Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi
  3. Chương 65: Chương 65
Trước /66 Sau

Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Chương 65: Chương 65

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); [Trở về năm ngày trước]

Sau khi kết thúc buổi chầu trở về, Tiêu Cảnh Hoằng nhận được tin tức từ Khâm Thiên Giám xin cầu kiến.

Trước nay Tiêu Cảnh Hoằng không tin thần nghi quỷ, vậy mà lần này lại phá lệ cho đám đạo sĩ vào cung làm lễ trừ tà, chính Khâm Thiên Giám cũng cảm thấy hoang mang.

“Hoàng thượng, bao đời nay Khâm Thiên Giám đều chỉ thực hiện đúng nhiệm vụ của mình là trên xem thiên văn, dưới tường địa lý, vận dụng sao và trăng để dự đoán tự nhiên của đất trời, chúng ta… chúng ta không phải là thầy pháp, cũng không phải phường bói toán, sao có thể…”

“Có cái gì mà không làm được. Múa loạn một bài, viết loằng ngoằng một câu chú. Khó lắm sao?” Tiêu Cảnh Hoằng hừ lạnh.

Mấy người Khâm Thiên Giám nhìn nhau, mặt méo xệch: “Vậy… bệ hạ muốn chúng thần bói ra quẻ gì?”

“Đại hung đi. Cái gì mà xấu xa tà ác nhất, cần phải lập tế đàn cầu nguyện thì báo lên.”

“Nếu vậy thì chuyện tế đàn…?”

“Giao cho Lễ bộ thực hiện.” Tiêu Cảnh Hoằng lãnh đạm nói.

Khâm Thiên Giám làm việc rất nhanh, chỉ hôm sau đã hùng hồn tuyên bố trên Thiên Chính Điện việc có một thế lực tâm linh đen tối đang ám lấy hoàng cung Bắc Bình, cũng may bọn họ đã tìm đã phương án giải quyết.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

[Ba ngày trước]

Tại Ngự thư phòng.

Lễ bộ thượng thư trong trang phục màu xanh thẫm hớn hở thông báo đã cho dựng xong đài cầu nguyện theo sơ đồ bố trí của bên Công bộ.

Tiêu Cảnh Hoằng gật đầu ra vẻ hài lòng, sau đó quay sang hỏi Khâm Thiên Giám.

“Làm thế nào để biết được ai trong hai người đó chính là nhân vật mà quẻ đại hung nhắc đến?”

Khâm Thiên Giám cúi đầu, tròng mắt đảo một vòng rồi chậm rãi đáp: “Chỉ một biểu hiện nhỏ khác lạ cũng sẽ cho chúng ta biết đó là ai.”

“Giống như những điển tích ngày xưa vậy. Người có tâm ma trong lòng ắt không thể nào tịnh tâm ngồi thiền, nhất là nơi Phật tổ đang soi sáng.”

“Đến lúc đó, chúng thần sẽ quan sát thật kỹ, cùng với trụ trì chùa Trấn Quốc, nhất định sẽ tìm ra được manh mối.”

Tiêu Cảnh Hoằng gật đầu, đặt một tờ chiếu chỉ đã viết sẵn lên bàn, giọng nặng nề nghiêm túc.

“Trẫm đã nhượng bộ các khanh ở trên Thiên Chính Điện, đồng ý thực hiện nghi lễ lựa chọn theo cách thức cổ xưa của tổ tiên. Nhưng sau bảy ngày ở chùa Trấn Quốc mà các khanh không đưa ra được lý do hợp lý trong việc chọn lựa hoàng hậu thì vị trí này sẽ do đích thân trẫm chỉ định và các khanh không có quyền phản bác.”

Dù trên chiếu chỉ phong hậu cái tên vẫn còn để trống nhưng câu nói này của Tiêu Cảnh Hoằng rơi vào tai bọn họ đã cho thấy rõ quyết định của hắn thiên về người nào rồi.

Nếu muốn mọi việc ngã ngũ ngay lập tức, bọn họ bắt buộc phải hành động.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

[Hai ngày trước]

Tại chùa Trấn Quốc.

Khâm Thiên Giám cùng Lễ bộ thượng thư và Uông đại giám đã tập hợp cùng nhau đi đến đài cầu nguyện.

Trước khi được dẫn đến nơi này, mọi người đã họp bàn trong thiền viện rất lâu.

Lễ bộ thượng thư đại diện cho hoàng tộc Tiêu thị công bố nội dung quẻ đại hung của Khâm Thiên Giám và rành mạch tuyên bố về mục đích của buổi cầu nguyện đêm nay.

Ông ta nói nguyên văn lời của Khâm Thiên Giám đã bẩm báo với Tiêu Cảnh Hoằng hôm trước.

“Giống như những điển tích ngày xưa vậy. Người có tâm ma trong lòng ắt không thể nào tịnh tâm ngồi thiền, nhất là nơi Phật tổ đang soi sáng.”

Sau đó vô cùng tự tin hướng về phía tượng phật khổng lồ bằng đồng uy nghiêm đang nhắm hờ mắt từ trên cao nhìn xuống chúng sinh: “Tin rằng với phép nhiệm màu của Phật tổ, đêm nay chúng ta sẽ tìm ra được mẫu nghi thiên hạ xứng đáng.”

Y như rằng, mọi thứ đã diễn ra theo một cách thức vô cùng quỷ dị, như thể đích thực có một thế lực tâm linh hắc ám đang bao trùm lấy những người ở đó.

May mắn thay, dưới sự bảo hộ của thần phật, cuối cùng yêu ma quỷ quái đã lộ nguyên hình, bị đánh tan hồn phách, biến mất giữa hàng chục con mắt ở chùa Trấn Quốc.

“Kế hoạch của ngươi cũng tinh vi lắm.” Tô Y Điềm vỗ tay, nhẹ nhàng thay Văn Thục Nhàn thuật lại toàn bộ câu chuyện của mấy ngày trước.

“Chỉ là…”

“Chỉ là đây điều là những thứ mà trẫm cài cắm để dẫn dắt người đi đến bước đường này.”

Phía trên vách núi bao quanh bờ biển hẹp đột nhiên bừng sáng.

Hàng trăm ngọn đuốc được thắp lên soi tỏ một đoàn quân đông đảo hùng mạnh, gươm đao tua tủa lặng lẽ xuất hiện từ lúc nào.

Văn Thục Nhàn trợn trừng mắt nhìn theo phía âm thanh trầm thấp quen thuộc vừa phát ra.

Lần đầu tiên, biểu cảm nàng ta thay đổi vặn vẹo một cách dữ tợn, không còn là dáng vẻ thong dong bình thản như thường ngày.

“Tại sao…?”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

“Ngươi muốn hỏi vì sao trẫm biết được mà lần theo đến đây đúng không?”

Tiêu Cảnh Hoằng hiếm hoi mở miệng nói nhiều với Văn Thục Nhàn đến như vậy.

Hắn cầm chuôi kiếm chỉ về phía Tô Y Điềm, xoa mi tâm như thể rất đau đầu: “Nếu không phải vì nàng ấy, ngươi chẳng có cơ hội rời khỏi chùa Trấn Quốc mà chạy đến đây đâu.”

Văn Thục Nhàn nghe xong mà ngỡ ngàng, nàng ta lắp bắp trong sự rối loạn.

“Sao cơ?”

Lúc này giọng nói the thé của Lưu Chỉ vang lên, thay cho câu trả lời của Tiêu Cảnh Hoằng.

“Bởi vì hoàng thượng đã đoán được đường đi nước bước của quý phi từ đầu rồi. Cho nên người đã tương kế tựu kế để quý phi dẫn dắt mọi người đến đây.”

“Nhóm đạo sĩ giang hồ kia là do nha đầu Xuân Nghi của Khôn Ninh Cung đã tung tin để người của Lễ bộ thượng thư tìm về. Mục đích chính là khiến cho các người xây dựng nên câu chuyện ma quỷ ám hại người kia hòng giải thích cho những cái c.h.ế.t kỳ lạ trong cung...”

Nói đến đây, Lưu Chỉ khịt mũi một tiếng, bĩu môi nói: “Ngay sau khi ngọn lửa bén đến vị trí của Khánh Tần nương nương, chúng ta đã dự tính sẽ lao lên bắt quý phi rồi đấy, nhưng vì sự mất tích kỳ lạ của Khánh Tần nương nương nên chúng ta mới quyết định sẽ thả dây dài câu cá lớn, án binh bất động, chờ quý phi hành động.”

Văn Thục Nhàn lắc đầu không tin, miệng lẩm bẩm liên tục: “Chuyện này không thể nào…”

Uông đại giám thở dài: “Đài cầu nguyện là một cái bẫy, nếu như ngươi và Lễ bộ thượng thư không quá gấp gáp muốn triệt hạ Khánh Tần nương nương thì đã có thể suy nghĩ kỹ càng hơn.”

“Ngươi không thấy ư? Lúc đó ai cũng chỉ mong muốn dập lửa để cứu Khánh Tần nương nương, ngoại trừ mỗi Lễ bộ thượng thư là cứ liên tục hét lên hai chữ “trời phạt”.”

“Chỉ có những người mong muốn xảy ra dị tượng hoặc chính là người sắp xếp dị tượng mới kích động đến như vậy.”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Lễ bộ thượng thư bị trói gô dưới đất, được binh lính xách nách đưa lên, mặt mũi đã lem nhem nước mắt nước mũi, đang ra sức dập đầu thanh minh.

“Không… không phải đâu hoàng thượng, là do trước đó nhận được lời tiên đoán của Khâm Thiên Giám, cho nên thần mới nghĩ đến chuyện này, oan uổng quá, xin hoàng thượng minh xét.”

Tiêu Cảnh Hoằng nghe xong chỉ cười khẩy một tiếng, quay qua hỏi trụ trì của chùa Trấn Quốc đang khoác cà sa đỏ rực bước ra từ giữa vòng vây của quân lính tinh nhuệ.

“Mời trụ trì nói cho mọi người biết, lời tiên đoán của Khâm Thiên Giám trong chỉ dụ của trẫm là gì?”

“Trên đài cầu nguyện, người bình an vô sự chính là người gây ra dị tượng.”

“Cái gì?”

Cả Văn Thục Nhàn và Lễ bộ thượng thư nghe xong đều lảo đảo ngã vật xuống đất.

Bọn họ đã bị chính cái bẫy mà mình tạo nên tố cáo tội ác của bản thân.

Sai số lớn nhất trong kế hoạch vạch tội Văn Thục Nhàn chính là Tiêu Dật.

Tiêu Cảnh Hoằng không ngờ đến hắn ta lại dám xuất hiện ở nơi này và lén lút bắt Tô Y Điềm đi.

Lo lắng sẽ có chuyện xảy ra vào ngày cuối cùng trên đài cầu nguyện, cho nên Tiêu Cảnh Hoằng đã kêu Lưu Chỉ đổi áo khoác lông chồn của Tô Y Điềm thành áo lông hồ ly lửa.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Nhờ vậy mà Tiêu Dật lại càng thêm dễ dàng hô biến Tô Y Điềm trước mặt mọi người mà không cần lo lắng ngọn lửa sẽ làm hại đến nàng.

Chuyện này Tô Y Điềm đã phát hiện được vào mấy ngày trước khi nghênh ngang đi dạo xung quanh chùa Trấn Quốc.

Việc xây dựng đài cầu nguyện và sắp xếp cái bẫy lửa cho Tô Y Điềm chắc chắn có nội ứng của bọn người Văn Thục Nhàn trong chùa, nhưng hôm đó Tô Y Điềm lại thấy tên thị vệ ngày đó trên xe ngựa thoát ly khỏi Đế Kinh cùng với Tiêu Dật lảng vảng gần nơi này.

Nếu Văn Thục Nhàn đã sắp xếp đâu ra đấy, thì cần gì nhóm Tiêu Dật phải mò đến đây nghe ngóng tình hình chứ nhỉ.

Cho nên nàng ngay lập tức đoán Tiêu Dật lần này là tự ý hành động.

Như vậy có thể sắp xếp kế hoạch của Văn Thục Nhàn như vầy, có lẽ Văn Thục Nhàn đã hứa với Dương Đỉnh là sẽ để ông ta tự ta g.i.ế.c c.h.ế.t Tô Y Điềm, cho nên đã sắp xếp người của ông ta trà trộn vào chùa Trấn Quốc để lợi dụng bẫy lửa và đám đông hỗn loạn mà đưa nàng đi.

Không nghĩ đến Tiêu Dật lại xuất hiện nẫng tay trên của Dương Đirnh cho nên Văn Thục Nhàn phải vội vàng chạy đến đây để dàn xếp ổn thỏa giữa hai người.

Tiêu Dật mang dòng m.á.u hoàng tộc Tiêu thị, còn Dương Đỉnh lại nắm giữ tài lực của quân đội, mất ai trong hai người cũng khó mà thực hiện thành công kế hoạch soán ngôi của Văn Thục Nhàn.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Hai tiếng vỗ tay bộp bộp vang lên, Văn Thục Nhàn đã lấy lại dáng vẻ ung dung tự tại của mình, nàng ta vén tóc, để lộ nụ cười khen ngợi.

Kể từ lúc này, Văn Thục Nhàn chẳng còn che giấu bản thân nữa.

“Ngươi đã biết ta có ý định thay vương đổi chủ cho giang sơn này, vậy ngươi đoán xem trước khi đến đây ta đã làm gì nào?”

Tô Y Điềm nghiến răng, thốt ra hai chữ: “Ngươi dám?”

“Tại sao không? Khi thằng nhóc chính là rào cản lớn nhất cho việc Tiêu Dật lên ngôi.”

“Vậy thì một lần nữa phải khiến quý phi nương nương thất vọng rồi.”

Mạnh Cẩn hùng dũng xoay thương, một tiếng bịch nặng nề rơi xuống đất.

Nhiều người nhận ra bị thịt sưng vù trước mặt họ chính là tên đội trưởng đội thị vệ của Đông Cung, nơi ở của cục sữa nhỏ.

“Ở Ngự Hoa Viên, khi ngươi nhắc đến cục sữa nhỏ, ngươi nghĩ ta không có lòng đề phòng sao?” Tô Y Điềm cười giễu.

“Ngươi tự tin như vậy, chắc chắn trong tay đã cầm chắc một quân bài tẩy nào đó rồi.”

Mạnh Cẩn gằn giọng nói: “May mắn, Điềm Điềm đã căn dặn ta từ trước. Đêm qua sau khi tên này phân bổ đội hình canh gác trực đêm, lại tự mình đi vào tẩm điện của cục sữa nhỏ, ta đã đoán tên này chính là nội gián, cho nên ngay lập tức chuẩn bị một thế thân khác thay cho cục sữa nhỏ.”

Bên Văn Thục Nhàn cũng lên kế hoạch tương tự, chủ yếu nàng ta muốn trước khi xuống tay sẽ hành hạ tâm trí của Tô Y Điềm một phen, cho nên hạ lệnh xuống tên đội trưởng đội thị vệ tìm một đứa bé đến tráo đổi với cục sữa nhỏ.

Không ngờ đối phương lại dùng kế gậy ông đập lưng ông. Đứa trẻ mà tên này mang là giả, còn bị bắt tại trận hành vi bắt cóc Thái tử.

Toàn bộ mưu tính của Văn Thục Nhàn đều bị bắt bài, không một kế hoạch này thành công khiến nàng ta điên cuồng giận dữ.

Ánh sáng kim loại lóe lên trong màn đêm mờ mịt.

Kiếm liễu trên tay Văn Thục Nhàn vung lên, hướng về phía Tô Y Điềm.

Không ai biết Văn Thục Nhàn đã bí mật học võ và luyện cưỡi ngựa từ lâu, nàng ta đã ra tay thì Tô Y Điềm không phải đối thủ của Văn Thục Nhàn.

Chiếc thuyền của Dương Đỉnh đã cập bờ, Văn Thục Nhàn kích động hét lên: “Nếu không muốn ả c.h.ế.t thì đứng yên đó.”

Tô Y Điềm bị Văn Thục Nhàn lôi lên khoang thuyền như một cái con búp bê vải rách nát.

Nàng ta ngồi xuống, dí sát vào sườn mặt nàng nhỏ giọng nói: “Tiêu Cảnh Hoằng thật sự yêu người rồi nhỉ? Vậy thì kết cục của ngươi chỉ có một mà thôi. Chết.”

Ngay khi lưỡi kiếm của Văn Thục Nhàn rơi xuống, một tia lửa lóe lên, theo sau là âm thanh bén nhọn.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Tiêu Dật nhảy lên thuyền từ bao giờ, đang giơ đao lên chặn lại.

“Không được g.i.ế.c nàng ấy.”

“Ngươi điên rồi, còn muốn giữ ả để làm gì nữa?” Văn Thục Nhàn rít lên như con thú dữ.

Tiêu Dật mím môi, sốc lấy Tô Y Điềm đang trong cơn sợ hãi, giọng lạnh tanh: “Ta nói không được g.i.ế.c nàng ấy rồi mà.”

Văn Thục Nhàn tức giận chỉ tay vào Tiêu Dật, những lời xúc phạm nhục mạ tuôn ra như thác đổ.

“Ngu ngốc, vô dụng. Vì một con đàn bà mà từ bỏ cả giang sơn trước mắt. Người như vậy ta cũng không cần thiết phải giữ lại.”

Nói đoạn ả ta quay sang Dương Đỉnh ra lệnh: “Giết hắn đi.”

“Người ngươi nên g.i.ế.c là ả ta. Chính Văn Thục Nhàn là người hạ sát Dương Hàm Ngọc, đừng có mù quáng bị người giật dây mãi.” Tô Y Điềm núp sau lưng Tiêu Dật hét lên.

Thấy Dương Đỉnh có chút chần chừ, Văn Thục Nhàn tiến lại gần ông ta, giọng mềm mỏng: “Giết hai người bọn họ, với thế lực của chúng ta có thể xuôi xuống phương nam chiếm cứ một vùng, lúc đó ngươi có thể tự mình xưng vương, còn ta sẽ trở thành người bên cạnh ngươi mãi mãi.”

“Dương Đỉnh, g.i.ế.c bọn chúng ngay đi!” Giọng điệu của Văn Thục Nhàn đã không còn bình tĩnh nhẹ nhàng mà hằn học, chứa đầy sự đố kỵ, ganh ghét và không cam lòng.

Kỳ lạ, cả Tiêu Dật lẫn Tiêu Cảnh Hoằng đều muốn che chở cho nữ nhân này.

Dù nàng ta không yêu thích Tiêu Dật, nhưng bao nhiêu năm qua, nàng ta trong sáng ngoài tối đã bày mưu tính kế cho hắn ta không biết bao nhiêu lần, Tiêu Dật không có chút tình thì cũng phải còn nghĩa chứ.

Huống chi không phải bao lâu nay hắn ta đều chấp niệm với ngai vàng hay sao?

Tại sao Tiêu Dật vẫn quay lưng với mình?

Văn Thục Nhàn điên cuồng nghĩ trong đầu.

Nàng ta có gì thua kém Tô Y Điềm?

Thậm chí nếu có so sánh, Văn Thục Nhàn tự tin mình hơn Tô Y Điềm rất nhiều.

Nàng ta thông minh tài giỏi, tri thư đạt lễ, ngay cả sách quân sự cũng từng đọc qua không ít, chuyện gì cũng có thể đàm đạo, từ thần thoại dân gian, đến văn học nghị luận, người như Văn Thục Nhàn nàng mới xứng đáng đứng trên đài cao, sát cánh cùng Thiên tử cai trị cõi nhân gian này.

Tô Y Điềm có cái gì để tranh giành với nàng ta chứ.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

“Chết đi, Tô Y Điềm.”

Văn Thục Nhàn mạnh mẽ vung kiếm, thân thủ nhanh nhẹn nhảy lên ra sức bổ xuống vị trí của Tô Y Điềm.

Một tiếng quát to đến lạc cả giọng.

Tiêu Cảnh Hoằng nhảy lên cầu gỗ đang lung lay vì sự rung lắc dữ dội của con thuyền.

Đằng sau hắn là Văn Lễ run lẩy bẩy được đẩy ra đứng trước mũi d.a.o của Diệp Thanh.

“Con gái… cứu ta… cứu ta với!!!”

“Thả Tô Y Điềm ra, ta sẽ tha cho cha ngươi một mạng.” Tiêu Cảnh Hoằng gằn giọng nói, dáng vẻ như Diêm vương địa ngục, ánh mắt đỏ sọng hướng về phía Tô Y Điềm đang ngã vật ra đất.

Văn Thục Nhàn đứng thẳng dậy, đôi mày chau lại một cái rồi ngay lập tức giãn ra, hướng về phía Tiêu Cảnh Hoằng cười sằng sặc.

“Con gái? Ông ta còn biết ta là con gái của mình ư?”

Văn Lễ trong cơn hoảng sợ, nghe đến đây thì lập tức nổi trận lôi đình, mắng mỏ Văn Thục Nhàn thậm tệ.

“Ngươi… ngươi nói bậy bạ cái gì đấy hả? Ta dốc lòng dạy dỗ ngươi, mong ngươi làm rạng danh nhà họ Văn, nhìn đi, ngươi lại làm cho mọi thứ nát bét như vậy, thà rằng lúc đó ta không sinh ngươi ra cho rồi, nuôi ngươi còn tốn cơm hơn nuôi một con ch.ó giữ nhà.”

Không ai nghĩ, một Thái phó văn hay chữ tốt như Văn Lễ lại có thể mở miệng nói ra những lời thô tục dơ bẩn như vậy.

Văn Thục Nhàn không cười nữa, chỉ quẹt nước mắt đã chảy thành dòng trên đôi gò má trắng bệnh vì gió đêm lạnh lẽo.

“Nghe rõ chưa, ông ta đã nói thà nuôi chó còn hơn nuôi ta đấy. Đúng rồi, ông dốc lòng dạy dỗ ta như một công cụ hầu hạ đàn ông. Ta là đích nữ phủ Thái phó mà ngày ăn không no, đêm ngủ không ấm. Ngày nào cũng vùi đầu học thi thư nghi lễ. Sai một chút, ông liền nhốt ta vào từ đường, bỏ đói đến ngất xỉu. Ta thấy ông nuôi chó còn tốt hơn ta đấy…”

“Thậm chí, khi ta đã được phong làm quý phi rồi, ông vẫn ra sức mắng nhiếc ta vì chưa thể giúp ông lấy được chức vị quốc trượng. Rồi thì lúc biết ta ở trong cung bao nhiêu năm không được thịnh sủng, ông đã nói gì nhỉ, còn nhớ không?”

“Ông yêu cầu ta phải mời đứa con gái ngoài giá thú của ông vào cung, tìm cách để nâng đỡ người này trước mặt hoàng thượng, kiếm một phong hào cho ả. Sau này hai tỉ muội cùng hầu hạ chung một chồng, ta không có cơ hội trở thành hoàng hậu thì phải làm sao để giúp đỡ đứa con gái này ngồi lên phượng ỷ.”

“Đây là điều mà một người cha tốt có thể làm cho con gái sao?”

Văn Thục Nhàn ngẩng cao đầu hỏi Văn Lễ đang gục mặt vì nhục nhã trước bao nhiêu người.

"Không đâu, làm gì có phụ thân nào đối xử với con cái mình như thế. Trong mắt ông, ta chỉ là một món hàng có chút ít giá trị mà ông dùng mọi cách để đổi lấy quyền lực tối cao mà mình khát khao thèm muốn. Ông muốn nhà họ Văn trở thành nhà họ Triệu thứ hai, có thể đứng đằng sau thao túng và lũng đoạn triều chính."

“Tiêu Cảnh Hoằng, ngươi muốn g.i.ế.c cứ giết, có một người cha phế phẩm như vậy thì ta không cần.”

Văn Lễ kinh hoàng hét lên, ra sức vùng vẫy van xin: “Đừng mà, đừng g.i.ế.c thần, xin hoàng thượng nương tay, đừng g.i.ế.c thần… toàn bộ, toàn bộ đều là do tiểu nữ gây ra, không liên quan gì đến thần cả!!!”

Nhưng tiếng hét của ông ta rất nhanh chóng đã im bặt, chỉ còn lại âm thanh gió hú qua vách đá nghe rợn người.

Con át chủ bài trong tay đã không còn tác dụng, Tiêu Dật thì bị Dương Đỉnh quấn lấy, những người đi theo Tiêu Dật đã ngã xuống gần hết, Tô Y Điềm giờ đây chẳng còn ai có thể bảo vệ cho nàng trước mũi kiếm lăm lăm đầy oán hận của Văn Thục Nhàn.

“Số ngươi đã tận rồi, Tiêu Cảnh Hoằng có đến cũng chẳng thể cứu kịp. Chịu c.h.ế.t đi Tô Y Điềm.”

Vừa nói, Văn Thục Nhàn thẳng tay đ.â.m về phía trước.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Phập.

Âm thanh đao kiếm đ.â.m vào da thịt nghe lạnh thấu xương.

Máu b.ắ.n tung tóe lên gương mặt đã tái nhợt của Tô Y Điềm.

Trước mặt nàng là tấm lưng dày to rộng của Tiêu Dật.

Hắn ta nhào về phía này từ lúc nào, cánh tay phải đã bị Dương Đỉnh chặt đứt đang chảy m.á.u ròng ròng, tay còn lại cầm giữ chặt lưỡi kiếm của Văn Thục Nhàn đang đ.â.m vào bả vai mình.

“Khục… không… Sao có thể… Khục… Sao lại như vậy?”

Văn Thục Nhàn mấp máy môi, một dòng m.á.u đỏ từ miệng chảy ra rồi ào ạt như nước lũ khiến nàng ta vất vả hít thở, phải cong người ho mạnh mấy tiếng rồi ngã xuống giữa vũng m.á.u đặc sệt.

Đằng sau, Tiêu Cảnh Hoằng gương mặt như sương giá tháng mười hai đang nâng thanh kiếm dính đầy m.á.u trong tay vừa rút ra khỏi người của Văn Thục Nhàn.

“Cuối cùng cũng xong…”

Tiêu Dật bật cười, lẩm bẩm trong vô thức rồi lảo đảo nằm xuống chân của Tô Y Điềm đã rã rời vì trận hỗn chiến vừa qua.

Hắn ta nâng bàn tay còn lại dính đầy chất lỏng màu đỏ, muốn giơ lên chạm vào gương mặt đang ướt đẫm nước mắt của Tô Y Điềm, rồi dường như cảm thấy bàn tay ấy quá dơ bẩn, hắn ta lại nắm lại, đặt xuống bụng, giọng thều thào trong hơi thở mỏng manh ngắt quãng.

“Tô Y Điềm… Tô Y Điềm…” Chỉ lặp đi lặp lại mỗi tên của nàng.

Nhưng Tô Y Điềm vẫn im lặng không đáp lại Tiêu Dật.

Âu như thế này cũng được, Tiêu Dật hắn cuối cùng cũng gục c.h.ế.t trong lòng nữ nhân mà hắn ta từng rung động.

Tiêu Dật không nghĩ hắn ta yêu Tô Y Điềm, chỉ là một chút cảm xúc hứng thú lướt qua nhẹ như một cánh hoa đậu trên mặt nước phẳng.

Vậy mà lại có thể làm cho hồ nước gợn sóng lăn tăn suốt bao nhiêu năm qua chẳng ngừng.

Tiêu Dật biết Tô Y Điềm không thích mình, hắn ta cũng chẳng có lý do gì để cầu xin tình yêu của nàng hay hứa hẹn một kiếp luân hồi gặp lại.

Không cần thiết.

Cho nên đến cuối cùng Tiêu Dật không nói thêm điều gì nữa như một lời trăn trối, chỉ dịu giọng gọi tên nàng trong vô thức.

Tô Y Điềm.

Sóng yên biển lặng rồi, nàng có thể yên tâm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ninh Kỳ, Xe Hoa Đang Chờ Em Đấy!

Copyright © 2022 - MTruyện.net