Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong sân được quét tước rất sạch sẽ, mấy con gà mái ở góc tường cục tacục tác bới đất tìm đồ ăn.
Sáng sớm mùa đông, mặt trời vừa mới dâng lên vừa tròn tròn, đỏ rực, rọi khắp khoảng sân sạch sẽ đơn giản này, tuy vẫn không ấm lắm, nhưng lại làm người có cảm giác ấm áp trong lòng.
Cây lê ở mái hiên treo đầy lá khô vàng, sương sớm đọng lại trên cây tựa như dát lên những chiếc lá kia một tầng thủy tinh lung linh. Dưới ánh nắng đỏ rực sớm mai, phản xạ lại những tia sáng chói mắt.
Mà dưới mái hiên, Lâm Minh Thanh đang dùng kéo cắt tấm giấy cứng, Lâm Ngôn Mặc ngồi ngay ngắn trên bàn nhỏ vẽ tranh. Bài tập về nhà của nhà trẻ là vẽ thứ mình yêu thích, và làm thủ công đĩa bay với gia trưởng, thứ hai đến nhà trẻ làm trò chơi với các bạn nhỏ.
Hôm nay hạ sương, nhiệt độ không khí rất lạnh. Lâm Ngôn Mặc bị bọc đến tròn vo, khuôn mặt nhỏ buồn rầu đến nhăn thành một cục, thường thường nhíu mày ngẩng đầu nhìn mấy xâu ớt cay đỏ dưới mái hiên, có lẽ là đang tự hỏi nên vẽ cái gì. Dáng vẻ kia trông rất nghiêm túc, nghiêm túc đến đáng yêu, giống Lâm Niên cũng càng giống Tần Hướng Bắc.
Trái lại Lâm Minh Thanh già đi rất nhiều, thái dương đã có tóc bạc, trên mặt lại thêm mấy vết nhăn, nhưng vẻ mặt vẫn là hiền lành, hòa ái như trong trí nhớ.
Hình ảnh này, rất yên tĩnh, rất ấm áp.
Trong nháy mắt, dưới chân Tần Hướng Bắc bỗng nhiên mọc rễ, không cách nào di động nửa bước. Người nhà với anh mà nói từ lúc mẹ chết đi cũng đã là một loại xa xỉ, anh càng không dám hy vọng xa vời sẽ lại lần nữa có được niềm hạnh phúc ấm áp của gia đình. Nhưng Lâm Niên xuất hiện, khiến anh lần nữa tràn ngập hy vọng, hiện tại đã viên mãn. Anh đã không thể tưởng tượng được, nếu kiếp này không gặp được Lâm Niên, vậy đời này anh sẽ trải qua thế nào, là một mình hay là tiếp nhận sắp xếp của cô, nhưng mặc kệ loại nào, anh nghĩ, trái tim chắc sẽ không thỏa mãn như vậy.
Đời người, nên đơn giản như thế, cứ tinh tế thể nghiệm hạnh phúc một cách đơn giản thôi, và cứ chậm rãi hưởng thụ ấm áp, hạnh phúc.
Lâm Niên vỗ vỗ bả vai anh, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, vẻ mặt cậu như đang xem chuyện vui: “Ừm, đúng rồi, quên nói cho anh biết, lúc trước ba em cầm dao nói muốn chém anh đó, hiện tại không biết ba còn có suy nghĩ đó hay không, dù sao lát nữa anh tự giải quyết cho tốt nha.” Gần hương tình khiếp cái rắm ấy, năm đó cậu vừa quỳ vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, nhận được kinh hách không nhẹ đâu. Hiện tại đầu sỏ gây tội đưa mình tới cửa, qua cửa thuận lợi thì quá tiện nghi rồi, là dao nhỏ hay là gậy gộc gì cũng phải bụp vài cái cậu mới có thể giải hận.
Tần Hướng Bắc khẽ nhếch mày, không để bụng trầm giọng gằn từng chữ một: “Đáng tiếc quá, chỉ sợ em phải thất vọng rồi, ba anh không phải người lòng dạ hẹp hòi như thế.” Quan trọng nhất là ngày hôm qua lúc Lâm Niên ngủ anh cũng đã gọi điện thoại về.
Lâm Niên cạn lời xùy một tiếng: “Kêu thuận miệng thật đó, thật không biết tự tin này của anh từ đâu ra.” Trước kia tuy Tần Hướng Bắc thường xuyên làm mặt lạnh, nhưng còn chưa đến nỗi nghiêm túc giống như bây giờ. Hiện tại tóc đen cắt ngắn ngủn, khiến cho ngũ quan của anh vốn tuấn mỹ thoạt nhìn càng thêm lập thể, ánh mắt cũng càng thêm thâm thúy, tuy có thêm vài phần khí khái nam tử, nhưng cố tình Lâm Niên không thích Tần Hướng Bắc như vậy. Bởi vì cậu cảm thấy lúc đi lính về, Tần Hướng Bắc sống càng cường thế bức người hơn, cậu vẫn thích Tần Hướng Bắc tùy thời đều có thể tinh phân, thích đùa giỡn trước kia. Mà Tần Hướng Bắc hiện tại, toàn thân trên dưới thứ duy nhất cậu yêu thích cũng chỉ đám lông mi hơn người kia. Tối hôm qua khi ở trên giường cậu liền tỏ thái độ, chờ lúc Tần Hướng Bắc biến trở lại tính cách trước đây, cậu mới nói với anh ba chữ kia, nếu không thì không bàn nữa.
Bên này, động tác trên tay Lâm Minh Thanh dừng lại, ngẩng đầu nhìn hai người đứng ngoài cửa nửa ngày không vào: “Trở về không vào nhà, đứng trước cửa làm gì?”
Gia trưởng lên tiếng, Tần Hướng Bắc lập tức xách túi đi vào trong sân trước, Lâm Niên theo sát phía sau.
“Ba, con đã về.”
“Ba.”
Lâm Minh Thanh đứng lên, nhíu mày: “Về nhà chứ có phải đi thăm người thân đâu mà tiêu phí mua đồ.” Lời nói nghe rất quen thuộc, khẩu khí cũng rất tự nhiên không hề có chút dấu hiệu tức giận hay không vui nào, Lâm Niên kinh ngạc trừng Lâm Minh Thanh, đáy lòng kêu rên bađừng bất công như vậy có được không. Lúc trước cậu cả thân thể lẫn tinh thần đều chịu “tổn thương” nghiêm trọng, đến bây giờ khi nhìn thấy Lâm Minh Thanh cầm dao phay, trong lòng cũng vẫn cảm thấy hơi hoảng loạn.
Tần Hướng Bắc nghiêm túc đáp: “Bởi vì về nhà mình nên lễ nghĩa càng không thể bỏ qua, một ít là cho ba, một ít là cho Mỗ Mỗ.” Nói xong, anh ngồi xổm bên người Lâm Ngôn Mặc, duỗi tay dịu dàng sờ sờ mái tóc xoăn đen nhánh mềm mại của tiểu gia hỏa: “Mỗ Mỗ, đoán xem chú là ai?”
Từ lúc họ vào cửa, tiểu gia hỏa vẫn nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt kia trong vắt, có thể đánh thẳng vào chỗ sâu nhất trong lòng người.
Tiểu gia hỏa cuối cùng cũng chớp mắt, bé trước nhìn Lâm Minh Thanh, lại nhìn Lâm Niên, rồi mới đưa hai cái tay nhỏ beo béo ôm lấy mặt Tần Hướng Bắc, cười hì hì nói: “Ông ngoại nói hôm nay ba ba với ba lớn sẽ trở về, cho nên chú là ba lớn.”
Tần Hướng Bắc ôm tiểu gia hỏa đặt trên đùi mình, không chút bủn xỉn khen: “Mỗ Mỗ thật thông minh, nói cho ba lớn biết con đang làm gì?” Giống của anh, chính là thông minh và khiến người yêu thích như vậy.
“Vẽ tranh, nhưng mà con không biết con thích cái gì.” Tiểu gia hỏa rối rắm cau mày, bút vẽ trong tay cũng không quên quẹt quẹt trên giấy.
Động tác này Lâm Niên rất thích làm, lúc còn ngồi cùng bàn với Lâm Niên, Tần Hướng Bắc phát hiện chỉ cần Lâm Niên chuẩn bị động thủ vẽ tranh, bút trong tay luôn phải quẹt quẹt mấy cái trên giấy trước, mỹ kỳ danh là đang phác họa, trên thực tế là một cái thói quen xấu.
Tần Hướng Bắc liếc Lâm Niên, ánh mắt kia dường như đang hỏi: Tật xấu này em dạy?
Lâm Niên oán hận ném cho anh cái xem thường, cậu chỉ dạy Lâm Ngôn Mặc vẽ mấy lần thôi, sao cậu biết Lâm Ngôn Mặc cái tốt không học chuyên nhặt tật xấu của cậu học. Hơn nữa bây giờ là muốn ầm ĩ thế nào đây, hai cha con rõ ràng mới lần đầu tiên gặp mặt có được không, sao lại có cảm giác rất quen thuộc này là thế nào! Còn nữa, thái độ của ba với Tần Hướng Bắc không đổi thì thôi, vì sao đến con trai cũng bắt đầu làm lơ cậu, cảm giác tồn tại của cậu thấp đến trình độ như thế sao?
“Ba lớn, ông ngoại nói ba đi tham gia quân ngũ, tham gia quân ngũ là gì vậy ạ?” Cục cưng tò mò Lâm Ngôn Mặc bắt đầu đặt câu hỏi, đây là vấn đề đầu tiên bé nghĩ ra tối hôm qua trước khi ngủ, hai cái khác chờ xíu lại hỏi.
Tần Hướng Bắc nói: “Đợi con lớn lên sẽ biết. Bây giờ chúng ta đi vẽ tranh, vẽ xong ba làm đồ ăn ngon cho con.”
** mẹ……
Lâm Niên bị làm lơ tức khắc lạnh nhạt trào phúng: “Tần tinh phân, có người ba nào trả lời câu hỏi của con mình như thế không? Ông thấy anh đi lính chắc cũng chẳng thu hoạch được gì, còn không bằng đến nông thôn làm ruộng mấy năm, ít nhất cũng hiểu được hạt thóc sẽ nở hoa.” Từng có một đứa nhỏ trong thành phố vì vấn đề này tranh luận với cậu mấy lần, cuối cùng đứa nhỏ trong thành phố kia không cam lòng lẫn không phục, thế là chạy đến nông thôn chính mắt chứng kiến.
Cậu vừa mới nói xong, một vật thể không rõ đột nhiên bay đến, không nghiêng không lệch nện vào ót cậu.
Lâm Niên xoay người, nhìn đĩa bay bán thành phẩm dưới mặt đất, biết là Lâm Minh Thanh mang túi đi vào đánh cậu, trong lúc nhất thời cậu nuốt hết lời vừa đến bên miệng, vừa nghẹn khuất, vừa buồn bực.
Lâm Ngôn Mặc a một tiếng: “Ý, ba ơi, sao ông ngoại lại đánh ba?” Lâm Niên “cảm động” muốn khóc, gấu con này cuối cùng cũng chú ý tới ba con rồi ư.
Tần Hướng Bắc thở dài: “Em có cần thế không, sau này trước mặt con nít đừng nói chuyện thô tục như vậy, ba không thích.” Lâm Niên nghiến răng nghiến lợi, cậu nên nói gì đây?
Buông Lâm Ngôn Mặc ra, Tần Hướng Bắc nhặt đĩa bay lên, thuận tiện kéo Lâm Niên ngồi xuống: “Ngày thường nhìn em rất thông minh, sao đụng chuyện của anh em lại không kỹ càng như thế. Mỗ Mỗ đã lớn, dù ba có buồn bực anh, nhưng vì Mỗ Mỗ ba cũng sẽ bỏ qua, ba nuốt hết tức giận vào bụng… Lòng anh hiểu… Anh rất biết ơn ba… Ba một mình vất vả nuôi em lớn … Trước kia khi chúng ta không ở bên nhau, anh nghĩ chờ ba già rồi, anh nhất định phải đón ba vào thành để ba hưởng phúc. Bây giờ chúng ta ở bên nhau, anh ngoài biết ơn cũng chỉ có cố gắng hiếu thuận, đây là thứ con cái như chúng ta nên làm, anh biết đây cũng là nguyên nhân em vẫn luôn cố gắng.”
“Cho nên bây giờ anh rất đắc ý?” Lâm Niên cầm lấy kéo, hừ hừ tiếp tục làm đĩa bay chưa hoàn thành. Đúng vậy, để ba hưởng phúc là tâm nguyện lớn nhất sau khi cậu trọng sinh, cái tâm nguyện này vẫn chưa thay đổi, nhưng biến cố liên tiếp khiến cậu không làm xuể, trong lòng cũng bắt đầu sinh ra rất nhiều cảm xúc, mấy thứ cảm xúc này kiếp trước cậu chưa từng trải qua, vì thế cậu trở nên tùy hứng.
Tần Hướng Bắc yêu thương cười cười: “Bánh Trôi ngốc của anh.”
Lâm Niên liếc anh, thấp giọng nói: “Anh mới ngốc, con trai trước mặt cũng không biết xấu hổ.”
Ai ngờ Lâm Ngôn Mặc cười khanh khách ra tiếng, hơn nữa còn dùng ngón tay gãi mặt: “Xấu hổ xấu hổ xấu hổ… Ba ba đỏ mặt ……”
“Lâm Mỗ Mỗ! Con ngứa mông phải không?” Lâm Niên trừng mắt, mặt đen như đáy nồi.
Lâm Ngôn Mặc lập tức chui rụt vào lòng Tần Hướng Bắc, mặc dù trông ba ba rất dễ khi dễ, nhưng mà đắc tội thì hậu quả vẫn rất nghiêm trọng, ba ba sẽ cởi quần bé, nhéo mạnh mông nhỏ của bé.
“Mỗ Mỗ không sợ, bây giờ ba nói cho Mỗ Mỗ nghe tham gia quân ngũ là gì.”
“Làm ơn, bây giờ không ai muốn nghe có được không?” Lâm Niên cạn lời.
Lâm Ngôn Mặc mê mang lắc đầu: “Con không muốn biết.” Vừa rồi bé hỏi một câu, ba ba đã bị ông ngoại đánh, bé không muốn biết, bởi vì bé không muốn ba ba bị đánh nữa.
Nhưng mỗ ba cố chấp lại kiên quyết: “Nói đơn giản, tham gia quân ngũ chính là đánh đại phôi đản*……”
*Trứng thối – kẻ xấu, đồ tồi
Lâm Niên yên lặng nhìn trời, cái giải thích chó má gì đấy.
Nhưng mà chờ Tần Hướng Bắc nói xong, bạn nhỏ Lâm Ngôn Mặc trầm tư hồi lâu, mới bừng tỉnh đại ngộ: “Ba nói siêu nhân đánh tiểu quái thú, tiểu quái thú là tiểu phôi đản, vậy đại phôi đản chính là đại quái thú, ba ba đánh tiểu quái thú, ba lớn đánh đại quái thú, thì ra vẫn là ba lớn lợi hại nhất.”
“Đủ rồi! Lâm Ngôn Mặc nhanh đi vẽ tranh, Tần Hướng Bắc vào phòng bếp nấu cơm.” Lâm Niên nổi giận.
Lâm Minh Thanh ở phòng trong nhìn thấy tình cảnh này chỉ cười lắc đầu, bên ngoài dù có lợi hại dù có nhiều tiền bao nhiêu, về đến nhà cũng nên hoàn toàn thả lỏng, đây là ý nghĩa tồn tại của người nhà không phải sao. Chẳng qua ông đây xem như phải chăm ba đứa nhỏ ư? Tuy rằng trong đó Tần Hướng Bắc đã không cần ông nhọc lòng.
…………
Mười phút sau, Tần Hướng Bắc thay quần áo cũ của Lâm Niên, vén tay áo lên, chính thức bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, còn cái công việc nhóm lửa này, anh đã được Lâm Niên phụ trách nhóm lửa chuyên nghiệp mấy năm truyền lại.
Đậu hũ xào thịt, khoai tây sợi xào ớt cay, đậu Hà Lan xào chay, canh đậu hũ chay, tiêu chuẩn ba món một canh chăm sóc khẩu vị mọi người.
Lúc ăn cơm, Tần Hướng Bắc nói chuyện dọn vào thành phố ở chung với nhau.
Lâm Minh Thanh không từ chối cũng không đồng ý, chỉ nói cứ từ từ đã, giai đoạn đầu thành lập công ty cần tài chính, ông với Lâm Ngôn Mặc dọn vào thành phố là gia tăng gánh nặng cho họ, hơn nữa ông đã quen ở trong bá, trong nhà cũng tự trồng cây nuôi gà, chỉ cần chi tiêu thích hợp là có thể sống rất thoải mái.
Tần Hướng Bắc không đồng ý lắm: “Ba, Lâm Niên có sự nghiệp của em ấy, con cũng sẽ sự nghiệp của mình, ba không cần lo lắng chuyện tiền nong. Nếu nơi này đã bị trưng dùng, sớm muộn gì cũng phải dọn đi. Thật ra trong thành cũng rất thuận tiện, ví dụ như tiểu khu chúng ta có nhà trẻ, hoàn cảnh điều kiện đều rất ổn, đến lúc đó ba cũng có thể nhẹ nhàng hơn, nhưng ba dẫn Mỗ Mỗ ở lại bá, chúng con cũng không thể mỗi ngày trở về, mọi chuyện đều một mình ba làm, rất vất vả.” Lời này của anh dù là khuyên nhủ nhưng lại đúng sự thật, Lâm Niên đang trong gai đoạn gây dựng sự nghiệp, anh cũng sắp có sự nghiệp của mình, lúc bận rộn không thể mỗi ngày về bá, đến lúc đó mọi chuyện đều do Lâm Minh Thanh làm, thân thể sớm hay muộn sẽ bị mệt đến đổ bệnh.
Đậu hũ xào thịt
Khoai tây sợi xào cay
Đậu Hà Lan xào chay
Canh đậu hũ chay