Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có lẽ cảm nhận được sự nguy hiểm rình rập, cục sữa nhỏ ngoài sự sợ hãi lúc ban đầu, từ đó đến suốt quãng đường chạy trốn phía sau cu cậu đều không khóc một tiếng nào.
Vết thương trên vai đã qua giai đoạn đau đớn, chỉ còn lại cảm giác tê liệt vì sự siết chặt của băng vải.
Nhưng Tiêu Cảnh Hoằng vẫn cảm nhận được hơi nóng lướt qua nhè nhẹ trên bả vai căng cứng của mình.
Mỗi lần như thế, hắn lại hí mắt từ trên cao nhìn xuống cục sữa nhỏ đang được ôm bằng một tay len lén thổi phù phù vào vết thương của hắn.
Nơi này ban đêm hoang lạnh, xung quanh chỉ độc một màu u tối, dưới ánh trăng bàng bạc lúc tỏ lúc mờ, những khối hình kỳ dị chập chờn ẩn hiện trước mắt khiến một người trưởng thành lão làng đi ngang về dọc khắp vùng rừng núi cũng phải phát hoảng.
Tô Y Điềm không dám đi quá xa, sợ đám Lưu Chỉ không thể tìm thấy mình, lại không dám nấn ná quanh khu này, đành phải dìu Tiêu Cảnh Hoằng đang bị thương tìm một hốc đá dưới triền dốc ẩn nấp qua đêm nay.
Căng thẳng cả một ngày, hiện tại ai nấy đều mệt mỏi.
Tiêu Cảnh Hoằng đưa cục sữa nhỏ cho Tô Y Điềm, tay lăm lăm kiếm đi sâu vào trong kiểm tra một vòng, không có gì nguy hiểm mới gọi nàng vào.
Để đề phòng đám truy binh đuổi theo đến nơi, Tô Y Điềm cẩn thận nhặt những cành cây gần đó che lấp miệng hang trước khi chui vào trong.
Nhìn bên ngoài hang động có vẻ nhỏ hẹp không nghĩ đến bên trong lại rộng rãi như vậy, hai người lớn nằm dài ra vẫn còn dư chỗ.
Cục sữa nhỏ đã ngủ khò từ lúc nào, Tiêu Cảnh Hoằng bị thương chỉ có thể ngồi tựa vào vách đá nhìn Tô Y Điềm đánh lửa.
“Xin lỗi…”
Hai chữ này cuối cùng cũng có thể thốt ra rồi.
Tiêu Cảnh Hoằng cao cao tại thượng vậy mà giờ này lại hạ mình nói lời xin lỗi nàng.
“...Là ta liên lụy đến nàng.”
Người ngồi trên ngai vàng, quyền quý ngập trời nhưng cũng hung hiểm trùng trùng.
Việc có thích khách đến hành thích là chuyện đã quá đỗi bình thường với những người xuất thân hoàng tộc như hắn.
Nhưng lần này lại ảnh hưởng không nhỏ đến hai người Tô Y Điềm và cục sữa nhỏ khiến Tiêu Cảnh Hoằng vô cùng phẫn nộ.
Hắn tự nhủ phải chính tay xả thịt những tên đứng đằng sau mới hả giận.
Một tiếng cười khô khốc cắt ngang suy nghĩ tiêu cực của Tiêu Cảnh Hoằng.
“Ngươi không nhận ra sao?” Tô Y Điềm cơi lửa cháy to hơn, ánh mắt lạnh như nước hồ thu quét qua gương mặt trắng bệch của hắn.
“Mục tiêu của bọn chúng chính là ta và cục sữa nhỏ.”
Lúc đám thích khách cố tình tách nhóm Tô Y Điềm ra khỏi bọn Thôi Minh Thương Liễu, nàng đã lờ mờ đoán ra.
Những nhát kiếm c.h.é.m về phía Tiêu Cảnh Hoằng đều không dùng hết toàn lực.
Chỉ khi còn lại một mình Tô Y Điềm đang ôm cục sữa nhỏ trong tay, từng chiêu từng thức lại là sát khí dồn dập.
Câu nói cuối cùng của tên đầu lĩnh đã củng cố hoàn toàn suy đoán của Tô Y Điềm.
“Ngươi nói đúng, ngươi nợ ta một lời xin lỗi sâu sắc.”
Nói đến đây Tô Y Điềm gằn giọng: “Nếu không phải người đến Lộc Thành, xuất hiện trước mặt mẹ con chúng ta, dùng Tề Thiệu Khang ép chúng ta phải theo người trở về thì có lẽ chuyện ám sát hôm nay sẽ không xảy ra.”
Tiêu Cảnh Hoằng không ngốc.
Hắn đã ngờ ngợ ra khi đấu tay đôi với đám hắc y nhân, nhưng khi bị Tô Y Điềm vạch trần, cảm giác sợ hãi cùng uất nghẹn không kìm được mà dâng đến cổ họng.
“Chuyện này… ta hứa sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
“Ngươi đảm bảo được sao?” Tô Y Điềm cười khẩy.
Tiêu Cảnh Hoằng mím môi im lặng, dáng vẻ thất thố ban nãy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nét lạnh lùng và trầm tĩnh của ngày thường.
Thấy hắn không thể trả lời, Tô Y Điềm quyết định chơi chiêu bài tình cảm.
“Cục sữa nhỏ chỉ mới năm tuổi thôi, nó còn chưa nhìn ngắm thế giới này đủ…”
“Tiêu Cảnh Hoằng, suy nghĩ cho thật kỹ, ngươi cố chấp ép chúng ta trở về Đế Kinh thì có lợi gì cho mình không?”
“Hay chính là đẩy chúng ta vào đường chết?”
“Ngươi có thể hận ta, ghét ta, muốn dày vò ta, nhưng cục sữa nhỏ là con ruột của ngươi, nó vô tội.”
Bản đầy đủ nhất được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nhé.
Nói đến đây, Tô Y Điềm hít một hơi thật sâu, đánh cược một lần cuối.
“Buông tay ở đây thôi, ngươi trở về Đế Kinh của ngươi, ta và cục sữa nhỏ tìm một nơi thanh tịnh nương náu. Sau này khi ngươi xử lý được hết đám phản tặc, cục sữa nhỏ cũng trưởng thành, ta tất nhiên sẽ không ngăn cản phụ tử đoàn tụ.”
Một lúc lâu sau, những tưởng đối phương đã xuôi theo, đột nhiên lúc này Tiêu Cảnh Hoằng lại lên tiếng.
“Nàng đã nói mục tiêu của bọn chúng là nàng và cục sữa nhỏ…”
“Vậy nàng nghĩ xem, nếu bây giờ rời khỏi ta, hai người có chắc sẽ được an toàn?”
Một câu trọng điểm đánh trúng điểm yếu nhất của Tô Y Điềm.
“Cái này…”
“Vì sao đám người này lại truy sát hai người. Kẻ đứng đằng sau là ai? Chẳng lẽ nàng không muốn biết?” Tiêu Cảnh Hoằng áp sát lại.
“Nàng có đảm bảo được, nếu chúng ta tách ra, bọn hắc y nhân kia sẽ chịu dừng tay?” Nói đến đây, Tiêu Cảnh Hoằng ngừng lại, một tia sát ý nổi lên trong đáy mắt: “Ngược lại còn tạo điều kiện thuận lợi cho bọn chúng g.i.ế.c người diệt khẩu?”
Tô Y Điềm rùng mình, nhớ lại trận chiến đẫm m.á.u vừa rồi mà choáng váng.
Bản đầy đủ nhất được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nhé.
“Hiện tại, nàng chỉ còn một cách duy nhất, đó là ở bên cạnh ta. Chỉ có ta mới có thể bảo hộ cho hai mẹ con nàng được bình an.”
Nghe đến đây, Tô Y Điềm càng thêm tức giận, nghiến răng đáp: “Tất cả những thứ này còn không phải do ngươi ban tặng sao?”
Tiêu Cảnh Hoằng hiếm hoi không phản bác: “Rất xin lỗi, là ta có lỗi với hai mẹ con nàng. Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng hãy tin tưởng ta, cũng như cho ta một cơ hội được không?”
Tô Y Điềm không trả lời ngay, nàng còn đang rối rắm vô cùng, một bên là khoảng trời tự do mà nàng đang vô cùng tận hưởng, một bên là an toàn, là sinh mạng của con trai nhỏ yêu dấu. Nàng cần phải suy nghĩ thật kỹ để đưa ra lựa chọn có lợi cho cả hai.
“Đợi qua cơn nguy hiểm này rồi tính sau. Dù sao đi nữa chúng ta vẫn còn cả một đêm ở trước mặt.”
“Được.”
Tiêu Cảnh Hoằng mỉm cười đồng ý, Tô Y Điềm nói được như vậy chứng tỏ nàng cũng đã bắt đầu lung lay rồi.
Hắn thả lỏng người, dựa sát vào gần Tô Y Điềm, ra vẻ yếu nhược: “Vết thương trên vai ta đau quá.”
Tô Y Điềm có chút lo lắng nghiêng đầu nhìn qua hỏi: “Viên thuốc cầm m.á.u lần trước cho cục sữa nhỏ ngươi có mang theo không?”
“Có, trong n.g.ự.c áo, nàng lấy giúp ta.” Tiêu Cảnh Hoằng xuống sức thấy rõ, lời nói nhẹ như hơi thở.
Thấy tình hình đối phương có vẻ không được ổn, nàng vội vàng đưa tay vào trong vạt áo hắn mò mẫm.
“Ư…”
Bản đầy đủ nhất được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nhé.
Tiêu Cảnh Hoằng rên rỉ một tiếng, dường như có vẻ là đau do đụng phải vết thương khiến Tô Y Điềm phải rụt tay lại, nhét vội viên thuốc đen xì vào miệng hắn.
Nhìn gương mặt nhăn nhó của Tiêu Cảnh Hoằng, trong lòng nàng có chút hả hê: “Đáng đời.”
Mỉa mai xong, nàng muốn quay lại chỗ cục sữa nhỏ đang nằm ngủ.
Đột nhiên vòng eo bị cuốn lấy, một sức sức mạnh mẽ kéo ngã nàng vào trong lòng hắn.
“Nàng làm ta đau như vậy rồi còn không chịu dỗ dành ta một chút nào.”
Tiêu Cảnh Hoằng phụng phịu, dáng vẻ y hệt cục sữa nhỏ trong phiên bản trưởng thành.
Tô Y Điềm giãy dụa muốn bứt ra, lại ngần ngại vết thương vai hắn nên sức lực giảm bớt không ít.
Bực bội, nàng quát khẽ: “Buông ta ra.”
Tiêu Cảnh Hoằng trêu tức: “Không, trừ khi nàng phải bồi thường cho ta.”
Tô Y Điềm tức giận, hắn gây ra biết bao nhiêu rắc rối cho nàng, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ lại mặt dày đòi bồi thường là thế nào.
“Ngươi đúng là mặt dày, ngươi nói ra câu này không biết xấu hổ à?”
“Không đấy, xấu hổ có giúp ta tìm được vợ trở về không? Xấu hổ có giúp ta ôm được con trai không?” Tiêu Cảnh Hoằng hất hàm, vẻ mặt vênh váo hăm dọa: “Nàng còn ồn ào nữa sẽ làm cục sữa nhỏ tỉnh dậy đấy.”
Lúc này Tô Y Điềm mới nhớ đến con trai bé bỏng đang nằm ngủ trong góc không xa.
“Ngươi… muốn bồi thường thế nào, có thể thả ta ra trước không?”
Tiêu Cảnh Hoằng l.i.ế.m môi cười ranh mãnh: “Thả nàng ra cũng được, nàng hôn ta một cái, ta sẽ thả nàng ra.”
Tô Y Điềm tức đến lồi mắt, nhìn Tiêu Cảnh Hoằng nói ra những lời vô sỉ mà không hề thấy mắc cỡ.
“Ngươi…!”
“Hôn một cái thôi, vai ta đau quá, nếu nàng hôn một cái ta sẽ hết đau.” Tiêu Cảnh Hoằng hạ giọng dụ dỗ: “Nhanh nào, trước khi cục sữa nhỏ tỉnh dậy.”
Tô Y Điềm bặm môi, hận không thể một ngụm cắn c.h.ế.t người này.
Ngặt nỗi hiện tại, trong hoàn cảnh này cũng chỉ có hắn mới có thể bảo hộ được cho hai mẹ con nàng bình an.
Nếu hắn có mệnh hệ gì, Tô Y Điềm và cục sữa nhỏ chắc chắn phải nối bước hắn đi xuống suối vàng.
“Ngươi… buông lỏng tay ra trước đã, ngươi siết ta đau quá.”
Thấy âm mưu của mình đã thành công, Tiêu Cảnh Hoằng phấn chấn thả nhẹ vòng tay, xoay người để Tô Y Điềm có thể ngồi thoải mái trong lòng hắn.
Cảm giác mềm mại ẩm ướt lướt qua gò má rất nhẹ, như chuồn chuồn đạp nước.
“Rồi đó, ngươi thả ta ra được chưa?” Tô Y Điềm trề môi quay mặt sang hướng khác không muốn nhìn hắn.
Tiêu Cảnh Hoằng sờ nhẹ hơi ấm vẫn còn đọng lại trên sườn mặt, cười đầy tà khí: “Cái này không thể gọi là hôn được.”
“Ý của ta là hôn môi cơ.”
Hắn vừa nói xong, chiếc cằm nhỏ của nàng đã bị nắm lấy khiến Tô Y Điềm hoảng hồn.
“Ngươi…”
Lời còn chưa nói hết, hai phiến môi của nàng đã bị tập kích.
Tiêu Cảnh Hoằng hôn rất vội vàng, rất vồ vập.
Đôi môi của nàng bị hắn gặm cắn dày vò một trận đã đời đến sưng đỏ lên mới làm cho Tiêu Cảnh Hoằng hài lòng chút ít.
Tô Y Điềm muốn đẩy hắn ra, ngược lại càng bị Tiêu Cảnh Hoằng siết chặt vòng vây, dán sát lại trên sườn mặt của nàng mà l.i.ế.m láp.
“Há miệng ra đi.” Âm thanh nỉ non dụ dỗ bên tai.
Tô Y Điềm giãy dụa dữ dội, nhưng nàng không dám hé miệng kêu ra tiếng, sợ quấy rầy cục sữa nhỏ đang ngủ ở bên cạnh.
Bầu n.g.ự.c tròn căng mọng bị nhéo một cái.
Tiêu Cảnh Hoằng thò tay vào trong áo nàng từ lục nào, đang ra sức nhào nặn nắn bóp.
“A…”
Ngay khi Tô Y Điềm thất thủ rên rỉ một tiếng, đầu lưỡi thô to đã tiến quân thần tốc nhanh nhẹn đẩy vào quét qua toàn bộ khoang miệng của nàng rồi ra sức đuổi bắt lấy chiếc lưỡi đỏ xinh đến mức bị co rút.
“Ư…”
Nụ hôn quá sâu và dai dẳng khiến Tô Y Điềm không thể thở nổi, nàng đành phải nhéo nhẹ lên bả vai của Tiêu Cảnh Hoằng khiến hắn đau đến rít lên một hơi.
Sợi chỉ bạc được kéo ra trông đến dâm mỹ, Tô Y Điềm mặt đỏ bừng nằm trong lòng hắn thở hồng hộc.
Nước bọt ẩm ướt chảy tràn xuống khuôn cằm của hai người.
Nếu không phải bên cạnh còn có cục sữa nhỏ…
Nếu không phải bọn họ còn đang trong hiểm cảnh trùng trùng…
“Mẹ ơi, hai người đang làm gì đấy?”
Cục sữa nhỏ lơ mơ tỉnh dậy, còn đang dụi mắt chu môi hướng về phía Tô Y Điềm tìm hơi mẹ.
Nhìn thấy Tiêu Cảnh Hoằng đang ôm chặt Tô Y Điềm, gương mặt chôn sâu ở hõm cổ đang ra sức cắn mút lên da thịt của nàng, cu cậu nhất thời sững lại.
Ngay sau đó một tiếng hét long trời lở đất vang lên, thân hình tròn ủm của cục sữa nhỏ lập tức bay đến, một lần nữa thi triển công phu hàm răng sữa lên người Tiêu Cảnh Hoằng.
“Buông ra, ông lại dám ăn thịt mẹ ta.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");