Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đỗ Hân Dĩnh giơ tay lên đầy khó khăn, có chút ngây người như muốn bắt lấy thứ gì đó, mở miệng nhưng lại phun máu.
Cô không có chút sức lực ngã xuống, những ngón tay bám chặt xuống đất, cố gắng tiến về phía trước để đuổi kịp được hai mẹ con.
Đáng tiếc cô quá chậm, cô không thể đuổi kịp.
Nằm ở nơi đó, cô không ngừng hộc máu nhưng bên tai vẫn còn tiếng trẻ con ngây thơ: “Me, sau này, con muốn may thật nhiều quần áo đẹp cho mẹ.”
“Haha. Vậy Hân Dĩnh phải mau lớn nhanh mới được.”
“Vâng! Con sẽ mau lớn thật nhanh để mẹ không cần phải vất vả nữa.”
“Hân Dĩnh thật ngoan.”
Hình bóng của hai mẹ con dần biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Đỗ Hân Dĩnh nằm trên mặt đất, cơ thể liên tục run rẩy mãnh liệt, cuối cùng trở nên bất động.
Nước mắt theo khóe mắt cô chảy xuống.
Mẹ, thực sự rất xin lỗi mẹ.
Bắc Minh Hạo lái xe, trái tim anh vô cùng đau đớn, cảm giác này xẹt qua rất nhanh, khi anh cảm nhận được nó thì chỉ còn lại những cơn đau nhói.
Tim đập rất nhanh và hoảng loạn.
Anh lắc đầu, mau chóng rũ bỏ cảm giác khó hiểu này rồi tăng tốc độ chạy về hướng cần đến.
Lúc này, anh bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi.
Đầu dây bên kia là một giọng nói vô cùng trầm thấp: “Dừng xe lại ven đường.”
Anh nhíu mày: “Bây giờ?”
“Đúng vậy.”
Bắc Minh Hạo lập tức nhìn vào gương chiếu hậu, thấy có một chiếc xe màu đen vẫn luôn đi theo và giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Chẳng trách anh ta có thể nắm được nhất cử nhất động của anh.
Bắc Minh Hạo không nói hai lời liền xoay tay lái, đem xe tấp vào lề đường.
Đối phương lại ra mệnh lệnh: “Xuống xe.”
Anh theo lời đẩy cửa xuống xe, nhìn thấy chiếc xe kia cũng đã dừng lại liền tiến tới mở cửa xe. Bên trong, không có người mà anh muốn nhìn thấy, chỉ có một người phụ nữ ăn mặc hở hang, gửi lời chào tới anh bằng một nụ hôn ngọt ngào.
Bắc Minh Hạo nhướn mày, lạnh giọng: “Mãnh Hổ đâu?”
Người ngồi phía trước quay lại nhìn anh, lạnh lùng nói: “Lão Đại đang đợi anh.”
Bắc Minh Hạo cười khẩy, thản nhiên nhìn qua cô.
Con hổ này đúng là xảo quyệt, đến bây giờ mà vẫn chưa chịu tin tưởng anh.
Chiếc xe ô tô chạy trên đường cao tốc, tốc độ đều đều. Người phụ nữ tham lam liếc nhìn Bắc Minh Hạo, đôi mắt cô ngơ ngác vì sự đẹp trai của Bắc Minh Hạo, nheo mắt lại, cơ thể đầy quyến rũ rúc vào người anh, hơi thở mê người phảng phất ở trước mặt anh, đôi môi đỏ mọng kề vào tai anh thì thầm: “Chúng ta phải rất lâu nữa mới đến nơi.”
Bắc Minh Hạo khẽ quay đầu liếc nhẹ cô.
Người phụ nữ vươn đầu lưỡi thơm tho, liếm môi một cách khêu gợi, cố tình cúi về phía anh, để lộ ra bầu ngực đầy đặn: “Nếu chán, anh có thể chơi cùng em.”
Bắc Minh Hạo ngay cả lông mi cũng chưa hề động đậy, nhìn cô chằm chằm, không bị lay động.
Lúc này, những người ngồi phía trước cười khúc khích, chậm rãi nói: “Cậu cứ hưởng thụ đi, không sao đâu. Lão Đại từ trước tới nay đều rất hào phóng, không để tâm tới loại mặt hàng này đâu.”
Người phụ nữ giọng hờn dỗi: “Ngậm miệng chó của ngươi lại.” quay đầu, lại rúc vào trong người của Bắc Minh Hạo, hay bàn tay với móng tay màu đỏ xoa xoa trước ngực anh rồi từ từ trượt xuống thắt lưng, đôi mắt quyến rũ: “Miệng tôi rất lợi hại, anh có muốn thử không?”
Đột nhiên, Bắc Minh Hạo nắm lấy cổ tay cô hất sang một bên, ánh mắt ghê tởm không hề che dấu.
Sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi: “Anh có ý gì?”
Bắc Minh Hạo không thèm nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú với thứ người khác đã sử dụng.”
“Anh!”
“Haha…” Hai người đàn ông ngồi phía trước cười to, người phụ nữ bị mất mặt, đôi mắt lập tức trừng lớn, liếc mắt nhìn một cái rồi ngồi sang một bên, vắt hai chân đầy giận dỗi.
Chiếc xe dừng lại trước một cái spa cao cấp. Bọn họ liền đi vào, xuyên qua đại sảnh vô cùng tráng lệ, đi thẳng lên tầng ba bằng thang máy rồi đẩy cửa của một phòng bao riêng ra. Mãnh Hổ nằm ở trên giường, bên cạnh là hai người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám đang mát xa cho anh ta.
Bắc Minh Hạo nhìn xung quanh và thấy rằng camera được lắp ở hầu hết mọi ngóc ngách trong căn phòng này. Ngước mắt lên, nhìn qua cửa sổ có thể mơ hồ thấy được ánh sang phản chiếu từ ống kính của tầng nhà đối diện. Lông mày Bắc Minh Hạo hơi nhướng lên.
Là một tay bắn tỉa.
Thu hồi tầm mắt, anh thấy Mãnh Hổ nằm ở đó mà không có chút sợ hãi, điều này vốn đã được chuẩn bị kĩ lưỡng.
“Lão Đại.”
Mãnh Hổ lười biếng mở mắt, nhìn Bắc Minh Hạo, vẫy tay ra hiệu cho hai người phụ nữ kia lui xuống rồi ngồi dậy với một nụ cười. Không đợi Bắc Minh Hạo mở miệng, người phụ nữ vừa tán tỉnh anh trong lúc tới đây liền chạy lại, lên án anh: “Lão Đại, anh ta dám coi thường em.”
Gương mặt đẹp trai của Bắc Minh Hạo vẫn rất bình tĩnh, không nói một tiếng.
“Haha!” Mãnh Hổ cười to, sờ sờ cái đầu hói của mình: “Xem thường loại tiện nhân như cô thì có gì là kì lạ không?”
Người phụ nữ hừ một tiếng: “Bọn đàn ông thối tha các người chỉ biết bắt nạt tôi.”
Mãnh Hổ đẩy cô sang một bên, đứng dậy đi qua chỗ Bắc Minh Hạo, ánh mắt âm trầm chậm chạp nheo lại: “Tôi ghét nhất là những người cứ nghĩ đến đồ vật của tôi, kể cả đó chỉ là thứ mà tôi chơi đùa.”
Bắc Minh Hạo nhướn mày, ngay lấp tức hiểu được ý tứ trong lời nói đó.
Vừa rồi, những thứ kia chỉ là Mãnh Hổ thử anh mà thôi.
Ánh mắt Bắc Minh Hạo như chim ưng nhìn chằm chằm vào anh ta. Những lời cảnh cáo của anh ta với mình, sao anh không hiểu được chứ? Tuy nhiên, Mãnh Hổ có thời gian để chơi đùa những mánh khóe này nhưng Bắc Minh Hạo lại không hề quan tâm đến nó.
Anh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, không biết là cố ý hay vô thức, vị trí này chính là vị trí ngắm đúng chỗ chết của Mãnh Hổ. Mãnh Hổ đều đặt mọi hành động của anh vào trong mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười hung ác, trong ánh mắt của con thú này lóe ra một tia sáng, lạnh lùng nhìn anh.
“Mãnh Hổ, người của anh đều đã bị người của Thiên Ma truy đuổi. Bây giờ ông lại chạy tới dưới mí mắt của Tiêu Chí Khiêm. Ngay cả khi anh che giấu tốt như thế nào đi chăng nữa thì việc bị phát hiện ra chỉ là vấn đề thời gian.” Bắc Minh Hạo không hề khách khí nói.
Mãnh Hổ nheo mắt cười lạnh, ngồi xuống đối diện với anh. Anh ta kéo người phụ nữ bên cạnh lại và ấn đầu cô ta xuống giữa hai chân mình. Người phụ nữ hiểu ý của hắn, ngoan ngoãn cởi bỏ dây lung của áo choàng tắm, cúi đầu xuống.
Ánh mắt Bắc Minh Hạo xoẹt qua một tia chán ghét.
Đàn ông ham mê phụ nữ không có gì là đáng trách nhưng người giống như Mãnh Hổ, không phân biệt được tình huống mà tùy ý phát tiết như này quả thực là bừa bãi.
Một kẻ như này, có thể tin tưởng được sao?
Đầu người phụ nữ di chuyển lên xuống, thỉnh thoảng cô ta lại dùng ánh mắt quyến rũ nhìn về phía Mãnh Hổ.
“Hừ…” Mãnh Hổ hưởng thụ sung sướng, từ từ nhìn về phía Bắc Minh Hạo: “Phái người tới địa bàn của bọn họ ở Hằng Nguyên, cùng lắm chỉ mất hơn 10 phút…Ưm..” Người phụ nữ dùng sức, hai má Mãnh Hổ hơi hơi trương hồng, hai tay nắm lấy mái tóc dài, cơ thể thẳng tắp: “Ha… Dám chọc tới tôi, vậy thì để cho bọn chúng đến xương cốt cũng không còn.”
Nghĩ đến Trương Tuyết Chi, Bắc Minh Hạo trong lòng lại run lên. Cô nhất định là đang ở cùng một chỗ với Tiêu Chí Khiêm. Nếu Mãnh Hổ làm ra chuyện gì đó không hay, nhất định sẽ làm tổn thương đến cô.
Bắc Minh Hạo hạ mí mắt, mỉm cười lạnh lùng nói: “Anh nghĩ có thể dễ dàng thổi bay nó như vậy sao? Chưa cần người của ông đến gần, có lẽ mộ của ông cũng đã xây xong. Đến lúc đấy còn chưa biết là ai không còn mảnh xương sót lại đâu.” Sau đó, anh thản nhiên cười: “Lần trước, tôi đã nhờ cảnh sát giúp đỡ mới có thể thuận lợi đi vào toàn nhà đó thăm quan. Tôi nghĩ, chỉ cần một lời nói của anh thì đã không phiền toái như vậy. Bọn họ nhất định sẽ mở rộng cửa, xếp hàng chào đón anh.”
Sự nhạo báng của anh khiến cho sắc mặt của Mãnh Hổ khẽ thay đổi, ánh mắt lạnh hơn đồng thời phần dưới của anh ta cũng run rẩy mạnh hơn. Người phụ nữ bị anh đẩy tới tận yết hầu, cổ họng phát ra tiếng nôn khan.
“Tôi có tiền, có thể đem 10 tên sát thủ hàng đầu trong danh sách sát thủ đến. Tôi không tin là không thể giải quyết kẻ điên kia.”
Bắc Minh Hạo nhún vai: “Hy vọng trước khi anh mời được bọn họ đến thì có thể thoát được sự đuổi giết của Hồng Môn.”
Mãnh Hổ nổi giận, càng ấn đầu người phụ nữa nhanh hơn, chỉ sau vài cái, cơ thể anh ta bắt đầu ưỡn thẳng, vài giây sau, anh ta sảng khoái thở ra một hơi rồi ngồi nhẹ nhàng xuống ghế. Một nụ cười thỏa mãn hiện lên trên mặt: “Cậu có thể thử cái miệng nhỏ của tiện nhân này, thực sự rất mê hồn.”
Người phụ nữ đang chăm chỉ làm công việc dọn dẹp cho anh ta, bộ dạng có vài phần nịnh nọt lấy lòng.
Bắc Minh Hạo nhướn mày, vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Tôi không có hứng thú với đồ công cộng.”
Khuôn mặt của Mãnh Hổ không ngừng thay đổi, cuối cùng cười ha ha: “Được, tốt lắm.” Đẩy người phụ nữ sang một bên, anh ta nghiêng người về phía trước: “Mở địa bàn ở thành phố L, mọi người cùng nhau kiếm tiền.”
Bắc Minh Hạo bình tĩnh hỏi lại: “Anh không sợ Tiêu Chí Khiêm tìm tới tận cửa sao?”
“Hừ.” Mãnh Hổ hừ lạnh, đứng dậy rót rượu, đưa cho Bắc Minh Hạo một ly. Anh do dự trong vài giây nhưng vẫn quyết định nhận lấy nó.
“Trong số những người ở Hồng Môn, chỉ có Tiêu Chí Khiêm là một kẻ khác người. Nếu chọc tới anh ta, ngay cả những người lớn tuổi bên đó cũng đều không có cách với anh ta, nhưng như vậy càng dễ giải quyết. Chỉ cần Hải Thiên Đường xảy ra vấn đề, lấy thành phố L làm trung tâm của 4 thành phố, sẽ bị chúng ta tóm gọn.” Mãnh Hổ lắc ly rượu, có vài tia xấu xa trong giọng nói khản đặc: “Tôi nghe nói bên người Tiêu Chí Khiêm có một người phụ nữ, đó là bảo bối của anh ta, không có gì trên đường mà tôi không biết.”
Tay Bắc Minh Hạo đang cầm cốc trở nên cứng đờ, chẳng mấy chốc, anh lại cầm chiếc cốc đưa lên môi, nhấp một ngụm, lắng nghe một cách phẫn nộ.
Mãnh Hổ xoay người, liếc nhìn về phía anh, ánh mắt sâu sa: “Phụ nữ chỉ có thể dùng trên giường để phát tiết, nếu như quá chiều chuộng, sẽ trở thành thứ trói buộc.”
Bắc Minh Hạo không nói chuyện, ánh mắt anh rơi xuống thứ chất lỏng đỏ sẫm trên tay anh.
Mãnh Hổ ngồi xuống và nói một cách uể oải: “Tìm được người phụ nữ kia, không tin Tiêu Chí Khiêm sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.”
Bắc Minh Hạo lạnh lùng nói: “Đây là việc của anh, tôi chỉ quan tâm đến việc có kiếm được tiền hay không thôi.”
“Haha, yên tâm. Trên thế giới này không có thứ gì là không bán được ra tiền.”
“Vậy thì tốt.” Bắc Minh Hạo đặt chiếc cốc lên bàn, nhìn trực tiếp vào mắt anh ta: “ Tôi hôm nay đến đây là muốn nói về chuyện hợp tác kia một lần nữa.”
Mãnh Hổ nhướn mày, ánh mắt âm trầm: “Cậu muốn đổi ý?”
Bắc Minh Hạo xua tay: “Đương nhiên không phải.”
Mãnh Hổ lúc này mới thu hồi khí tức, sảng khoái nói: “Có chuyện gì cứ việc nói.”
“Nếu đã hợp tác thì hẳn là nên sắp xếp công việc, tôi đã mở đường cho anh, có bao nhiêu nguy hiểm anh cũng biết rồi đấy, một khi có chuyện gì xảy ra thì bia đỡ đạn chính là tôi.”