Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi
  3. Chương 66: Chương 66 (Hoàn)
Trước /66 Sau

Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Chương 66: Chương 66 (Hoàn)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ sáng đến giờ, sau buổi thượng triều, Thái tử đã đứng ở Ngự Thư Phòng suốt mấy canh giờ rồi vẫn không chịu rời đi, Lưu Chỉ vò đầu bứt tóc mãi, không biết làm sao để cho ông trời con này chịu dời gót ngọc trở về Đông cung nghỉ ngơi.

“Thái tử, hiện tại hoàng thượng thật sự không ở trong cung.”

“Ông ta… khụ… phụ hoàng lại xuất cung đến chỗ mẫu hậu đúng không?” Tiêu Mạnh Ninh mười một tuổi đã ra dáng một bậc đế vương, tức giận trợn tròn mắt nghiến răng kèn kẹt.

Có ai đời Hoàng đế vẫn còn sống khỏe mạnh sờ sờ mà hở tí là đẩy hết việc triều chính cho một đứa trẻ mười một tuổi và phu tử của nó không chứ.

Đến lúc này, Tiêu Mạnh Ninh mới phát hiện ra âm mưu thâm hiểm của phụ hoàng mình.

Cậu đã bị lừa thảm rồi.

Nhớ lại bốn năm trước, sau khi đưa mẫu hậu trở về từ chùa Trấn Quốc, phụ hoàng đã ra chiếu chỉ chính thức sách phong người trở thành hoàng hậu của Bắc Bình.

Chỉ có điều là mẫu hậu lại không hề vui vẻ chút nào.

Người suốt ngày trầm tư lặng lẽ trong Khôn Ninh cung, còn tỏ ra buồn bã hơn cả lúc mới trở về Đế Kinh từ Lộc Thành.

Sau một năm, cuối cùng phụ hoàng cũng nhượng bộ, cho phép mẫu hậu xuất cung.

Nhưng trước đó, người đã kêu Tiêu Mạnh Ninh cậu vào Ngự Thư Phòng bàn bạc một chuyến.

“Mẫu hậu con không vui, muốn ra ngoài cho khuây khỏa, phụ hoàng đã đồng ý với nàng...”

Tiêu Mạnh Ninh lúc đó vẫn còn là một cục sữa nhỏ 7 tuổi hớn ha hớn hở reo hò: “Oa, thích quá, vậy là con và mẫu hậu sắp được đi chơi rồi.”

Tiêu Cảnh Hoằng lừ mắt giận hờn, con với chả cái, chỉ biết nghĩ cho hai mẹ con nó, chẳng thiết gì đến người cha này.

Tại sao lại không phải là cả nhà ba người cùng đi chơi vui vẻ chứ.

Tiêu Cảnh Hoằng trong lòng tức lắm nhưng vẫn phải nhịn lại, uyển chuyển khéo léo dụ dỗ cục sữa nhỏ.

“Con còn phải lên lớp, làm sao có thể đi chơi được. Không nhớ mẫu hậu đã căn dặn rồi sao, phải nghe lời Diệp sư phụ và Tề tiên sinh.”

Cục sữa nhỏ nghe đến đây thì mím môi, hốc mắt bắt đầu nóng lên, ướt đẫm.

“Vậy là mẫu hậu sẽ đi chơi một mình mà không đưa con theo à?”

Tiêu Cảnh Hoằng nghiêm túc gật đầu, sau đó bế cu cậu lên ngồi vào lòng, bắt đầu thủ thỉ dẫn dắt.

“Mẫu hậu là người ham chơi, cha con ta biết thừa. Cục sữa nhỏ mà không dặn dò mẫu hậu kỹ lưỡng, có lẽ mẫu hậu của con sẽ đi luôn không về, cũng quên mất cục sữa nhỏ và phụ hoàng đang ở đây mỗi ngày trông ngóng.”

Cục sữa nhỏ mếu máo, nước mắt bắt đầu chảy như suối.

“Không có đâu, mẫu hậu sẽ không ham chơi đến mức quên mất cục sữa nhỏ đâu.”

Tiêu Cảnh Hoằng hài lòng lấy khăn lau gương mặt nước mắt nước mũi như con mèo con của cục sữa nhỏ, dịu giọng an ủi: “Trẫm chỉ là phòng ngừa thôi, đừng khóc mà.”

“Không được, con phải về nói với mẫu hậu.”

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Tiêu Cảnh Hoằng ranh mãnh căn dặn cục sữa nhỏ.

“Mẫu hậu con muốn đi chơi, nếu chúng ta ngăn cản sẽ làm mẫu hậu con buồn đúng không. Cho nên con về Khôn Ninh Cung, đừng kêu với mẫu hậu không được đi, mà phải nói rằng mẫu hậu đi chơi vui vẻ, đừng đi chơi quá xa, cục sữa nhỏ sẽ trông mong lo lắng, tốt nhất là đi loanh quanh gần đây thôi, để mỗi khi cục sữa nhỏ nhớ mẫu hậu sẽ có thể ngay lập tức đến thăm người. Nhớ chưa?”

Cục sữa nhỏ nghe vào thấy có lý vô cùng, vội vàng gật đầu: “Con nhớ rồi.”

Và suốt bốn năm qua, đến tận hôm nay, Tiêu Mạnh Ninh nhớ lại vẫn còn căm tức đến nỗi nghiến răng ken két.

Phụ hoàng đã lợi dụng cậu để giữ chân mẫu hậu ở lại Đế Kinh, sau đó mỗi ngày mặt dày mày dạn quấn quýt lấy người không buông, trở thành một nam nhân bám vợ nổi tiếng khắp kinh thành.

Cái gì mà Thái tử phải học tập chuyện triều chính từ sớm.

Cái gì mà mười một tuổi đã phải tham chính.

Đều là những lời lừa gạt mà.

Cậu phải đi tìm phụ hoàng tính sổ cho rõ ràng mới được.

Suốt mấy năm nay cậu chẳng có mấy ngày có thể gặp gỡ và ở bên gần gũi với mẫu hậu, đúng là tạo cơ hội cho gã nam nhân nham hiểm kia chiếm đoạt lấy mẹ của mình mà.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

“Đi, Cô phải xuất cung!”

Lưu Chỉ nghe đến thì rùng mình, vội vàng quỳ xuống ôm chân Tiêu Mạnh Ninh.

“Thái tử của ta ơi, làm ơn đừng đi mà. Buổi chiều ngài còn có lớp luyện kiếm và quân sự với Mạnh tướng quân nữa đó.”

Nếu để Tiêu Mạnh Ninh xuất cung đi đến Kiến Nghiệp Đường tìm Tô Y Điềm và Tiêu Cảnh Hoằng thì Lưu Chỉ chỉ còn nước cởi mũ bào đến hoàng lăng tưới cây mà thôi.

Nghe đến tên Mạnh Cẩn, Tiêu Mạnh Ninh mới kiềm chế cơn giận trong lòng, quyết định sẽ đi tố cáo tội trạng của Tiêu Cảnh Hoằng với ông ấy.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

*

Kiến Nghiệp Đường thật ra chính là gian nhà đặt phường thêu của Tô Y Điềm và Du Tú Liên ngày xưa, nay được mở rộng ra làm nơi dạy viết chữ và nghề may thêu cho các nữ tử nghèo khó lưu lạc.

Nhờ có Kiến Nghiệp Đường, mấy năm nay sản lượng vải vóc, hương liệu và son phấn ở Đế Kinh phát triển vượt trội, mẫu mã lại đa dạng đi kèm với chất lượng thành phẩm vô cùng xuất sắc, không cần phải nhập hàng từ các nơi khác nữa.

Số lượng nữ tử bị gia đình khinh rẻ, bỏ rơi, lang thang đầu đường xó chợ hay bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ cũng giảm đáng kể.

Thậm chí không hiếm người đã trở thành trụ cột chính, đi làm kiếm tiền nuôi cả nhà.

Vị thế nữ tử những năm nay coi như đã tăng lên được một bậc, chẳng còn mấy ai dám khinh rẻ rằng nữ nhân chẳng có tác dụng gì ngoài tác dung làm ấm giường và sinh con đẻ cái.

Tô Y Điềm đang kiểm tra mẫu vải dệt mới nhất được dệt từ tơ nhện phương nam. Một trong những loại tơ lụa đặc biệt do nàng và Du Tú Liên đi đầu chế tác.

“Uống cái này đi, vẫn còn ấm đấy.” Tiêu Cảnh Hoằng mặc thường phục màu ngọc bích, dáng vẻ thư sinh nho nhã, điệu bộ động tác nhẹ nhàng, hầu hạ nàng mượt mà như nước chảy mây trôi.

Nhìn hắn lúc này ai mà ngờ được hắn chính là hoàng đế cao cao tại thường, một cái liếc mắt có thể lấy mạng của hàng trăm người.

Tô Y Điềm nhíu mày, xua tay muốn đuổi người: “Đi đi, người ta đang làm việc, đến đây quấy rầy làm gì?”

Tiêu Cảnh Hoằng bĩu môi đặt chén canh bổ còn bối hơi nóng xuống bàn, ánh mắt rét lạnh quét qua Du Tú Liên và quản gia đang cúi mặt sợ hãi.

Ngay lập tức hai người bọn họ đứng bật dậy, ôm lấy đống vải dệt còn dang dở đi ra ngoài.

“Ngươi đừng có ngày nào cũng chạy đến đây được không? Ngươi làm mọi người sợ đấy.”

Thái độ khó ở xa lánh của Tô Y Điềm không làm Tiêu Cảnh Hoằng tức giận, hắn ngồi xuống trường kỷ, ôm lấy nàng đặt lên đùi mình, bàn tay to vuốt ve cái bụng đã hơi nhô lên trước ngực.

“Nàng như thế này ta làm sao dám bỏ mặc được. Chắc nàng vẫn còn nhớ mình đang mang thai đấy chứ?”

Nghe đến đây, Tô Y Điềm không nhịn được véo thật mạnh vào cánh tay đang ôm rịt lấy mình.

“Sao thế?”

“Ngươi… ngươi là cố tình mà...” Tô Y Điềm hậm hực nhưng không có chỗ phát tiết, đành cầm tay đối phương lên cắn một cái.

Tiêu Cảnh Hoằng cười tà, ghé đến bên tai nàng thở khí nóng: “Nàng nói ta cố tình cái gì? Cố tình khiến nàng mang thai? Hử? Nói di.”

“Không biết xấu hổ.”

“Giữa phu thê với nhau thì có gì phải ngại, huống chi Ninh Nhi đã lớn rồi, nàng chẳng lẽ không muốn cho con trai có thêm đệ muội?”

“Như vậy Ninh Nhi sẽ cô đơn biết bao, giống như ta vậy.” Tiêu Cảnh Hoằng vừa nói vừa dụi đầu vào hõm cổ Tô Y Điềm ra vẻ nũng nịu như một con sói lớn.

Vậy mà Tô Y Điềm không hề mềm lòng, nàng phẫn nộ chỉ ra ngoài sân, nơi có mấy đứa trẻ đang hào hứng đào đất bu quanh những con dế chọi.

“Ngươi nói câu này bao nhiêu năm nay không thấy ngượng miệng à? Vậy áo bông nhỏ là con ai? Từ trên trời rơi xuống chắc?”

Tiêu Cảnh Hoằng ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt cong cong đong đầy niềm hạnh phúc, bàn tay ngoắc ngoắc về phía một bé gái tầm ba tuổi đang được một cung nhân mặc trang phục màu hồng đào bế lên cao.

“Không đủ.”

“Ngươi…!”

Mục đích của hắn là phải tạo được cả một tiểu đội đánh mã cầu, cho Ninh Nhi làm đội trưởng.

Đây chính là suy nghĩ của Tiêu Cảnh Hoằng ngay từ khi gặp lại Tô Y Điềm rồi.

Hắn đã bỏ lỡ khoảng thời gian thiêng liêng nhất của một người cha, một người chồng đối với nàng.

Nửa đời sau này, hắn nhất định phải bù đắp chuyện này thật tốt.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

*

Thái tử lên ngôi khi còn rất trẻ, chỉ vừa qua nhược quán, tròn hai mươi tuổi.

Ai cũng tiếc rẻ vì Vĩnh Khánh đế vẫn còn vô cùng sung mãn và khỏe mạnh vô cùng.

Chẳng hiểu sao lại lui về hậu trường sớm như vậy.

Sau khi Thái tử lên ngôi, một loạt các vị trí cũng thay đổi tương ứng theo.

Diệp Ngự sử sau bao nhiêu năm phò tá Thái tử được bổ nhiệm làm Thừa tướng, hàm chính nhất phẩm.

Ai cũng cảm thán nhà họ Diệp có một hậu bối quá xuất sắc làm rạng danh dòng tộc. Chỉ có một điều đáng tiếc là mãi đến khi bước qua tuổi tứ tuần, trong phủ thừa tướng vẫn không có lấy một bóng hồng để nâng khăn sửa túi cho chàng.

Dường như mối tình với hồng nhan tri kỷ kia quá đỗi khắc sâu, khiến Diệp thừa tướng chẳng còn chút rung động với bất kỳ người nào nữa.

Cuối cùng chàng quyết định nhận những đứa cháu từ những người họ hàng thân thiết trong dòng tộc làm con thừa tự, nuôi dưỡng và rèn giũa để trở thành những cánh tay đắc lực cho tân đế sau này.

Tề tiên sinh, thầy dạy học của Thái tử năm nào trở thành Đại học sĩ của Hàn Lâm Viện, một vị trí vô cùng phù hợp với người chỉ chuyên tâm dạy dỗ và đào tạo con người.

Giờ đây nhà họ Tề có thể nở mày nở mặt được rồi.

Nhưng chuyện gây xôn xao nhất trong giới quý tộc thế gia ở Đế Kinh chính là vị Mạnh tướng quân uy dũng oai hùng kia.

Sau bao nhiêu năm một mình một ngựa, bước qua tuổi tứ tuần, Mạnh phủ lại náo nhiệt rộn ràng hẳn lên.

Có ai mà ngờ, nửa đời sau của Mạnh tướng quân chinh chiến sa trường, hét ra khói lửa, người khiến đám sĩ tộc sợ c.h.ế.t khiếp, man di phương bắc nghe đến tên là mất mật chạy trối chết, cuối cùng lại khuất phục trong tay một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như hoa mùa xuân xuất thân từ Lộc Thành.

Nghe nói sau khi cưới nương tử về nhà, Mạnh Cẩn như trở thành một người khác.

Hàng đêm sênh ca, tình ý dạt dào.

Đây cũng chính là cái kết viên mãn mà mọi người hằng mong đợi.

(KẾT THÚC)

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Một Đêm Nguy Hiểm: Cô Vợ Đắt Giá Của Chủ Tịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net