Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi
  3. Chương 60: Chương 60
Trước /66 Sau

Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Chương 60: Chương 60

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đế Kinh

Có Mạnh Cẩn hộ tống, cùng với tiểu đội của Bàng Trân Trân, cả một hành trình dài trở về Đế Kinh đều vô cùng suôn sẻ, không có bóng dáng một thích khách nào xuất hiện nữa.

Tô Y Điềm ôm cục sữa nhỏ đang ngủ gà ngủ gật trong lòng mình, đằng sau là bả vai dày rộng và lồng n.g.ự.c nóng ấm đàn hồi của nam tử, trong lòng không khỏi nhớ đến cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.

“Ta không phủ nhận sai lầm của mình. Nếu ta cẩn trọng hơn thì đã không liên lụy đến nàng và cục sữa nhỏ.”

“Nhưng mà…” Nói đến đây Tiêu Cảnh Hoằng dừng lại, đôi mắt sắc bén soi kỹ nét mặt của nàng một lúc rồi mới tiếp tục: “Chuyện đã đến nước này, hiện tại chỉ có ở bên cạnh ta, nàng và cục sữa nhỏ mới an toàn.”

“Dưới gầm trời này, không ai có khả năng bảo hộ nàng khỏi nanh vuốt của đám người đó.”

Lời nói ra có chút đe dọa khiến Tô Y Điềm nhíu mày.

Tiêu Cảnh Hoằng quen thói bá đạo đã lâu, thấy biểu cảm trên mặt đối phương thay đổi, nghĩ mình có thể đã khiến đối phương khó chịu, lập tức đổi giọng dỗ dành.

“Hãy tin tưởng ở ta, ta không chỉ bảo vệ nàng và cục sữa nhỏ thật tốt, ta còn có thể trở thành chống lưng cho nàng.”

"Với ta, nàng mặc sức càn quấy..."

"Chẳng lẽ nàng không muốn hành hạ bọn họ một trận cho hả dạ?"

Nghĩ đến đây, nắm tay của Tô Y Điềm siết lại thật chặt.

Văn Thục Nhàn có thể tính toán với nàng.

Thậm chí còn g.i.ế.c c.h.ế.t nàng.

Những thứ đó Tô Y Điềm có thể bỏ qua, không so đo tới.

Nhưng ả ta lại dám tính toán đến cục sữa nhỏ.

Đây chính là người quan trọng nhất trên đời này của Tô Y Điềm.

Vậy thì nàng sẽ không nhẫn nhịn nữa.

Cuộc chiến sinh tử này nhất định phải xảy ra.

Và Tô Y Điềm nàng nhất định phải giành được chiến thắng.

“Quyết định xong chưa?” Tiêu Cảnh Hoằng nhếch môi cười, cả cơ thể toát ra sự hưng phấn và thỏa mãn lạ thường.

Tô Y Điềm gật đầu, nhưng lại xòe ba ngón tay ra trước mặt hắn, ngăn cản một nụ hôn chuẩn bị rơi xuống gò má.

“Ta sẽ trở về Đế Kinh với ngươi, nhưng ta có ba yêu cầu.”

Tiêu Cảnh Hoằng híp mắt, ra vẻ thoải mái đưa tay mời.

“Đầu tiên, ngay lập tức công khai thân phận của cục sữa nhỏ và phong làm Thái tử.”

Ồ, chuyện này hoàn toàn nằm trong dự định của hắn, Tiêu Cảnh Hoằng mong còn không hết, ngay lập tức gật đầu.

“Thứ hai, trả lại cho ta ngọc bội giao ước của Tiên Đế kèm một kim bài miễn tử.”

Tiêu Cảnh Hoằng mím môi nhìn Tô Y Điền đang không hề khoan nhượng trước mặt hắn.

Nàng đòi hai thứ này, hắn có thể lờ mờ đoán ra được ý định của nàng.

Tiêu Cảnh Hoằng không trả lời ngay mà nhạt giọng hỏi tiếp: “Còn điều kiện thứ ba?”

Tô Y Điềm khựng lại một lúc, sau đó mới đỏ mặt nghiến răng nói: “Chuyện hoan ái… phải có sự đồng ý của ta.”

Tiêu Cảnh Hoằng nâng khóe môi, nụ cười nửa miệng ngạo nghễ hiện ra như trêu tức.

“Được, vậy ta cũng có ba điều kiện. Có qua có lại, như vậy mới công bằng.”

Tô Y Điềm lừ mắt nhìn hắn không hài lòng chút nào, toan mở miệng phản đối thì lại nghe Tiêu Cảnh Hoằng nói tiếp.

“Nếu nàng đồng ý với ba điều kiện của ta thì ta có thể tặng cho nàng một ước nguyện sau khi dẹp trừ xong bọn người kia.”

Không phải nàng muốn tự do sao?

Hắn sẽ cho nàng, nhưng tất nhiên là nằm trong phạm vi mà hắn có thể kiểm soát.

Giống như Tôn Ngộ Không ngàn đời cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ vậy.

“Ngươi nói đi.”

“Một, có chuyện gì cũng không được giấu giếm, phải thương lượng với ta trước. Tất nhiên, ta cũng sẽ làm như vậy. Chúng ta đã cùng ở một chiến tuyến, việc tin tưởng lẫn nhau là điều tối quan trọng.”

Tiêu Cảnh Hoằng nói có lý, Tô Y Điềm gật đầu.

“Hai, cục sữa nhỏ là Thái tử. Thằng bé sẽ ở với ta và được nuôi dạy theo tiêu chuẩn của người kế vị trong hoàng thất. Sau này, những chuyện của cục sữa nhỏ phải có ý kiến của ta, nàng không được tự ý quyết định. Tất nhiên ngược lại, nàng và cục sữa nhỏ cũng có thể nêu ý kiến trên cương vị chúng ta là một gia đình.”

Có cục sữa nhỏ trong tay, Tiêu Cảnh Hoằng xem Tô Y Điềm còn dám bỏ đi nữa hay không.

Việc yêu cầu công khai thân phận của cục sữa nhỏ trong vai trò Thái tử để bảo vệ cậu bé là ý của Tô Y Điềm, cho nên Tiêu Cảnh Hoằng đưa ra điều kiện này khiến Tô Y Điềm khó lòng bác bỏ, đành phải đồng ý.

“Cuối cùng…” Tiêu Cảnh Hoằng cười tà, ý dâm đã tràn ngập khắp gương mặt đã căng lên vì dục vọng dưới thân: “Chuyện hoan ái, ta nhất định sẽ xin phép nàng trước, nhưng ngoại trừ đến kỳ kinh nguyệt thì nàng không được từ chối quá ba lần trong một tháng.”

“Ngươi…!” Tô Y Điềm giận run người, chỉ tay vào đối phương nhưng lại không thể thốt thành lời.

“Ta là nam nhân đang ở độ sung mãn. Nàng là sủng phi mà ta yêu chiều nhất ở hậu cung. Làm sao có thể chỉ ăn cùng nhau bữa cơm, uống cùng nhau chén trà được chứ.”

“Huống chi để chống lưng cho nàng, ta nhất định sẽ không sủng ái những phi tử khác.”

Tiêu Cảnh Hoằng nhún vai ra vẻ đương nhiên với Tô Y Điềm, như thể chuyện này phải nằm trong kế hoạch tác chiến của bọn họ.

Nghĩ đến đây, Tô Y Điềm lại thấy váng cả đầu.

“Sao thế? Mệt à?” Chất giọng trầm ấm của nam tử vấn vít sau tai khiến Tô Y Điềm bừng tỉnh rụt người lại.

Nhưng phía sau đã có bức tường thịt vững chắc án ngữ, Tô Y Điềm chẳng biết trốn vào đâu, đành cong người lại hết sức để tránh né sự đụng chạm đầy thân mật của đối phương.

Tiêu Cảnh Hoằng không đồng ý, cánh tay dài luồn dưới khoeo chân mò đến tận bờ m.ô.n.g mềm mại đàn hồi của nàng, chỉ dùng một tay đã sốc hẳn người lên.

Tô Y Điềm lại trở về tư thế ngồi trên đùi hắn.

“Nàng còn nhúc nhích nữa là cục sữa nhỏ tỉnh dậy đấy.”

Bàn tay đã thuận lợi chui xuống dưới, ngay lập tức thừa cơ hội luồn vào trong lớp vải, nhẹ nhàng nắn bóp miếng thịt mịn màng căng mọng.

Không cần gấp gáp, hắn cũng không muốn sự quyến rũ mị hoặc của Tô Y Điềm lộ ra ngoài.

Trước có Diệp Thanh, sau có Tề Thiệu Khang đã làm hắn bực dọc suốt một quãng thời gian.

Bây giờ nàng đã chịu trở về cùng hắn, tháng ngày sau này còn dài, hắn cần phải nhẫn nại để có thể hưởng thụ trọn vẹn nhất.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow để ủng hộ truyện nha. 

*

Lúc đi yên ắng bao nhiêu, trở về náo nhiệt bấy nhiêu.

Chiếc xe ngựa vừa dừng lại trước Đông Hoa Môn, Uông đại giám đã dẫn một hàng quan nội thị mặc áo màu chàm quỳ đợi sẵn trước cổng thành hai hàng dài.

Tô Y Điềm nhận ra ba trong bốn người đứng bên cạnh Uông đại giám.

Lễ bộ thượng thư.

Đại học sĩ Hàn Lâm Viện.

Thống lĩnh cấm vệ quân.

Người cuối cùng hiện nay là nhất phẩm đương triều, giữ chức Ngự sử Đô Sát Viện.

Diệp Thanh.

Tiêu Cảnh Hoằng vén mành, từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống, trong lòng ôm một bé trai mập mạp đang tròn mắt nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mặt.

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Dưới chân hoàng thành, cả một biển trời mênh m.ô.n.g vang lên tiếng hô như sấm rền khiến cục sữa nhỏ giật mình vùi đầu vào vai Tiêu Cảnh Hoằng rồi lại không nhịn được phấn khích mà tò mò hé mắt.

Tiêu Cảnh Hoằng nhìn một vòng, khóe môi vẽ lên một vòng cung ngạo nghễ rồi xoay người, nâng cánh tay lên, đích thân đón người còn lại bên trong bước ra ngoài.

Tô Y Điềm mặc trang phục màu đỏ rực, tóc đen cài trâm vàng đính tua rua ngọc trai thượng hạng, mi tâm điểm sen hồng, xuất hiện lộng lẫy vô cùng.

Như nữ hoàng trở về cố hương.

“Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Tiếng hô hào lại vang lên lần nữa, dường như còn mạnh mẽ áp đảo hơn cả lần trước.

Trước mặt mọi người, Tô Y Điềm nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay to lớn ấm áp của hắn.

Ngay tại thời điểm cả hai người cùng sóng bước bên nhau đi vào Thiên Chính Điện, Tô Y Điềm hốt hoảng nhận ra bọn họ đời này sẽ trói buộc với nhau đến tận cùng.

Mà lần này là do chính nàng tự nguyện dấn thân vào con đường vương giả này.

Nhưng khi ánh mắt nhìn đến thân ảnh vàng tươi lấp lánh của Văn Thục Nhàn, đầu đội diêu vàng điêu khắc hình chim khổng tước đang nhu mì thục nữ quỳ hành lễ, hận ý trong lòng nàng lại dâng cao tột độ.

Không được lùi bước, cũng không muốn lùi bước.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow để ủng hộ truyện nha. 

Những thứ mà Văn Thục Nhàn đã gây ra với Tô Y Điềm, nàng sẽ đòi lại tất cả.

Từ đằng xa, Văn Thục Nhàn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt thản nhiên không một gợn sóng, chỉ có khóe môi khẽ nâng lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Không giống như những phi tần khác đang mặt mũi tái nhợt, thân người co lại vì bất an và lo sợ. Văn Thục Nhàn vẫn vô cùng bình tĩnh trước sự trở về của một người xưa cũ đáng lẽ phải c.h.ế.t trong biển lửa hơn năm năm về trước.

Như thể nàng ta đã biết trước kết quả này.

Đúng là một nữ nhân âm hiểm.

Thảo nào kiếp trước Tô Y Điềm đã c.h.ế.t trong tay người này mà thần không biết quỷ không hay.

Vậy thì đời này, nàng muốn xem rằng trong hai người bọn họ, ai sẽ là người cười đến cuối cùng đây.

Tiêu Cảnh Hoằng làm việc rất nhanh nhẹn.

Ngay trong buổi sáng đã soạn xong chiếu chỉ sắc phong Thái tử cho cục sữa nhỏ, đổi họ thành Tiêu Mạnh Ninh.

Nơi ở của Tô Y Điềm cũng được sắp xếp từ lâu, không còn là Cảnh Nhân Cung ngày trước mà đã trở thành Khôn Ninh Cung, nơi ở dành cho Hoàng hậu suốt trăm năm qua.

Cho dù chưa có bất kỳ tiếng gió nào trong việc phong hậu nhưng chính động thái này của Tiêu Cảnh Hoằng đã gây nên một trận sóng gió cả trong hậu cung lẫn trên triều đình.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow để ủng hộ truyện nha. 

“Đã thoát ly, sao còn quay lại?”

Tô Y Điềm đứng nhìn hàng cây hoàng lan đồ sộ cao lớn được trồng ngay ngắn trong sân, đáy lòng có chút bùi ngùi chua xót.

“Chàng biết ta không c.h.ế.t từ lúc nào?”

Diệp Thanh một thân hưu nhàn trong bộ thường phục màu thiên thanh, búi tóc chỉ dùng một cây trâm bằng ngọc bích để giữ lại. Giọng nói ấm áp như than hồng mùa đông.

“Ta nhận ra được.”

“Từ lúc nào?” Tô Y Điềm nghiêng đầu nhìn chàng.

“Khi Mạnh Cẩn rời Đế Kinh, ông nói không quay trở lại nữa. Lúc đó vẫn còn trong tang kỳ của nàng, nhưng nét mặt lại chẳng có gì là buồn rầu. Thậm chí ông đã đổi hết bạc thành ngân phiếu, còn bán bớt đồ đạc trong nhà đi. Một thân một mình cưỡi ngựa lên đường trong tâm trạng vô cùng nôn nóng, ngay cả một nén nhang cũng không thèm thắp, một chén rượu cũng không uống…”

“Bộ dáng gấp gáp như vậy, ta đoán tám chín phần mười là người này vô cùng quan trọng với Mạnh Cẩn.” Diệp Thanh chậm rãi đáp.

Tô Y Điềm mím môi, lát sau mới bật ra một câu hỏi: “Chàng đã biết, tại sao lại không đi tìm?”

“Không phải là không đi, mà là không dám đi.” Câu trả lời nằm ngoài dự liệu nhưng cũng trong dự đoán.

“Nàng đã làm ra chuyện cực đoan như vậy chỉ để thoát khỏi nơi này. Ta làm sao có thể quấy rầy nàng được đây.”

“Cứ coi như mọi chuyện đã xảy ra, không thể cứu vãn được, ta nguyện đơn độc ở lại đây, án ngữ bất kỳ người nào muốn phá hỏng tự do của nàng.” Diệp Thanh cười như khóc.

Chỉ là cuối cùng, chàng vẫn không thể hoàn thành được nhiệm vụ này.

Duyên phận là thứ gì đó thật là nghiệt ngã, đã năm năm rồi, cách xa nhau hàng vạn dặm, vậy mà ông trời vẫn cố tình để cho bọn họ được gặp nhau.

“Vậy nàng có thể trả lời ta câu hỏi kia không?”

Đã có thể thoát ly, tại sao còn trở về?

“Ta có một món nợ m.á.u cần phải trả.” Tô Y Điềm khẽ giọng nói, sự kiên quyết ánh lên trong từng câu chữ: “Lần trở về này chính là một lời tuyên chiến với người đó.”

Diệp Thanh ngắm nghía gương mặt nhỏ nhắn toát lên sự mạnh mẽ quen thuộc.

Chàng gật đầu, cung kính khom lưng với nữ tử mặc phượng bào trước mặt.

“Từ nay về sau, ta chính là thanh kiếm trong tay nàng, gặp thần g.i.ế.c thần, gặp phật g.i.ế.c phật.”

Khi nói ra câu này, Diệp Thanh đã xác định được mục tiêu sống của mình sau này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành

Copyright © 2022 - MTruyện.net