Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi
  3. Chương 61: Chương 61
Trước /66 Sau

Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Chương 61: Chương 61

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Cảnh Nhân Cung cháy rụi, Mẫn Nhi được đưa đến Ngự tiền để làm cung nữ pha trà rồi bị lãng quên ở nơi đó.

Sau hơn năm năm, một lần nữa nàng ấy lại được quay trở lại công việc cũ.

Bên cạnh còn là một gương mặt quen thuộc khác mà nhất thời Tô Y Điềm xúc động đến mức không thể gọi ra tiếng.

Xuân Nghi.

"Là Diệp đại nhân đưa nô tỳ đến đây. Từ nay về sau xin nương nương cứ sai bảo.”

Tô Y Điềm vành mắt đỏ hoe, tiến đến ôm lấy vai của hai người, vỗ nhẹ một cái.

Người đã đến đủ.

Bắt đầu làm loạn thôi.

Lãnh cung không phải có tên là lãnh cung.

Đó là một gian nhà cũ kỹ cách rất xa Nội đình, bao bọc xung quanh là các cục của Nội vụ phủ.

Sau khi vòng qua bức tường cao lởm chởm gai nhọn, cảnh vật xung quanh như thay đổi ở một chiều không gian khác, hoang phế tiêu điều, không còn giữ lại chút nào của nét xa hoa rực rỡ trong hoàng cung Tiêu thị.

Đường đi cỏ dại mọc um tùm, cao đến tận đầu gối, nền đá nứt nẻ loang lổ, có chỗ đã bị lật tung lên mà không được tu sửa.

Chỉ mỗi bức tường và cánh cổng giam cầm những thứ ở bên trong là mỗi ngày mỗi cao lên, dày đặc và kiên cố hơn theo thời gian, như thể không để cho bất kỳ ai thoát ra ngoài.

Đã có lệnh bài do đích thân hoàng đế ban tặng. Tô Y Điềm dễ dàng ra vào nơi này mà không gặp bất kỳ sự ngăn trở nào từ cấm quân.

Gian nhà to nhất, nằm ở chính giữa đóng cửa im ỉm.

Bên trong chỉ bày biện một bộ bàn ghế, sát tường là chiếc giường được lót chăn bông cũ kỹ.

Không có bất kỳ người hầu kẻ hạ ở nơi này.

Tô Y Điềm ra hiệu, nhóm thái giám nhanh chóng lắp nến lên giá, thắp sáng căn phòng.

Một giọng nói yếu ớt run rẩy vang lên.

“Đến rồi, có người đến rồi…”

Tiếp sau đó là bóng dáng nữ tử ăn mặc lôi thôi lếch thếch chạy ra, mái tóc dài rối bù không được chải chuốt đàng hoàng, chân không mang giày, may mắn có làn da trắng nhợt nhạt và đôi mắt ướt át to tròn là vớt vát lại được chút nhan sắc vẫn còn độ son trẻ.

“Biểu ca, chàng đến đón ta ư…?”

Ngữ điệu vô cùng vui vẻ, cứ như năm năm bị nhốt ở nơi này chỉ là một trò chơi trốn tìm của trẻ nhỏ.

Chỉ là khi nhìn thấy Tô Y Điềm trong sắc đỏ rực rỡ đến chói mắt, nữ tử như phát điên lên mà gào thét.

“Tại sao lại là ngươi?”

“Không phải… ngươi đã c.h.ế.t rồi, hơn năm năm trước ngươi đã c.h.ế.t rồi cơ mà…!”

Những lời này của Dương Hàm Ngọc càng thêm củng cố suy đoán trong lòng của Tô Y Điềm.

Nàng ung dung ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã được Mẫn Nhi lau sạch sẽ, đôi mắt ngắm nhìn Dương Hàm Ngọc đang trong trạng thái vô cùng hoảng loạn.

“Đáng tiếc là không như ngươi mong muốn, ta đã trở về, cũng sẽ giành lấy tất cả những gì thuộc về mình…”

“Bao gồm cả hắn.”

Bây giờ khi sự thật được phơi bày, Tô Y Điềm đã nhận định Dương Hàm Ngọc là một kẻ não yêu đương chính hiệu.

Từ đầu đến cuối, trong đầu Dương Hàm Ngọc chỉ có mỗi một mục tiêu duy nhất, yêu Tiêu Cảnh Hoằng, bên cạnh Tiêu Cảnh Hoằng, và sống với Tiêu Cảnh Hoằng đến răng long đầu bạc.

Nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến bản thân mình sẽ ngã ngựa, lại càng không ngờ đến nam nhân mà mình hết lòng hết dạ sẽ bỏ rơi mình ở nơi tồi tàn này.

“Không thể nào, biểu ca chỉ là giận dỗi thôi, huynh ấy giận ta tính cách đỏng đảnh, giận ta không nghe lời…”

Tô Y Điềm cười nhạt: “Nếu hắn chỉ giận dỗi thôi thì làm sao lại nhốt ngươi ở đây hơn năm năm trời mà không một lời hỏi han chứ.”

“Dương Hàm Ngọc, tỉnh táo lại đi, Tiêu Cảnh Hoằng sẽ không yêu ngươi đâu, bởi vì hắn đã hoàn toàn bị ta quyến rũ rồi.”

Một lời nói kích thích khiến cái não nhỏ tí chỉ chứa toàn bong bóng màu hồng của Dương Hàm Ngọc nổ tung rồi rơi rụng thành từng khối chẳng còn có thể kết nối lại với nhau được nữa.

Tô Y Điềm xoa mi tâm, phất tay ra hiệu cho Xuân Nghi đè Dương Hàm Ngọc quỳ trên mặt đất.

Một tiếng chát thanh thúy vang lên khiến mọi người giật mình.

“Sao thế? Chỉ là một cái tát mà thôi, còn chưa đủ so với sáu canh giờ quỳ ở ngoài Ngự Hoa Viên và mười trượng khẻ tay mà ngươi ban cho ta đâu.”

Tô Y Điềm nắm lấy cằm nhọn của Dương Hàm Ngọc, thô bạo nâng lên, âm thanh khinh bỉ.

“Thời thế đã thay đổi rồi. Chỉ cần có ta ở bên cạnh Tiêu Cảnh Hoằng, ngươi sẽ không bao giờ lật ngược được ván cờ. Cuối cùng kết cục của ngươi vẫn sẽ là mục ruỗng ở nơi này.”

“Có cam tâm không? Dương Hàm Ngọc, nói đi, ngươi cam tâm sao?” Ngữ điệu ngông cuồng, đúng chuẩn của một yêu phi họa quốc.

Những lời này như một cái chày gõ thật mạnh vào đầu của Dương Hàm Ngọc, khiến nàng ta bắt đầu tỉnh táo trở lại.

“Ta sẽ g.i.ế.c ngươi, cứ chờ đi. Ta nhất định sẽ cướp lại biểu ca.”

Tô Y Điềm hài lòng nhún vai quay lưng chuẩn bị đi ra ngoài: “Bớt ảo tưởng lại đi, ngươi đã bị nhốt ở trong đây rồi, còn có thể làm gì được nữa đây.”

“Sao lại không? Ngươi đừng coi thường ta. Nhất định ta sẽ thoát khỏi nơi này và lấy cái mạng chó của ngươi.”

Không còn giữ nổi hình tượng yếu đuối như cánh hoa mỏng manh, Dương Hàm Ngọc giờ đây như một nữ nhân đanh đá ngoài phố chợ đang ra sức giãy dụa kêu gào dưới sự khống chế của Xuân Nghi.

Kết quả đã đạt được, không cần phải nấn ná lại đây thêm nữa.

Tô Y Điềm dẫn đầu đoàn người nghênh ngang rời đi.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

*

Khôn Ninh cung.

Cục sữa nhỏ vừa nhận tổ quy tông đã được đưa đến chỗ Diệp Thanh cúi đầu ba lạy nhận chàng làm thầy dạy, cả ngày lăn lộn ở Văn Hoa Điện bên ngoài nội đình.

Mãi đến khi mặt trời ngả về tây cu cậu mới được thả về, dáng vẻ tròn ủm đội mão bằng vàng ròng xiêu xiêu vẹo vẹo đi về hướng Khôn Ninh cung, nơi ở Tô Y Điềm.

“Sao lại mặt ủ mày chau thế này?” Tô Y Điềm thấy con trai thất thểu bước vào trong thì nhanh chóng ôm lấy hôn lên má cu cậu một cái.

“Mệt c.h.ế.t đi được!” Cục sữa nhỏ uể oải nằm vật ra ghế, lẩm bẩm: “Cứ tưởng đến đây thì không cần phải học và làm bài tập nữa, ai ngờ còn bị bắt viết chữ nhiều gấp đôi.”

“Mẹ ơi, mình đi về được không? Vì sao lại bắt con học nhiều thế chứ.” Cục sữa nhỏ mếu máo chui vào lòng Tô Y Điềm làm nũng.

Ngoài cửa điện đã vang lên tiếng e hèm khe khẽ của Lưu Chỉ.

Tiêu Cảnh Hoằng bước vào từ lúc nào, mà nhóm Mẫn Nhi cũng chẳng hề thông báo.

Hiển nhiên hắn đã nghe rõ mồn một lời than thở của cục sữa nhỏ.

“Về đâu, đây chính là nhà của con, con còn muốn về đâu nữa hả?”

Hắn nghiêm trọng trách mắng khiến cục sữa nhỏ co rúm, càng rúc đầu vào bụng của Tô Y Điềm không dám ló ra tí xíu nào.

Cục sữa nhỏ đang tuổi ăn học, Tiêu Cảnh Hoằng lập tức muốn rèn sắt khi còn nóng, lên tiếng dạy dỗ.

“Con là đương kim Thái tử, tương lai sẽ người kế vị ngai vàng của trẫm. Không siêng năng học hành thì sau này làm sao có thể lèo lái cả một đất nước rộng lớn thế này chứ.”

Cục sữa nhỏ trước nay đã không quá thân thiết với Tiêu Cảnh Hoằng, lúc này nhất quyết làm con rùa rụt cổ, coi như không nghe không thấy hắn đang ra rả trước mặt.

Thấy cục sữa nhỏ không thèm quan tâm đến mình, Tiêu Cảnh Hoằng mạnh mẽ bước tới lôi cu cậu ra vỗ vào cái m.ô.n.g đầy thịt hai cái, trầm giọng hỏi.

“Trẫm đang nói chuyện với con đấy, biết không?”

Cục sữa nhỏ chịu không được áp lực của đối phương, ngay lập tức òa khóc.

“Mẹ ơi…!!!”

Tô Y Điềm xoa mi tâm, cảm thấy thật rối rắm với mối quan hệ căng thẳng của cha con nhà này, đành phải hạ giọng uyển chuyển nói với Tiêu Cảnh Hoằng.

“Cục sữa nhỏ còn đang tuổi ăn chơi, ngươi hung dữ như vậy làm gì. Ép buộc một đứa trẻ vào khuôn khổ cũng cần có thời gian.”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Tiêu Cảnh Hoằng thở dài một hơi điều chỉnh lại cơ mặt, sau đó sốc cục sữa nhỏ lên cao, chuyển sang dỗ dành.

“Được rồi, mấy ngày sau trẫm sẽ điều chỉnh lại thời gian học cho con. Buổi sáng lên lớp, buổi chiều ra thao trường cưỡi ngựa đánh cầu, coi như là vừa học vừa chơi, đã được chưa?”

Cục sữa nhỏ vẫn không vui, tứ chi ngắn cũn vùng vẫy một chút muốn nhào về phía Tô Y Điềm: “Con còn muốn ngủ chung với mẹ nữa, vì sao lại bắt con phải ở một mình ở cái nhà to oạch thế kia, con không chịu, con muốn ngủ với mẹ.”

Đến đây thì Tiêu Cảnh Hoằng chịu hết nổi.

Cục sữa nhỏ mà ngủ với Tô Y Điềm thì hắn ngủ với ai chứ hả?

Đã không thân thiết với hắn thì thôi, lại còn muốn giành ngươi với hắn nữa, không có cửa đâu.

Dù có là con trai của mình thì Tiêu Cảnh Hoằng cũng không bỏ qua được.

“Đưa đi đi, tiễn Thái tử về Đông Cung.”

“Oa, mẹ ơi, cứu con, con không muốn ở đó một mình đâu.”

Mặc cho cục sữa nhỏ la hét và Tô Y Điềm thì thương con muốn giữ cu cậu ở lại nhưng Tiêu Cảnh Hoằng vô cùng cứng rắn ra lệnh cho Lưu Chỉ đưa người đi ngay lập tức, chặt đứt hoàn toàn những tiếng khóc lóc và nài nỉ của hai người kia.

Rất nhanh nội điện đã im ắng trở lại, bên trong chỉ còn lại mỗi một nam một nữ đang trừng mắt nhìn nhau.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Không muốn đón nhận cơn giận của Tô Y Điềm, ngay lập tức Tiêu Cảnh Hoằng đã chuyển hướng câu chuyện.

“Hôm nay đã đến gặp Dương Hàm Ngọc rồi à?”

Tô Y Điềm ngồi xuống ghế quý phi, bực bội gật đầu: “Ừ, thì sao?”

“Không sao cả, hài lòng không?”

Tô Y Điềm nhướng mày nhìn Tiêu Cảnh Hoằng đầy ý mỉa mai: “Ta cũng không ngờ đấy, bao nhiêu năm qua hai người thân thiết bên nhau, dù không có tình thì ít ra cũng còn chút nghĩa chứ, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm đối xử với Dương Hàm Ngọc như vậy.”

Tiêu Cảnh Hoằng cũng không bị những lời này chọc giận, chỉ thản nhiên nói: “Đối với trẫm chỉ có người của mình và đối địch, không có tình nghĩa gì ở đây hết. Dương Hàm Ngọc đã định sẵn sẽ ở bên kia đầu chiến tuyến, trẫm sao phải nương tay với kẻ thù của mình?”

Tô Y Điềm không đáp, điều này khiến cho Tiêu Cảnh Hoằng có chút nghi ngại.

Vòng eo bị người ôm lấy, cả cơ thể rơi xuống tấm nệm mềm mại, trước mắt là cái bóng cao lớn che lấp toàn bộ ánh sáng trong phòng.

“Đang nghĩ cái gì?”

Tô Y Điềm co người lại, bàn tay bấu chặt lấy cổ áo viền vàng của Tiêu Cảnh Hoằng, gương mặt hiện lên tia hốt hoảng: “Không nghĩ gì cả… ngươi… ngươi đừng có lại gần ta như thế…”

“Nàng là người của trẫm, là nữ nhân của trẫm, sinh con cho trẫm, ở bên cạnh trẫm. Chuyện này mãi mãi sẽ không thay đổi. Hiểu chưa?” Từng chữ thốt ra, kiên định vững chắc, nặng tựa ngàn cân, như muốn khỏa lấp những hoang mang ngờ vực giữa hai người bọn họ.

Tô Y Điềm mím môi lật người qua một bên, không muốn nhìn vào đôi mắt nóng bỏng chứa đầy tình ý của hắn.

“Ngươi đã đồng ý điều kiện của ta, nếu ta không đồng ý thì ngươi không được làm…”

Tiêu Cảnh Hoằng quấn quýt lấy lọn tóc mềm rơi trên bờ vai của nàng, bật cười sảng khoái.

“Đúng vậy, trẫm đã hứa với nàng, nhất định sẽ không thất tín, nhưng mà…”

Nói đến đây, khóe miệng của Tiêu Cảnh Hoằng lại nhếch lên một đường cong đầy ranh mãnh: “Không làm chứ đâu phải nói là không được hôn đâu.”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Dứt lời, đôi môi đã bị người ngậm lấy, trằn trọc mút mát.

Mặt lưỡi nham nhám áp lên làn da non mịn màng, chậm rãi cắn xuống từng ngụm một, rồi như cảm thấy vẫn chưa đủ lại day thật mạnh, để lại những dấu ấn đỏ thẫm tố cáo hành động đòi hỏi vô cùng mạnh mẽ của hung thủ.

Dù ra sức chống cự nhưng Tiêu Cảnh Hoằng vẫn bá đạo chiếm giữ lấy toàn bộ hơi thở của Tô Y Điềm cho đến khi nàng chịu không nổi phải xoay mặt lại há miệng ra đớp lấy nguồn dưỡng khí ít ỏi len giữa không gian kín mít đặc sệt giữa hai người.

“Ngoan, há to ra một chút nữa để trẫm đưa lưỡi vào nào.”

Thành trì đã bị cướp đoạt một cách thô bạo và dữ dội nhất, từng tấc đất bên trong khoang miệng đều bị quét qua, dây dưa mạnh mẽ đến mức tê dại.

Suối ngọt lần nữa lại chảy tràn trề.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Xuyên Qua Chi Công Chúa Nghịch Ngợm Quậy Lật Trời

Copyright © 2022 - MTruyện.net