngần thoáng hiện cả gân xanh. Có thể nhìn thấy được hắn đang cố gắng kìm nén như thế nào để hắn không hiện ra vẻ kích động.
Hắn cố gắng giữ vẻ tươi cười trên môi, cố đổi lại đề tài khác, nhưng không ngờ hắn còn chưa kịp lên tiếng thì từ bên ngoài vang lên dồn dập nhiều tiếng tiếng bước chân. Ở bên trong phòng, hai người còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
"Mau lên, sắp tới giờ dự thi rồi."
"Mấy vị tiểu thư mau đứng xếp hành, để điểm danh ghi tên."
Tiếng nói càng lúc càng nhiều, xem ra có rất nhiều người ở bên ngoài. Tôn Ngọc Nhi giật thót người, khẩn trương nắm lấy tay áo Nam Cung Hàn: "Có người tới!"
"Đừng lo, không sao đâu." Nam Cung Hàn quay lưng lại, vươn tay ra, ôm lấy cơ thể nhỏ bé Tôn Ngọc Nhi vào lòng. Toàn thân nàng cứng đờ, không được tự nhiên vùi vào trong lòng hắn. Hơi ấm có mùi hương lành lạnh bay vào mũi nàng, tạo ra cảm giác hơi ngứa.
Một tay Nam Cung Hàn ôm ngang eo nàng thật chặt, một tay khác đặt lên ngang tóc nàng, tiếng theo hắn phi thân nhảy lên, trót lọt bay lên, nấp vào trong kẻ hở trên mái nhà.
Đúng vào lúc này cánh cửa mở ra, từ bên ngoài đi vào khá nhiều người. Đầu tiên là một bà lão lớn tuổi, tay cầm một sấp sách lớn đem vào, nối tiếp sau lưng là vài a hoàn sau lưng.
Tôn Ngọc Nhi nằm sấp trên trong lỗ lớn, phía sau nàng là Nam Cung Hàn cũng đang nằm sấp xuống, chỉ là không gian ở tương đối hẹp, mà thân hình hắn lại cao to hơn nàng rất nhiều, mà hắn lại đè nàng từ phía sau lưng, lưng sát lưng, mặt sát cổ. Vô cùng khó chịu!
"Ngài cách ta ra một chút có được không vậy?" Tôn Ngọc Nhi không thoải mái nhúc nhích vài lần, cái cảm giác ngứa khi tóc hắn cọ vào cổ nàng thật sự ra khó chịu! Hơn nữa hắn cứ áp sát vào mặt nàng, hơi thở nóng hổi phun vào cổ vào, vừa nóng vừa bức bối không được tự nhiên.
Nam Cung Hàn càng tiết sát sau lưng nàng thêm, ánh mắt lặng lẽ nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Đôi mắt trầm ngâm thoáng hiện ý cười thích thú.
Nàng như vậy thật sự rất dễ thương!
Nam Cung Hàn hơi cựa quậy thân thể, cả gương mặt áp tới sau cổ nàng, chớp mũi dính đầy mồ hôi nàng, vừa ấm vừa nóng, từng giọt một đều được hắn hít sâu vào mũi, nếu như không phải hắn kìm chế thật tốt, thật muốn liếm sạch mồ hôi thơm ngát của nàng. Đối với hắn thì đây chính là thứ báu vật quý giá!
Hai mắt hắn chợt nóng lên, tròng mắt sâu thẳm nhìn từng giọt mồ hôi sau cổ nàng chảy xuống, hít lại hít! Vẫn không đủ!
Hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác chỉ ngửi thế này vẫn không đủ, hắn muốn tự mình liếm láp sạch hết. Nhưng lý trí không cho hắn làm như vậy!
Không nói đến nàng mà biết nhất định sẽ rất tức giận, hơn nữa hắn cũng không phải là chó, liếm cái gì mà liếm!
Vị Vương gia nào đó hết sức khinh bỉ bản thân, nêu như có thể hắn thật sự muốn tát cho mình vài cái!
Tôn Ngọc Nhi còn đang mãi mê tập trung nhìn xuống phía dưới, hoàn toàn không phát hiện ra vẻ kì lạ của người sau lưng. Cũng may chỗ nấp này có chỗ để nhìn xuống phía dưới, nên nàng có thể thấy rõ được động tĩnh đang diễn ra.
"Các vị tiểu thư hãy nghe ta đây đọc tên đấy, sau đó theo thứ tự mà bước vào."
Lão bà bà kia chính là người đầu tiên bước vào, bà ta đứng trước cửa, tay cầm một cuốn sách, lật ra trang đầu. Từ từ điểm danh:
"Hoa Lan Chi."
"Bạch Liên Vy."
"Cẩm Thanh Thiềm."
"Phó Anh Vũ."
"Tôn Hiểu Thanh."
"..."
Từng cái tên một đều được đọc ra, rồi từng người bước vào. Đều là những vị thiên kim yểu điệu xinh đẹp, khí chất thanh cao. Mỗi người một vẻ khác nhau, đua hương khoe sắc, rực rỡ đủ màu.
Tôn Ngọc Nhi nhìn từng người bước vào, y phục đủ loại màu sặc sỡ, nhìn mà muốn choáng váng cả mắt. Chỉ là khi nàng nghe đến cái tên Tôn Hiểu Thanh vừa mới được đọc lên, không khỏi kinh ngạc.
Sao lại có tên Tôn Hiểu Thanh ở đây cơ chứ? Hay là trùng tên?
Trong lúc nàng còn đang chưa chắc chắn suy đoán của mình, thì bóng hình quen thuộc xuất hiện ở cửa đã đánh tan đi sự nghi ngờ của nàng.
Y phục màu tím rực rỡ, vải bông gấm xinh đẹp lấp lánh. Đứng chung với đám thiên kim xinh đẹp kia đúng là rất nổi bật! Quan trọng nhất là gương mặt đối phương đối với Tôn Ngọc Nhi không thể nào không quen hơn được nữa.
Mặt trái xoan, hai mắt nhỏ linh động, dù hôm nay cách ăn mặc hoàn toàn khác xa thường ngày, xinh đẹp hơn, cao quý hơn. Nhưng vẫn không thể thay đổi được đối phương chính là Tôn Hiểu Thanh!
Tôn Ngọc Nhi không dám tin vào mắt mình, mắt mở to nhìn Tôn Hiểu Thanh không chớp mắt. Cả người khẩn trương, chỉ hận không thể bay xuống để hỏi Tôn Hiểu Thanh cho rõ ràng.
Nam Cung Hàn cảm nhận được vẻ mặt nàng chợt thay đổi, hắn cau mày, đưa mắt nhìn xuống bên dưới, khi ánh mắt chạm phải Tôn Hiểu Thanh. Ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc không kém.
Hắn vạn lần tính cũng không ngờ Tôn Sử Bình lại đưa Tôn Hiểu Thanh ra, hơn nữa còn là thay thế Ngọc Nhi...
Thủ đoạn của Tôn Sử Bình đúng là cao tay! Không thể lợi dụng con gái của mình, liền chuyển sang cháu gái.
Cả gương mặt Nam Cung Hàn lạnh đi vài phần.
Địa vị Tôn Hiểu Thanh ở Tôn gia chẳng khác nào Tôn Ngọc Nhi, cho nên những kì thi danh giá thế này, làm sao đến lượt nàng ấy? Đây đúng là chuyện lạ!
Tôn gia có rất nhiều thiên kim tài hoa, lựa ra một người cũng xuất sắc hơn Tôn Hiểu Thanh rất nhiều!
Tình hình trong phòng vẫn còn loay hoay việc sắp xếp chỗ ngồi. Các nha hoàn làm việc tiến tới, chỉ từng chỗ một cho từng vị tiểu thư. Đợi khi ai cũng đều vào chỗ ngồi của mình, đúng lúc này lão bà bà khi nãy mới lên tiếng: "Các vị tiểu thư hãy đợi thêm nữa canh giờ nữa, đến lúc đó bắt đầu dự thi trình luật. Lão nô sẽ ra ngoài thông báo cho ban giám thị chấm bài. Trong lúc ta rời khỏi, mong các tiểu thư sẽ ngoan ngoãn ở yên trong phòng đến khi lão nô trở lại."
Khi bà ta nói xong tất cả mọi người đều đồng thời im lặng, ai nấy cũng đều lưng thẳng, mắt nhìn về một hướng, nghiêm túc lắng nghe.
Đúng là bộ dáng của tiểu thư gia giáo được dạy dỗ nề nếp. Lão bà bà híp hai mắt lại, tương đối hài lòng, rồi quay lưng đi ra khỏi phòng, tiếp theo một nhóm nha hoàn cũng đi theo sau bà đi khỏi. Cả một căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn mấy vị tiểu thư ngồi ngăn nắp.
Bầu không khí cứ thế yên tĩnh đến lạ thường, bất chợt một vị tiểu thư ngồi đầu bàn đứng dậy, nàng ta vừa nhấc chân lên đi về phía trước vài bước thì đã làm vô ánh mắt dõi theo. Nàng ta mặc trên người bộ đỏ y sáng chói, tay áo bó sát lấy cánh tay trắng nõn của nàng ta. Cả thân hình xinh đẹp được bao bọc bằng màu đỏ xinh đẹp.
Làn váy dài chảy dài xuống đất, từng cành hoa trắng may dính trên thân vải y phục, tựa như đóa hoa mẫu đơn tuyệt sắc đang bay lượn trong gió, vẻ đẹp ấy làm người khác không khỏi mê hoặc.
Tuổi tác cô gái này không lớn, chỉ tầm cỡ mười lăm, nhưng trên gương mặt đã gọt dũa hoàn mỹ đến không tì vết. Làn da trắng trẻo, mũi ngọc thon dài, đôi mắt nhỏ cao ngạo, đôi môi đỏ hồng nhếch lên.
Toàn thân không chỗ nào là không hiện vẻ cao quý uy nghiêm. Tôn Ngọc Nhi âm thầm hít hà, cái bộ dáng kiêu căng này cực kì quen thuộc, không phải là người nàng mới gặp khi nãy thì còn ai?
Nàng khó chịu nhíu mày, bĩu môi xem thường. Cái cô công chúa này đi đâu thì luôn làm người khác khó chịu!
Nam Cung Hàn liếc mắt nhìn Nam Cung Liễu Anh đứng bên dưới, chỉ vừa nhìn thấy y phục đỏ chót của đối phương đã khiến hắn giật mình, nếu như không phải người này có gương mặt của Nam Cung Liễu Anh. Hắn thật sự sẽ nhầm tưởng thành người khác...
Cố gắng ép bản thân không được nhìn bộ đồ đỏ chói kia nữa, hắn rời tầm mắt, nhìn lên gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Liễu Anh. Trên gương mặt đó, có vẻ kiêu ngạo cùng lạnh lùng, nhất là hai hàng lông mày thanh tú, vừa nhọn vừa cong, chỉ cần nhếch lên đã hiện ra khí thế lạnh lẽo. Quả thật có vài phần tương đồng với hắn.
Nhìn Nam Cung Liễu Anh, trong mắt Nam Cung Hàn thoáng hiện ra xúc cảm phức tạp. Một kiếp sống lại, đối mặt với những người đã chết bỗng nhiên sống ngay trước mắt mình, cảm giác vẫn chưa thể quen hoàn toàn.
Tôn Ngọc Nhi thấy hắn nhìn chăm chú vào Nam Cung Liễu Anh, nàng liền cười hỏi: "Thế nào? Có phải muội muội của ngài rất xinh đẹp hay không?"
Nam Cung Hàn nghe âm thanh vang quẩn bên tai, sau một lúc mới phản ứng. Hắn lắc đầu cười: "Xinh đẹp thì có ít gì? Lòng dạ quá xấu thì dù là phượng hoàng cũng biến thành bọ cạp."
Nàng không ngờ hắn lại nói muội muội của mình như vậy, không phải người ta đồn đại Hàn Lăng Vương luôn bao che dung túng cho người muội muội cùng mẫu phi này của hắn sao? Nhưng nghe thái độ này thì thật không giống...
Nhưng đối với lời Nam Cung Hàn nói, nàng tán thành vô cùng. Xinh đẹp thì có, mà lòng dạ lại quá xấu xa, chẳng khác nào loại bọ cạp rắn rết. Gớm ghiếc như vậy, ai mà dám đến gần đây.
Nghĩ tới khi ở trong phòng thay đồ, nàng chỉ không cẩn thận đạp trúng váy nàng ta. Nàng đã thành ý xin lỗi rồi, vậy mà vị công chúa này lại hẹp hòi kêu người bắt nàng lại, nói cái gì mà quy lễ hoàng thất không thể làm mất, bắt nàng phải chịu trách nhiệm. Đúng là khốn kiếp! Nàng không nghe theo liền sai người đem nàng nhấn nước, thiếu chút nữa đã chết ngạt. Nếu không phải may mắn có người tới cứu nàng, thì bây giờ nàng đã thạn hồn ma lưu lạc đến địa phủ rồi!
"Bò cạp thì sao chứ? Đó dù sao cũng là muội muội của ngài." Trong lòng đang tích tụ một trận tức giận, không chỗ để phát tiết ra, nàng liền quay sang trừng mắt, kích động mắng.
Mắt đối mắt, mũi sáp mũi, cằm chỉ cách nhau một khoảng cách gần. Tôn Ngọc Nhi không chớp mắt nhìn vào đôi mắt đối phương, ngây ngốc quên đi luôn việc bản thân đang tức giận.
Nam Cung Hàn khẽ đưa mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn hàng mi dài đen láy của nành đang run rẩy, lại nhìn xuống cái mũi nhỏ cao dính đầy mồ hôi của nàng. Hắn gần như si mê mà ngắm nhìn.
Tôn Ngọc Nhi khẽ di chuyển toàn thân, có chút khẩn trương cúi mặt xuống. Đối mặt nhìn một nam nhân lớn hơn mình đúng là rất áp lực.
Nam Cung Hàn nhìn mái tóc đen tuyền của nành che khuất đi gương mặt, có chút buồn cười nhếch môi.
Hắn đặt tay lên môi, ngón tay chỉ về hướng sau lưng nàng. Ám chỉ nên nhìn việc bên dưới.
Tôn Ngọc Nhi giật mình nhanh chóng quay mặt lại, ra vẻ tập trung nhìn bên dưới. Âm thầm tự trách, sao nàng lại quên việc chính cơ chứ!
Sau khi Nam Liễu Anh bước ra, rất nhanh cũng có một người khác đi ra cùng. Họ tụ lại một nhóm, nói chuyện vô cùng vui vẻ.
"Đây chính là bức họa "Núi Thủy Minh" nổi tiếng của Đạm Bạc phải không? Thật là đẹp!" Một vị thiên kim chỉ về phía bức tranh được treo trên tường, vừa thưởng thức vừa khen ngợi. Những người xung quanh nghe thế cũng bu lại vây xem.
Trong tranh là vẽ ra kiểu tranh sơn thủy, có núi đen mờ ảo, có núi rừng xanh biếc. Màu sắc nhạt mà hòa hợp vô cùng.
"Đây đúng là tranh của Đạm Bạc rồi, bút vẽ nhẹ nhàng tinh tế, đường nét của màu cũng hòa hợp vô cùng. Đúng là Đạm Bạc vẽ có khác." Người lên tiếng là một cô gái mười bốn tuổi. Nàng bước lên, ngón tay trắng nõn chỉ về phía gốc cây trong tranh, rồi nói: "Ta từng nghe qua tranh "Núi Thủy Minh" của Đạm Bạc được vẽ ra theo phong cảnh Tây Bắc ở Đại Nam quốc. Ý tưởng của tranh nghe nói là danh hoạ Đạm Bạc đàm thảo cùng với Trạng nguyên danh Đỗ Thành, là một trong những quan văn nổi tiếng ở trong triều Đại Nam quốc. Bài thơ "Hoa Lại Y" trạng nguyên Đỗ Thành là lấy từ bức tranh này mà làm ra."
Giọng nói cô gái vừa dịu dàng uyển chuyển, mềm mại nhẹ nhàng, khiến người nghe say sưa không thôi. Khi nàng vừa nói xong, mấy người đứng gần kế bên đều hết lời khen: "Vị tiểu thư này học thức thật uyên bác, có thể nói rõ từng chi tiết tranh của Đạm Bạc như thế, có thể nhìn thấy được tiểu thư đây chắc là nghiên cứu tranh họa của các họa sư nổi tiếng."
Cô gái được khen cũng không ra vẻ xấu hổ, ngược lại biểu hiện hết sức bình thản đối đáp: "Thật ra từ nhỏ Liên Y đã thích học tranh thơ, nên cũng có nghiên cứu một ít. Nhưng không dám nhận là uyên bác hay hiểu sâu gì, chỉ có thể coi như là có chút hiểu biết."
Lời nói vừa khiêm tốn, thái độ cũng chừng mực không kiêu căng, đúng là mẫu người tinh tế chu đáo. Có một số người có thiện cảm với cô gái này, liền thân thiết bắt chuyện.
Trong đám người có cô gái chợt kêu lên: "Tên là Liên Y? Chẳng lẽ là thiên kim của Tư Mã đại nhân? Tư Mã Liên Y tiểu thư?"
Lúc này mọi người mới giật mình, quay đầu lại nhìn người con gái trước mắt. Chỉ thấy nàng mặc y phục xanh lam như nước, thân áo trước ngực thêu một đóa hoa sen hồng nổi bật. Mái tóc nàng được búi cao trên đỉnh đầu, phần bên tóc cắm những cây trăm ngọc trai lấp lánh. Tóc mái tỉa ngắn ngang trán, sau vai xõa ra phần tóc dài đen nhánh đến eo. Vừa xinh đẹp vừa linh động thướt tha.
Dù là nói chuyện hay mĩm cười đều toát ra sự tao nhã dịu dàng, nếu như đây là thiên kim của quan viên lớn nào đó cũng không phải điều gì lạ.
Nghe thấy người khác nhắc đến mình, Tư Mã Liên Y cũng chỉ cười gượng đáp: "Thân phụ đúng là họ Tư Mã. Tên ta đúng là Tư Mã Liên Y."
Mọi người nghe thế đều hơi liếc nhìn nhau, mặc dù không chính miệng thừa nhận phụ thân là Tư Mã Nhã Khang, nhưng ở triều đình vị quan văn họ Tư Mã không có người thứ hai. Không phải ông ta thì còn ai?
Tư Mã Liên Y dù là trò chuyện cùng người khác, nhưng vân giữ thái độ khiêm nhường, lời nói không khoa trương, rất vừa lòng người nghe.
"Thì ra là Tư Mã tiểu thư? Đúng là xinh đẹp làm người khác phải ganh tị." Giọng nói lạnh lùng vang lên, tất cả mọi người đều quay người lại, nhìn người con gái mặc đồ đỏ đi tới. Sự xinh đẹp chói lòa đâm sâu vào mắt họ, cao quý mà không thiếu phần rực rỡ.
Nam Cung Liễu Anh từng bước đi đến trước mặt Tư Mã Liên Y, nàng cao ngạo nhếch môi, khẽ cười một tiếng: "Nghe Liên Y tiểu thư nói về bức họa của Đạm Bạc thật là diễn tả sâu sắc, đúng là làm người khác mở rộng tầm mắt. Lời nói ý tứ cẩn thận, khí chất thanh cao tri thức, quả thật thiên kim của Tư Mã đại nhân có khác."
Một cái nhếch môi của nàng ta lại khiến người khác cảm thấy áp bức không thôi, lời nói dù cao ngạo nhưng không giấu được lời khen có ý tứ cẩn thận,
Tư Mã Liên Y không nghĩ tới lại gặp cô gái này, mặc dù không rõ thân phận đối phương nhưng nhìn cách ăn mặc đến cách mở miệng nói chuyện đều toát lên sự cao quý bẩm sinh. Người bình thường có thể làm được sao? Cho nên nàng càng biểu hiện cẩn thận hơn.
"Không dám nhận lời khen của tiểu thư."
Nam Cung Liễu Anh đối với sự lễ phép khách sáo của Tư Mã Liên Y dường như cảm thấy không có gì thú vị, liền chỉ liếc một cái rồi quay lưng đi mất.
Tôn Ngọc Nhi im lặng nhìn bọn họ, chán ngắt ngáp vài cái. Những vị tiểu thư này đúng là ngoại trừ thơ với tranh ra thì chẳng còn gì, đúng là chán muốn chết!
Thân phận không phải là thứ để khoe khoang, nhất là ở Tiêu gia trang này có rất nhiều người cao thấp khác nhau, mỗi người một suy nghĩ, chẳng ai lại rảnh rỗi nói khắp nơi mình là công chúa điện hạ! Còn bày ra thế lực để người khác kính sợ. Đây chính là sự khác biệt giữa những người thâm trầm tâm cơ như là hoàng thất!
"Lúc nãy ta nghe Lý tổng quản điểm danh tên nàng ta, hình như là họ Nam Cung thì phải?" Có người chợt lên tiếng hỏi, chỉ một câu nói mà đã làm mọi người ngẩn người.
Họ Nam Cung ở triều đình không nhiều, không phải người trong hoàng thất thì còn ai? Nếu không thì cũng liên quan đến họ hàng của Nam Cung hoàng triều.
"Vậy có khi nào là quận chúa của Vương gia nào không?" Lúc này có người phán đoán, dù sao quận chúa mang họ Nam Cung có rất nhiều, cũng chẳng ai nhớ rõ là có bao nhiêu quận chúa ở hoàng triều đây.
"Quận chúa cũng được, hay thiên kim hầu gia gì đó, cũng chưa đến lượt chúng ta tùy tiện thảo luận." Tư Mã Liên Y thản nhiên liếc nhìn bóng lưng Nam Cung Liễu Anh, trong lòng trở nên phức tạp. Nghe bọn họ cứ thảo luận bên tai, nàng không có hứng thú tham gia, nhưng đến khi nghe đến họ lại tự nhiên muốn tìm hiểu thân phận đối phương là ai, thì nàng không thể không ngăn cản. Nói một câu nhắc nhở bọn họ.
Có một số chuyện không thể tùy tiện nói...
Lần này tham gia trình luật Tiêu gia trang không chỉ có công tử thế gia, mà còn có các quan viên trẻ tuổi, không nói đến còn có vài vị Vương gia hoàng tử cũng tới. Dĩ nhiên cũng không thể thiếu công chúa gì đó cũng sẽ tới, nhưng lại không để ai phát hiện ra, thì đối phương rõ ràng muốn che giấu... Cho nên tuyệt đối không thể bàn tán lung tung, chỉ cần lỡ lời một chút cũng đủ làm bản thân dính dáng đến phiền phức.
Đạo lý này chỉ cần là người thông minh thì tuyệt đối sẽ hiểu rõ ngay, nên ai nấy đều về chỗ của mình, đọc sách thì tiếp tục lật ra xem, xem tranh thì tiếp tục đứng ngắm, mà muốn nói chuyện thì xúm lại nói nhỏ.
Tôn Ngọc Nhi nhìn trái nhìn phải, bên góc nào trong phòng cũng đều có bóng dáng xanh đỏ tím vàng, bắt mắt vô cùng! Nhưng thứ nàng muốn xem không phải ngắm vẻ đẹp của họ! Nàng muốn gặp người kia!
Buồn bực nắm chặt lấy tay áo, Tôn Ngọc Nhi không kiên nhẫn vùng vẫy, bản thân thật muốn thoát khỏi cái nơi chật hẹp này!
"Đừng phát ra tiếng động, nếu không sẽ bị phát hiện." Thấy nàng không ngừng nhúc nhích cự quậy, Nam Cung Hàn cúi đầu xuống, nhỏ giọng nhắc nhở. "Người ở bên dưới có rất nhiều, người nàng muốn tìm có khi đang ngồi trong một góc nào đó rồi."
"Ta biết rồi." Nàng hầm hực nhíu mày, dò xét tìm từng góc bàn, ngoại trừ Tôn Hiểu Thanh đang ngồi một chỗ như khúc gỗ kia thì chẳng thấy người nào là người của Tôn gia hết.
Thật quái dị! Con gái Tôn gia chết hết rồi à! Con gái đẹp như hoa như ngọc của đại bá Tôn Tử Lang đâu rồi? Còn vị tỷ tỷ song sinh tài hoa hơn người nữa. Một lễ hội dành cho công tử thiên kim thế gia như vậy mà họ không đưa bảo bối của họ tới ư? Đây đúng là việc lạ!
Dù Tôn Ngọc Nhi có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nữ nhi Tôn gia nhiều tới mức nhét vào mấy chục chiếc xe ngựa cũng không chứa hết, sao giờ lại chỉ có mình Tôn Hiểu Thanh thế này?
Theo như tình hình này Tôn Hiểu Thanh tuyệt đối không thể thoát khỏi kiếp nạn.
Hắn lạnh lùng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Tôn Hiểu Thanh, cô gái này là một người đơn thuần, suy nghĩ lại đơn giản, tính tình nhu nhược yếu ớt, khó có thể làm đối thủ của người Tôn gia, đến cuối cùng lại làm con cờ để người ta lợi dụng!
Đối với việc tìm người thế mạng thay nàng đến trình luật, hắn đã từng nghĩ qua, trong đầu cũng tính toán vô số gương mặt nhi nữ của Tôn gia, vốn dĩ chỉ nghĩ đứng bên ngoài để xem mọi chuyện diễn biến. Nhưng giờ...
Hắn liếc nhìn người con gái đang nằm gần mình, hơi thở có chút gấp gáp. Ánh mắt sâu kín che đi sự do dự cùng hoang mang.
Sự quan tâm nàng dành cho Tôn Hiểu Thanh tuyệt đối không nhỏ, trọng lượng vị biểu muội này trong lòng nàng cũng có vị trí rất lớn... nếu như Tôn Hiểu Thanh xảy ra chuyện không may, hoặc là biến thành một người như nàng của kiếp trước...
Nghĩ tới việc này cả người hắn đã lạnh toát, sự lo lắng tựa như thủy triều dũng mãnh đánh vào người hắn, đau đớn đến không còn cảm giác. Đánh sâu vào thần trí của hắn, làn hơi thở của hắn trở nên dồn dập.
Trong đầu bất chợt hiện hình ảnh quen thuộc, vừa xa lạ cũng vừa có cảm giác quen thuộc, làm hai mắt hắn trở nên mờ mịt.
Người con gái mặc toàn đồ đỏ, đôi mắt lạnh lẽo không còn nhìn thấy vẻ trong sáng như trước đây... Cả gương mặt của người con gái ấy chỉ thấy được vẻ tàn nhẫn khát máu. Đôi tay nàng dính đầy máu tươi, máu đỏ từng giọt một chảy ra từ trong tay nàng, thấm ướt cả làn váy đỏ...
Một hình ảnh đáng sợ mà hắn cố chôn vùi đi trong trí nhớ, bây giờ lại nhớ đến lại làm lòng hắn chấn động đau đớn. Theo bản năng hắn nhìn người con gái phía trước, vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng không có vẻ tàn nhẫn chết chóc như trong hình ảnh khi nãy. Giống như những gì hắn thấy vừa rồi chỉ là ảo giác.
Rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng lại hoàn toàn đối lập với nhau... Hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm, sự khẩn trương trong lòng cũng giảm bớt đi. Hắn vươn tay ra, phát hiện trên trán đã đỗ đầy mồ hôi. Dùng tay áo lau đi, hắn tự nhủ: Đây chỉ là chuyện của kiếp trước, Ngọc Nhi bây giờ không có liên quan gì đến những người kia, chỉ cần hắn cố gắng ngăn cả bi kịch không cho nó tái diễn thì mọi chuyện sẽ thay đổi.
Đúng thế! Hắn phải thay đổi... không để nàng dính đầy máu tươi nữa!
Tôn Ngọc Nhi chống má, vẫn còn nhìn mãi ở bên dưới, không hề biết được người đằng sau mình vừa mới trải qua một trận sợ hãi đấu tranh gay gắt trong nội tâm.
Nam Cung Hàn nhìn một bên sườn má của nàng, trong lòng nhanh chóng trở lại yên tĩnh không một chút gợn sống. Chỉ cần nhìn nàng như thế, hắn sẽ không còn thấy bất an nữa, ngược lại khi có nàng bên cạnh, hắn luôn cảm giác được có sự bình an bao bọc lấy hắn.
Không có sợ hãi, không có sự ám ảnh đáng sợ, chỉ có sự bình yên.