Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một canh giờ sau---- ---
Thịnh Thái gặp phải câu hỏi đầu tiên khi hắn tiến vào là:
"Dung mạo của trẫm không đẹp à?".
Có thể nói, câu hỏi bất ngờ của Lục Hựu Bạch đã thành công hù dọa Thịnh Thái.
Thịnh Thái đã hầu hạ Lục Hựu Bạch nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy chủ tử mình hỏi vấn đề này.
Sờ lương tâm mà nói, ở Tây Chiêu này, tìm không ra người nào khác nhìn còn đẹp mắt hơn Bệ hạ của bọn hắn.
"Dung mạo của Bệ hạ đẹp hơn Phan An, mặt như Quan Ngọc, ngọc thụ lâm phong.
Ở Tây Chiêu này là tìm không ra người nào so với Bệ hạ nhìn càng đẹp mắt tinh xảo hơn".
Nếu không phải Lục Hựu Bạch ghét bỏ hắn lắm lời, Thịnh Thái cảm thấy hắn còn có thể nói ra rất nhiều từ hay nữa.
Thế nhưng, Lục Hựu Bạch giống như không hài lòng lắm với câu trả lời này, chỉ nghe thấy hắn hỏi lại:
"Vậy tại sao mọi người trên đường đều tin rằng Hoàng Hậu sẽ ở cùng cái mặt hàng nhìn chẳng có gì đặc biệt kia, mà lại không muốn tin rằng nàng sẽ ở cùng với trẫm?".
"Cái này.....".
Thịnh Thái thực sự muốn nói rằng hắn bị hỏi khó rồi, câu hỏi này thật khó trả lời.
Trong khi Thịnh công công đang xoắn xuýt thì Lục Hựu Bạch lại tiếp tục lầu bầu một mình: "Đúng thế nha".
Hắn nhìn đâu có kém, tại sao Hoàng Hậu của hắn lại không thích nhìn hắn?
Thậm chí còn đối với sự lấy lòng của hắn nếu có thể lảng tránh được thì liền lảng tránh.
Lục Hựu Bạch có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ đến Trình Mộ Nhàn cũng là trùng sinh------ Người ta đời trước bị ngươi lừa thảm rồi, đời này còn có thể cho ngươi sắc mặt tốt à? Nằm mơ đi!
Lục Hựu Bạch đi qua đi lại vài vòng, làm cho Thịnh Thái đứng ở bên nhìn cũng bị hoa cả mắt theo.
Tuy rằng hắn đã phái người đi thăm dò về lời đồn, đồng thời cũng trấn áp lời đồn xuống.
Nhưng ngay vào thời điểm này lại truyền ra lời đồn như vậy, đây chẳng phải là muốn đấy khanh khanh của hắn vào chỗ chết sao?
Quả thật, phản ứng đầu tiên Lục Hựu Bạch nghĩ đến là do Hàn Chỉ Nhu làm.
Ngoại trừ Hàn Chỉ Nhu ra, Lục Hựu Bạch lại nghĩ tới một số người khác nữa.
Kiếp trước, ai là người huyên náo hung nhất với Hoàng Hậu của hắn ở hậu cung?
Lục Hựu Bạch bắt đầu lục tìm lại những chuyện xưa.
Trái với những gì Lục Hựu Bạch đang nghĩ, Trình Mộ Nhàn lại đang lên kế hoạch xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với những người này.
Tốt nhất là để những người này thay thế nàng nhận sủng sinh con,v.v....!Còn tên Hoàng Đế chó Lục Hựu Bạch kia, có thể cút bao xa thì cứ cút đi.
Lại nói, Thái Hậu bản triều cũng không nhất thiết phải là mẹ ruột của tân quân, và hai cung Thái Hậu cũng có thể cùng tồn tại.
Trình Mộ Nhàn ngồi đây suy nghĩ rất đẹp, nhưng nàng đâu ngờ rằng Lục Hựu Bạch lại đang lên kế hoạch tự mình ngăn cản sạch những người đó muốn tiến cung.
Sau khi suy nghĩ về nó cả đêm, Trình Mộ Nhàn ấn tượng sâu nhất cũng chỉ có Quý phi đã cùng nàng huyên náo hung nhất.
Cha ruột của Quý phi là Thái thường tự chính khanh*, mặc dù xuất thân không cao nhưng lại có thể dựa vào thủ đoạn của chính mình, từ một Thải Nữ không được sủng ái sinh hạ ba trai một gái cho Lục Hựu Bạch, cuối cùng ngồi vững vàng cái ghế Quý phi.
Chẳng qua sau này nàng ta hồ đồ đi hợp tác với Tầm Dương Vương phi, sau sự việc liền bị Thái Hậu cho một bát thuốc ban cho chết.
Ba người con trai của nàng ta thì phân đất phong, còn nữ nhi thì qua loa gả cho xong việc.
Đây quả thực chính là bảo hổ lột da, được không bù nổi mất.
Nhưng vấn đề là trước khi vào cung, nàng cũng không hề cùng cô nương nhà ai có tiếp xúc.
Chớ nói chi là đi tạo quan hệ tốt với người ta.
Bởi vậy, Trình Mộ Nhàn trong lúc nhất thời liền rơi vào xoắn xuýt.
Tuy nhiên, nàng làm sao nghĩ tới, chỉ sau ba ngày, nàng liền nghe được tin Quý Phi nương nương, à không, Quý Phi nương nương còn chưa tiến cung kia đã bị một đạo ý chỉ của Hoàng Đế tứ hôn cho một vị tổng binh nào đó ở biên cương.
Dáng dấp của vị tổng binh kia tuy không giống Mã tướng quân, nhưng rốt cuộc vẫn là một hán tử cẩu thả.
Gả một cô nương nũng nịu của Vân đô đến nơi bão cát kia, liệu có chịu được không?
Khi Trình Mộ Nhàn nghe tin, nàng suýt chút nữa cho là mình nghe nhầm.
Mới trước đó không lâu, Lục Hựu Bạch đem Lệ phi của hắn gả cho Mã tướng quân, bây giờ lại đem Quý phi gả cho tổng binh ở biên cương.
Trình Mộ Nhàn cảm thấy đầu mình loạn quá.
Lúc Cẩm Thư bước vào, nàng ấy nhìn thấy Đại cô nương nhà mình đang thất thần, ngay cả nước trà đã bị đổ trên mặt đất cũng không tự biết.
Trình Mộ Nhàn lấy lại tinh thần ở lúc Cẩm Thư đang thu dọn đồ đạc.
Tự vỗ đầu mình một cái, Trình Mộ Nhàn không có ý định đi thay quần áo, nàng ngồi đó đợi đến lúc Cẩm Thư đi ra ngoài liền tìm bút mực tới và bắt đầu đếm nhưng người trong hậu cung ở kiếp trước của mình.
Tất nhiên không phải người nào Trình Mộ Nhàn cũng tính vào, mà nàng chỉ tính những người đã sinh hạ hài tử.
Này vừa đếm đếm, có những đến tám vị.
Hiện giờ Quý phi và Lệ phi đã bị Lục Hựu Bạch gả đi, mắt thấy đã không còn cách nào vào cung được nữa.
Nhưng vẫn còn sáu người còn lại......!Sẽ không đến mức trùng hợp như vậy đâu nhỉ?
Nàng cũng chỉ sống lại một đời thôi mà, quỹ đạo sao lại phát sinh biến hóa lớn như vậy?
Trình Mộ Nhàn vò tờ giấy viết thành một quả bóng, và tìm cây châm lửa đến đốt luôn.
Sau đó cất tiếng gọi Cẩm Thư múc nước đến để rửa đi vết mực nước trên tay không cẩn thận bị dính phải.
Xong xuôi, lại ngồi trở về trên giường nhỏ cạnh cửa sổ, suy nghĩ đủ thứ chuyện.
Cẩm Thư lặng lẽ đặt một đĩa bánh đậu xanh vừa làm ra ở ngay bên cạnh, sau đó lui ra ngoài.
Để lại một mình Trình Mộ Nhàn ở trong phòng trầm tư.
Trình Mộ Nhàn ngồi một mình suốt một buổi chiều, đến bữa tối cũng không có khẩu vị dùng.
Trong đầu nàng bây giờ đều là: "Rốt cuộc chỗ nào đã xảy ra sai lầm".
Mang theo vấn đề này chìm vào giấc ngủ, Trình Mộ Nhàn trong đêm mơ thấy những chuyện ở kiếp trước, thậm chí còn tỉnh dậy từ giấc mơ.
Khi tỉnh lại, mượn ánh trăng ở bên ngoài, nàng miễn cưỡng có thể trông thấy một bóng người ở bên giường....!...
Bóng người?
Trình Mộ Nhàn sợ tới mức muốn hô lớn gọi người, ai ngờ tay bóng người đó nhanh hơn: "Là trẫm".
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người Trình Mộ Nhàn thoáng chốc mềm nhũn ra.
Khi nào thì tên Hoàng Đế chó này học được bò khuê phòng người khác thế hả?
Trình Mộ Nhàn thầm nguyền rủa trong lòng, nhưng trên mặt lại không lộ ra cái gì: "Đêm nay sao Bệ hạ lại tới đây?".
Lục Hựu Bạch có thể nói, do hắn không yên lòng về Trình Mộ Nhàn nên mới tới có được không?
Hiển nhiên, hắn nói không nên lời.
"Tối nay trẫm xong việc, có chút nhàm chán".
Lý do này?
Chỉ bởi vì thấy nhàm chán nên đêm hôm mò vào khuê phòng nàng?
Kỳ thật ngay cả bản thân Lục Hựu Bạch cũng không hiểu nổi chính mình.
Từ lúc hắn buông xuống thành kiến và dứt bỏ hiểu lầm đối với Trình Mộ Nhàn, hắn bất giác cảm thấy tiểu nữ nhân trước mắt này chính là có độc.
Hắn giống như bị nghiện rồi.
"Trẫm đột nhiên hối hận".
Ngay khi Lục Hựu Bạch vừa thốt ra câu kia, phản ứng đầu tiên của Trình Mộ Nhàn là: "Hiện tại Bệ hạ hối hận còn kịp, ngài có thể tìm một lý do đem thần thiếp-------".
"Không phải".
Thanh âm của Lục Hựu Bạch ở dưới ánh trăng rất rõ ràng: "Trẫm không nên dời đại hôn sang một tháng sau".
"Trẫm muốn ngươi gả cho trẫm ngay lập tức".
Trình Mộ Nhàn, người một lần nữa cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, đưa tay bấm vào đùi một cái.
Ồ, không có đau.
Nàng đang chuẩn bị quay đầu sang bên ngủ tiếp thì nghe thấy thanh âm cắn răng nghiến lợi của nam nhân: "Ngươi đang véo trẫm".
Trình Mộ Nhàn cúi đầu xuống, và thấy tay nàng vẫn đang ở trên áo choàng của nam nhân còn chưa rời đi.
Vội vàng thu tay về, Trình Mộ Nhàn ho khan một tiếng để che đi bối rối của mình lúc này: "Cái, cái đó...".
"Bệ hạ vẫn nhanh trở về đi".
"Ở đây......!nếu bị người nhìn thấy, sẽ không tốt".
Lục Hựu Bạch gần như bị tức cười: Hắn đã dám bò vào khuê phòng Trình Mộ Nhàn, làm sao có thể để người của Thượng thư phủ phát hiện ra?
Cao Bình, người đứng đầu ám vệ đang đứng trên nóc nhà, biểu thị: Xác thật là không.
Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Cao Bình thậm chí rất muốn bịt luôn tai lại.
"Khanh khanh yên tâm, sẽ không để danh tiết của ngươi có hại đâu".
Trình Mộ Nhàn: Nàng nghĩ là chuyện danh tiết sao?! Rõ ràng là có thêm ngươi ở đây, đoán chừng đêm nay ta có thể gặp ác mộng suốt đêm đấy!!!
(*) 太常寺正卿 - Thái thường tự chính khanh: là một tên chức quan ở Trung Quốc cổ đại, thuộc về chức quan tế tự tông tộc.
Nguyên danh gọi là "Phụng thường" ( 奉常 ), có nguồn gốc từ thời Hán Cảnh Đế.
Đến thời Nam triều lương Trần cùng Bắc Ngụy mới bắt đầu chuyển sang gọi là "Thái thường khanh"..