Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi
  3. Chương 63: Chương 63
Trước /66 Sau

Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Chương 63: Chương 63

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nhìn là biết có mưu đồ, vì sao nàng lại không từ chối.” Tiêu Cảnh Hoằng quen cửa quen nẻo bước vào, tự mình tháo dây đai, cởi áo khoác vắt lên tay ghế.

Nội điện không còn bất kỳ ai khác ngoài hai người bọn họ, chỉ còn những còn nến cháy bập bùng như lính canh tỉ mẩn và im lặng.

Tô Y Điềm thở dài một hơi, miết miết đôi mắt đã mỏi mệt: “Cứ người này đề phòng người kia mãi thì đến bao giờ mới khiến cho Văn Thục Nhàn lộ đuôi cáo chứ. Chi bằng tự mình nhảy quách xuống hố lửa cho xong, như vậy thì sẽ biết rõ được đường đi nước bước sắp tới của nàng ta.”

Tiêu Cảnh Hoằng nhếch môi cười, việc trên tay vẫn tiếp tục không ngừng lại: “Cũng đúng, dù gì cũng có trẫm ở bên cạnh đủ cho nàng nghiêng trời lật đất.”

Tô Y Điềm nhìn đối phương đang hất mặt lên trời, có chút bực bội nằm xuống giường đắp chăn lại.

Cảm giác lành lạnh len lỏi tập kích vào phần eo của mình khiến Tô Y Điềm giật mình quay lại.

“Ngươi… làm gì thế?”

“Sao thế? Hôm nay vẫn muốn từ chối?” Tiêu Cảnh Hoằng nhướng mày khiêu khích: “Nàng cứ thoải mái nói ra, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà…”

“Nhưng mà nếu trẫm nhớ không nhầm thì đây sẽ là lời từ chối cuối cùng của nàng trong tháng này, như vậy thì sau đó cho dù nàng đồng ý hay không, trẫm có thể tùy nghi làm theo ý mình, đúng chứ.”

Tô Y Điềm cứng họng trân trối nhìn Tiêu Cảnh Hoằng cho đến khi vạt áo bị lật mở, hai gò má đã đỏ bừng, ánh mắt vẫn chăm chăm vào đối phương đang nhàn tản thăm thú đỉnh đồi lấp ló.

“Trẫm đã nói là tôn trọng nàng, cho nàng quyết định, nàng nói một câu thôi, trẫm sẽ buông ra.”

Nhìn vẻ mặt ma mãnh của đối phương, Tô Y Điềm làm sao không biết hắn đang chờ đợi nàng thốt ra câu từ chối chứ.

Bây giờ mới chỉ là đầu tháng, sau ngày hôm nay, hơn hai mươi ngày sau của nàng hoàn toàn sẽ bị tên này giày vò đến c.h.ế.t mất.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

*

Trời còn tờ mờ sáng, nữ nhân trên giường vẫn đang say ngủ sau một đêm bị người vắt ra bã. Tiêu Cảnh Hoằng nhẹ nhàng vén chăn ngồi dậy chuẩn bị cho buổi thượng triều buổi sớm.

Cho dù có đắm chìm bao nhiêu lần trong cuộc hoan ái thì Tiêu Cảnh Hoằng vẫn không bao giờ quên nhiệm vụ và trách nhiệm của mình đối với giang sơn xã tắc trong tay hắn.

Lưu Chỉ đến từ sớm, nhưng thay vì đứng chờ bên ngoài, hôm nay y lại cả gan gõ cửa xin phép vào trong nội điện.

“Hoàng thượng… người kia… c.h.ế.t rồi!!!”

Tiêu Cảnh Hoằng nhíu mày, nhổ nước trà đặc trong miệng ra, trầm giọng hỏi lại: “Là ai?”

Lưu Chỉ tiến sát lại gần, thỏ thẻ: “Vị trong lãnh cung kia, Hàm Ngọc công chúa.”

“Chết rồi?”

Lưu Chỉ gật đầu, nhanh chóng thuật lại tình hình.

“Nô tài đã kêu ngõ tác của thái y viện và Tông Nhân phủ đến kiểm tra. Nghe nói là nguyên nhân tử vong là do ngừng tim đột ngột.

“Được rồi. Xử lý cho sạch sẽ đi.”

“Tuân lệnh.”

Tiêu Cảnh Hoằng liếc mắt về phía tấm bình phong dệt bằng tơ vàng, giọng lạnh đến âm độ: “Xóa sạch toàn bộ vết tích của Tô Y Điềm đến lãnh cung đi, đừng để ai tra ra.”

Lưu Chỉ nhanh chóng gật đầu, khom lưng chạy vội ra ngoài.

Hoàng thượng đang làm mọi cách để nâng vị cho vị nương nương nằm bên trong kia. Chiếu chỉ cũng đã soạn sẵn. Nếu bây giờ xảy ra sự không lành, chuyện này chắc chắn sẽ gây tranh cãi gay gắt trong triều đình, có khi còn bị đình chỉ lại.

Nhưng mọi thứ dường như đã được sắp đặt gọn ghẽ, giống như củi khô được người ta đặt bên bếp lửa, chút gió thổi qua đã bùng lên thành một trận hỏa hoạn thiêu rụi mọi thứ.

Dù đã dùng mọi cách để ngăn chặn nhưng tin tức về cái c.h.ế.t của Dương Hàm Ngọc vẫn lan ra nhanh chóng.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

“Lãnh cung canh gác nghiêm ngặt, hơn năm năm qua cũng chỉ có chúng ta những người hiếm hoi đến gặp Hàm Ngọc công chúa đang bị nhốt trong đó, có khi nào sẽ bị…”

Mẫn Nhi lo lắng đi tới đi lui, lại bị Xuân Nghi quát một tiếng im miệng.

“Dương Hàm Ngọc c.h.ế.t vì bệnh tim, liên quan gì đến nương nương mà ngươi lo lắng như vậy chứ hả?”

“Nhưng bên ngoài đã…” Mẫn Nhi vừa nói vừa lén lút nhìn về phía Tô Y Điềm đang chống cằm nhìn những cánh hoa trắng muốt đang rơi rụng lả tả trong sân.

Nhưng lời đưa tiễn đến một hồng nhan bạc phận.

“Thanh giả tự thanh, tên nào dám nói bậy bạ, ta nhất định tát vỡ mặt kẻ đó.” Xuân Nghi hùng hổ nói, ống tay áo đã xắn đến bả vai, nhưng muốn ra tay đánh người thật sự.

Thấy dáng vẻ hung dữ của Xuân Nghi, Mẫn Nhi im thin thít, Tô Y Điềm có chút buồn cười ngoắc tay kêu bọn họ lại gần.

“Được rồi, đừng quá lo lắng, chúng ta không làm gì cả, không cần phải sợ. Nhưng ta có dự cảm chuyện này không chỉ dừng lại ở đây.”

Xuân Nghi nhanh nhạy nắm bắt ngay trọng tâm, cúi đầu hỏi: “Nương nương có gì sai bảo.”

“Ngươi tìm những người đáng tin cậy và nhanh nhẹn rải khắp tai mắt trong cung, có chuyện gì ngay lập tức báo cáo cho ta biết, đặc biệt là ở chỗ bốn vị phi tử kia.” Tô Y Điềm phân phó với Mẫn Nhi, thúc giục nàng ta đến mức cong m.ô.n.g chạy ra ngoài.

Đến lúc này Tô Y Điềm mới quay sang Xuân Nghi nói: “Ngươi ra ngoài một chuyến gặp Mạnh Cẩn và Diệp Thanh, đưa cho bọn họ tờ giấy này, sau đó sắp xếp người cẩn thận rồi trở về trước khi trời tối.”

Trận chiến cuối cùng cũng đã đến.

Văn Thục Nhàn đã lựa chọn cách thức và phương án để ra tay.

Vậy thì trận địa này diễn ra như thế nào sẽ do chính tay nàng bày bố.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Đúng như Tô Y Điềm dự đoán.

Dương Hàm Ngọc vừa c.h.ế.t được năm ngày, bên phía Vĩnh Hòa cung đã xảy ra chuyện.

Lư mỹ nhân đột nhiên đổ bệnh, các triệu chứng bao gồm khó thở, nôn mửa liên tục, tiêu chảy không tự chủ, tím tái mặt mày.

Cho dù Thái y đã nhanh chóng có mặt và tích cực cứu chữa nhưng nàng ta vẫn phải chịu cái kết hương tiêu ngọc vẫn trong khoảng thời gian vô cùng ngắn. Từ lúc phát bệnh đến tử vong chỉ tầm bốn mươi tám canh giờ.

Triệu chứng giống y như Dương Hàm Ngọc. Tim đột nhiên ngừng đập dẫn đến cái c.h.ế.t nhanh chóng.

Dương Hàm Ngọc bị giam trong lãnh cung, điều kiện cuộc sống thiếu thốn dẫn đến mắc bệnh nặng thì có thể hợp lý.

Nhưng Lư mỹ nhân bao nhiêu năm nay được nuông chiều trong gia đình, từ bé đến lớn đều ăn sung mặc sướng, lúc đến Vĩnh Hòa cung cũng không bị bạc đãi bữa nào, thậm chí còn thoải mái hơn lúc ở nhà, dù cho Tiêu Cảnh Hoằng không sủng ái nàng ta nhưng hắn không phải là người keo kiệt. Sơn hào hải vị bữa nào cũng đầy đủ một bàn.

Phụ thân của Lư mỹ nhân khẳng định trong nước mắt, thân thể nàng ta vô cùng khỏe mạnh, ít bệnh vặt, cũng không có bệnh di truyền, một ngày vui vẻ có thể ăn được ba chén cơm đầy, sao lại có thể phát bệnh tim mà c.h.ế.t được chứ.

Chuyện này nhìn thoáng qua là biết còn rất nhiều uẩn khúc bên trong đó.

Không khí hoang mang quỷ dị bao trùm toàn bộ hậu cung.

Một số người bên phe của Trung thư lệnh nhặng xị đòi phải điều tra rõ ràng nguồn cội căn bệnh kỳ lạ này.

Liên quan đến mạng người, ai cũng bất an lo lắng.

Thái Y Viện và Tông Nhân phủ, ngay cả Hình bộ cũng vào cuộc, dùng hết sức người sức của ngày đêm điều tra tìm kiếm.

Còn chưa cóp nhặt được tin tức gì khả thi, những người còn lại trong hậu cung đều đổ bệnh.

Vẫn là những triệu chứng quen thuộc đó, khó thở, nôn mửa, tiêu chảy, tím tái mặt mày, từ nhẹ đến nặng.

Tất cả nỗ lực cứu chữa cuối cùng chỉ có thể vớt vát được hai mạng người là Nhàn quý phí và Dung Chiêu nghi, còn Huệ phi không được may mắn như thế, tiếp tục bỏ mạng dưới sự hoành hành của căn bệnh quái ác này.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Nhìn qua nhìn lại, chỉ còn mỗi Tô Y Điềm là khỏe mạnh chạy nhảy trong Khôn Ninh Cung.

Điều này ngay lập tức gây chú ý đến văn võ bá quan trong triều, hướng mũi dùi của họ đ.â.m đến chỗ của nàng.

Tô Y Điềm cười lạnh, không khỏi bội phục Văn Thục Nhàn thêm lần nữa.

Từ đầu đến cuối nàng ta đều không ầm ĩ, vô cùng tĩnh lặng chờ đợi.

Ngay cả khi Hình bộ đến tra xét, một lời nửa chữ cũng không để lộ ra ngoài.

Nếu như người thường, ngay từ đầu đã làm toáng lên, chỉ điểm về phía Tô Y Điềm.

Dù sao bọn họ cũng vừa mới tiếp xúc cách đây không lâu, còn cùng nhau ăn môt bữa cơm hoành tráng nữa cơ mà.

Mâu thuẫn trong việc tranh sủng, dẫn đến mang lòng thù hận, bỏ độc trong thức ăn là chuyện quá quen thuộc trong cuộc chiến đấu đá ở hậu cung.

Khôn ranh một chút, dẫn dắt hướng điều tra, lại nhanh tay nhanh chân lén lút gắp lửa bỏ tay người. Khôn Ninh cung rộng như vậy, lại ít cung nhân, việc giấu một thứ đồ kỳ bí cũng không có gì là khó.

Nhưng mà âm mưu này chỉ dành cho những người thấp kém. Nó đã quá xưa cũ rồi.

Như đã nói, Khôn Ninh cung rộng như vậy, muốn tìm chứng cứ hoặc ngụy tạo chứng cứ cũng dễ như trở bàn tay.

Có khi không hại được người mà còn gậy ông đập lưng ông thì chết.

Cho nên Văn Thục Nhàn thông minh hơn rất nhiều, từ đầu đến cuối không hé môi câu nào, âm thầm chịu đựng triệu chứng khủng khiếp của căn bệnh c.h.ế.t người.

Bên ngoài kia ai muốn nói gì thì nói, suy đoán gì thì suy đoán. Toàn bộ đều không liên quan gì đến nàng ta.

Mọi cuộc điều tra đều bế tắc, không tìm ra được hung thủ, cũng không phát hiện có dấu hiệu hạ độc, nguồn gốc của căn bệnh tim kỳ lạ này không được rõ ràng, đến lúc này Uông đại giám suy sụp quỳ xuống vẻ mặt hổ thẹn.

“Nô tài phụ lòng mong đợi của hoàng thượng. Không chăm sóc tốt hậu cung của người. Xin hoàng thượng cho nô tỳ được cáo lão nghỉ hưu.”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Mấy năm nay, từ khi Tiêu Cảnh Hoằng lên ngôi, Bắc bình quốc không có hoàng hậu, Uông đại giám đã nắm giữ phượng ấn thay quyền cai quản lục cung giúp cho hoàng đế.

Bây giờ xảy ra chuyện, Uông đại giám không gánh nổi trách nhiệm, đẩy ngược lại về cho Tiêu Cảnh Hoằng, buộc hắn phải quyết định nhanh chóng cho vấn đề lập hậu.

“Thật ra trẫm đã suy nghĩ từ lâu, một người rất đẹp lòng trẫm, khiến trẫm vô cùng hài lòng…”

Ngay lúc này, Lễ bộ thượng thư lại chắp tay ôm quyền đứng ra nói: “Vấn đề lập hậu đã trễ nải bao nhiêu năm nay, nay hoàng thượng đã suy nghĩ lại, chúng thần vui mừng khôn xiết, thiết nghĩ cũng là niềm an ủi cho Nhàn quý phi đã chờ đợi suốt thời gian qua.”

“Bệ hạ anh minh.” Đại học sĩ dẫn đầu Hàn Lâm Viện cũng tỏ vẻ vui mừng đứng ra bái lạy.

Tiêu Cảnh Hoằng híp mắt, ánh nhìn lạnh lẽo như thanh gươm sắc bén xuyên qua mười hai tua châu ngọc quét về phía đám người đang ra sức hô hào như muốn lăng trì toàn bộ.

Cũng may chuyện này hắn đã bàn bạc với Tô Y Điềm từ trước.

Nếu không giờ này chắc đã không giữ được bình tĩnh mà nở nụ cười hiền hòa với những người này.

“Nhàn quý phi cũng được, huệ chất lan tâm, tri thư đạt nghĩa, trẫm không có gì là không hài lòng nhưng mà…”

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, gương mặt vui mừng như gió xuân tràn về: “Khánh Tần đã sinh cho trẫm một hài tử, chính là đương kim Thái tử. Quy tắc hậu cung Tiêu thị chắc các ngươi vẫn còn nhớ, Thái tử phải do hoàng hậu hạ sinh và nuôi dưỡng.”

Bên dưới xôn xao một trận, Lễ bộ thượng thư đanh mặt quỳ xuống phản đối.

“Chuyện này không thể được, gia giáo xuất thân của vị nương nương này không thanh bạch, huống chi vụ án căn bệnh tim quái ác vẫn còn chưa điều tra ra chân tướng ngọn ngành, mà Khánh Tần chính là người có hiềm nghi lớn nhất, người này không thể trở thành Hoàng hậu Bắc Bình.”

Một giọng uy nghiêm vang lên kéo theo một cỗ áp lực lớn chưa từng thấy.

Mạnh Cẩn đã cởi bỏ giáp sắt, đội mũ cánh chuồn, triều phục màu tím sẫm uy nghi hùng dũng bước ra khỏi hàng người.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

“Lễ bộ thượng thư đại nhân đang nói ai là không có xuất thân và gia giáo đấy, coi nhà họ Mạnh c.h.ế.t hết rồi à? vả lại khi nói ra câu này, Ông có biết mình chính là đang xem thường đương kim Thái tử không?”

Mạnh Cẩn trước nay ít tranh luận trên triều đình, không nghĩ hôm nay ông lại đứng ra đòi lại công bằng cho nghĩa nữ của mình, Lễ bộ thượng thư run lên, cúi đầu không dám đáp lại.

“Nhàn quý phi và Khánh Tần đều có cơ hội để trở thành hoàng hậu Bắc Bình quốc. Sao chúng ta không tìm ra phương án tốt nhất để chọn lựa một trong hai người này?”

Diệp Thanh mang danh Ngự sử của Đô sát viện, chậm rãi lên tiếng.

Lễ bộ thượng thư và Đại học sĩ Hàn Lâm Viện lén lút nhìn nhau rồi cùng đồng thanh đáp.

“Xưa kia thời khai quốc cũng từng xảy ra trường hợp như vậy, tổ chế đã để lại một phương thức để người đời sau lấy đó tham khảo, hiện đang được giữ tại chùa Trấn Quốc.”

Tiêu Cảnh Hoằng gật đầu hài lòng, rất sảng khoái ra lệnh cho hai người đó.

“Vậy chuyện này giao cho hai khanh sắp xếp đi.”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

*

Đây là một cuộc trò chuyện nhỏ về đêm ở Khôn Ninh Cung.

“Ngươi đã biết là Văn Thục Nhàn ra tay, tại sao không tìm cách ngăn nàng ta lại. Đó là mạng người đó.” Tô Y Điềm chắp tay đi tới đi lui, không nhịn được lên tiếng chỉ trích nam nhân trước mặt.

Tiêu Cảnh Hoằng gật đầu nhận sai, trong đáy mắt lại lóe lên tia sát ý nồng đậm.

Với tội danh của Dương Đỉnh và Triệu hoàng hậu, Dương Hàm Ngọc nhất định phải chết.

Còn mấy người kia?

Nghĩ đến đây Tiêu Cảnh Hoằng bật cười chế giễu.

Hắn còn đang tìm cách xử lý sạch sẽ hậu cung, Văn Thục Nhàn ra tay tương trợ như vậy, thật là quá tốt mà.

Lại còn có thể nhân cơ hội này lôi ra được một loạt đám quan hủ bại kết bè kết phái với nhà họ Văn ra ngoài ánh sáng, một đường triệt hạ.

Tại sao hắn phải ngăn cản nàng ta chứ?

Nhưng những điều này hắn sẽ không nói cho Tô Y Điềm biết.

Con người phải có những lúc nên giấu giếm bản tính thật kỹ, sự đen tối và độc ác trong tâm khảm của Tiêu Cảnh Hoằng tốt nhất chỉ để cho đám Lưu Chi nhìn thấy là được rồi.

Hắn đã mất điểm khá nhiều trong mắt Tô Y Điềm, từ đây về sau, hắn muốn nàng chỉ nhìn thấy khía cạnh tốt của mình mà thôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Biến Chủng Siêu Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net