Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuyết Chi cau mày chậm rãi ngồi xuống: “Anh họ đây là làm gì vậy? Tám trăm năm trước em đã nói cho anh ấy biết rồi, chỉ cần có tên tiểu tử thối Tập Lăng Vũ kia ở đây, Vy Hiên sẽ không thể nào thích anh ấy, vậy mà còn không chịu tin em, cái đầu giống như khúc gỗ, có nói như thế nào cũng không chịu nghe.”
Trần Lục lắc lắc ly rượu trong tay, cũng cảm thán như vậy: “Thanh Đình biến thành như thế này, anh cũng không ngờ tới.”
Bên trong câu nói của anh ta có ý khác, nhưng Tuyết Chi nghe lại không hiểu, đôi mắt cứ nhìn thẳng về phía cửa, cho dù là anh họ ruột của mình thì cô cũng không tin tưởng nỗi, sợ Vy Hiên sẽ bị khi dễ.
Ở bên ngoài phòng mơ hồ có thể nghe được âm thanh ca hát của người ở bên trong, hỗn loạn thành một mảnh, tạo thành một ranh giới với thế giới yên tĩnh ở bên ngoài.
Trương Thanh Đình đưa lưng về phía cô ấy, hai tay chống trên bệ cửa sổ, đầu giống như bị cái gì đó đè ép cúi xuống rất thấp, giọng nói cũng thấp đến nỗi lộ ra hơi thở không tự tin: “Chỉ cần em nói một câu không thích, anh lập tức hủy bỏ hôn lễ.”
Vy Hiên nghiêng người sang, ngẩng đầu nhìn tầng mây đen nghịt ở trên trời: “Anh Đình, đến lúc này rồi đừng có nói mấy câu đùa giỡn như vậy.”
Trương Thanh Đình bỗng nhiên quay người lại, hai tay nắm chặt lấy vai của cô ấy, mười ngón tay như muốn bóp chặt bờ vai của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, muốn nhìn thấu người phụ nữ này một chút.
“Em không biết là anh vẫn luôn thích em ư?”
Vy Hiên thu tầm mắt lại, rất bình tĩnh: “Biết.”
“Anh đã dõi theo em nhiều năm như vậy rồi, tại sao ánh mắt em không thể nhìn thẳng vào anh?” Anh ta cắn răng, khuôn mặt vẫn đẹp trai như vậy, nhưng rốt cuộc cũng không thể tìm được vẻ tự tin trước kia.
“Anh biết em cũng thích anh.” Anh ta quyết tâm nói, giống như đánh cược toàn bộ.
Lông mày Vy Hiên có chút buông lỏng, ánh mắt lung lay, trong nháy mắt giống như quay về thời thiếu nữ, trước mắt tiêu tan thành một mảnh trắng xóa.
“Cho dù đã từng có thì tất cả đều vì một đêm kia mà đã bị em phán quyết tử hình.”
Sắc mặt Trương Thanh Đình trong nháy mắt trắng bệch, trục ký ức cũng lập tức quay ngược lại.
Anh ta nhớ rất kỹ chuyện xảy ra đêm hôm đó.
Mỗi một chi tiết nhỏ.
Vy Hiên năm mười bốn tuổi là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn khiến người khác yêu thích, từ lần đầu tiên cô ấy được em gái dẫn về nhà, hai mắt của Trương Thanh Đình liền không có cách nào rời khỏi người của cô ấy.
Anh ta thích dáng vẻ của cô ấy giấu hai tay sau lưng đứng trước mặt mình, thích tiếng gọi “anh Đình” nhút nhát của cô ấy, thật sự non nước giữa trẻ con và người lớn đan xen nhau…
Thích toàn bộ con người của cô ấy.
Anh đã âm thầm bắt đầu tính toán tương lai của anh ta cùng với cô, chỉ chờ cô lớn lên, trong lúc thấp thỏm chờ mong, một đoạn thời gian ngắn ở chung với cô ấy lại có thể khiến anh nhớ mãi không quên.
Nhưng tất cả những chuyện này đều là hồi ức tốt đẹp, đều kết thúc vào đêm sinh nhật hai mươi tuổi của anh ta…
Anh ta đã phạm phải một sai lầm lớn.
Anh ta lục lọi một điếu thuốc trong túi, đôi tay có chút run rẩy mà bật lửa.
Anh ta đã cai thuốc rất lâu, nhưng mấy ngày nay anh ta lại bắt đầu không rời tay khỏi điếu thuốc, giờ phút này anh ta càng vô cùng khẩn thiết cảm giác gây tê mà thuốc lá mang đến, cho dù nó ngắn ngủi.
Gió ngoài cửa sổ nhẹ thôi mùi khói bay vào không khí, đôi mắt của cô đen như mực yên lặng nhìn về phía anh ta, cũng không còn hoảng sợ giống như khi đó. Cô của bây giờ càng tỉnh táo hơn, càng bình tĩnh hơn, cô như vậy càng khiến trái tim của anh ta như một ngọn cỏ, ngứa ngứa khiến cho anh ta muốn điên cuồng làm chút gì đó.
Làm chuyện gì?
Anh ta siết chặt nắm đấm, vẫn là không thể làm gì cả.
“Đêm hôm đó…” Rốt cuộc anh ta cũng mở miệng, ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt trên người của cô: “Cho dù anh đã từng làm cái gì, anh cũng không thấy hối hận.”
Những lúc này ánh mắt của Vy Hiên lại vượt khỏi người của anh ta nhìn xuống dưới lầu, mắt của cô trợn thật lớn.
Trương Thanh Đình nhăn lông mày, thuận theo ánh mắt của cô mà nhìn xuống, vừa nhìn liền thấy một chiếc xe gắn máy màu đen đang dừng ở phía đối diện, trên xe là một chàng trai trẻ dáng người gầy ốm đang tháo nón bảo hiểm xuống, ánh mắt cũng vừa vặn nhìn về phía cửa sổ lầu hai.
Cứ chạm phải như vậy.
Trương Thanh Đình chỉ cảm thấy hô hấp của mình đứt quãng, không cần suy nghĩ gì liền chắn ngang Ánh mắt của Vy Hiên: “Vy Hiên, em nghe anh nói…”
Vy Hiên đột nhiên quay người lại, cũng không quay đầu mà chạy xuống.
Xông ra cửa, cô cũng không hề chú ý đến xe cộ, cô cứ lỗ mãng như vậy mà chạy đến phía đường đối diện, khi chạm được đầu xe gắn máy thì cúi đầu thở dốc.
Khóe mắt lạnh lùng liếc về phía trên lầu một chút, lại hờ hững thu hồi ánh mắt: “Phạm Vy Hiên, cô cho rằng là tôi đã chết rồi ư? Nhanh như vậy đã câu dẫn được người đàn ông khác?”
Giọng điệu của anh ta ngả ngớn, nhưng lại sắc bén đến nỗi có thể đâm người khác bị thương.
Vy Hiên cố gắng ổn định hô hấp, lập tức nắm tay của anh ta, lại nhìn một lượt từ đầu đến chân mấy lần: “Có bị thương hay không? Ở trong đó có bị ức hiếp hay không? Bọn họ có đánh cậu không?”
Tóc của Tập Lăng Vũ đã cách rất ngắn, là loại cắt còn máy phân sát vào da đầu, trông rất gọn gàng. Đôi chân dài uể oải chống trên mặt đất, áo khoác màu đen trùng với màu đen của thân xe máy, bên trong là áo chữ v màu trắng, trong có hơi lỏng lẻo.
Vy Hiên bưng lấy mặt của anh ta, động tác quá gấp, “chát” một tiếng, có chút nặng tay.
“Cậu gầy rồi.”
Hơn nửa tháng, gương mặt của cậu ấy đã có chút hốc hác, làm cho góc cạnh càng rõ ràng hơn, đường cong trên gương mặt càng sắc sảo, như vậy càng khiến cho gương mặt này tràn ngập vẻ quyến rũ của đàn ông.
anh ta liếc mắt nhìn cô ấy, kéo hai cánh tay của cô ấy xuống, nhưng lại không buông ra.
anh ta híp mắt lại, mơ hồ có chút nguy hiểm, ánh mắt ra hiệu nhìn về phía trên lầu: “Nào, trước tiên nói một chút xem cô với người kia đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Vy Hiên mới kịp phản ứng quay đầu lại nhìn, bóng dáng đứng bất động ở nơi đó sớm đã biến mất rồi
“Cuối tuần này anh Đình sẽ kết hôn, cho nên mời bạn bè ra chơi một bữa.” Cô ấy đơn giản nói một câu như vậy, trọng tâm lại đặt vào trên người của anh ta: “Lăng Vũ, cậu ra khi nào vậy?”
Tập Lăng Vũ cười nhạo một tiếng, trong phút chốc hất tay của cô ấy ra, lạnh lùng nói: “Cô còn quan tâm tôi à?”
“Tôi…”
Vy Hiên nhất thời nghẹn lời, không biết giải thích như thế nào.
Đã đi cầu xin ba của anh ta, cô cũng biết, ông ta sẽ không muốn cô xuất hiện.
Đây là điều kiện của ông ta, cô nhất định phải nghe theo.
Bầu không khí lại lạnh lẽo một lần nữa, ánh mắt của anh ta nhìn chăm chú vào cô, từ trong mắt của cô ấy, anh ta lại có thể nhìn thấu được quá nhiều, nhiều đến nỗi anh ta không thể tức giận với người phụ nữ này được.
Cả nửa ngày sau anh ta mới chuyển chủ đề, giọng nói căng cứng: “Ông ấy có làm cái gì với cô không?”
“Không có.”
Vy Hiên trả lời quá nhanh, lại quá khẳng định, ngược lại khiến trong lòng của anh ta sinh ra nghi ngờ.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đen trắng rõ ràng của cô ấy, vừa nhìn liền biết bọn họ đã nói với nhau cái gì rồi, anh ta càng muốn cô nói rõ đáp án cho mình nghe!
anh ta nổi giận, một cái chân đang nhấc lên: “Mau nói, ông ấy đã làm gì cô.”
“Không có, thật sự không có?”
Vy Hiên cũng không nói hai lời, đẩy cô ấy ra rồi khởi động xe gắn máy.
Theo âm thanh ầm ầm điếc tai, Vy Hiên lập tức dán lại, xúc động đi lên ôm lấy eo của anh ta, giọng nói hoảng sợ đến run lấy bẩy: “Lăng Vũ, đừng đi mà.”
Lưng của người con trai cứng lại.
Cuối đầu nhìn cánh tay nhỏ nhắn đang quấn ở bên eo của mình, hơi thở tức giận trên người cứ như vậy mà biến mất.
anh ta quay đầu nhìn về phía cô ấy, híp mắt lại, giọng điệu ra lệnh: “Vậy thì nói cho tôi biết đi.”
Vy Hiên do dự cả nửa ngày mới buông tay ra, chỉ chỉ mặt của mình, giữ im lặng.
Ánh mắt của Vy Hiên Lập tức thay đổi, sự kiềm chế trong mắt cực kỳ dọa người: “Đánh mấy cái?”
Giọng nói của Vy Hiên cực nhẹ: “Một cái?”
“Thật sự?”
“Thật.”
anh ta im lặng cả nửa ngày, đôi chân gà gạt lấy chống xe, bước xuống đứng ở trước mặt cô, hai tay đưa lên che lấy gương mặt của cô, giọng nói có chút bực bội: “Đau không?”
Cô ấy lắc đầu: “Đã sớm không đau rồi.”
anh ta trừng mắt: “Cũng là từng đau.”
Vy Hiên: “…”
Nói thật thì nếu như anh ta không đề cập đến thì cô cũng đã sớm quên đi chuyện này, ai lại cố ý để ở trong lòng rằng có đau hay không.
anh ta cứ cố chấp che lấy không chịu buông tay ra, chân mày nhíu chặt lại, đôi môi mỏng cũng mím lại. Vy Hiên bị ép phải ngẩng đầu lên, trong tầm mắt là bóng dáng của người con trai cao hơn cô một cái đầu, bả vai cũng đã rộng hơn, chân dài hơn, tay cũng đã lớn hơn, giang hai cánh tay liền có thể che khuất toàn bộ thế giới của cô…
Cứ tiếp tục nhìn nhau như vậy, không hiểu sao lại đỏ mặt.
Vy Hiên bị loại tâm trạng bối rối này chi phối, cũng không lo được anh ta có tức giận hay không, đưa tay đẩy tay của anh ta ra: “Cậu… ra ngoài được rồi là không có chuyện gì nữa phải không?”
Tập Lăng Vũ cũng không lập tức trả lời ngay mà lại nhìn chằm chằm vào phản ứng của cô ấy, khóe môi chậm rãi cong lên, ngồi lên yên xe, ngoẹo cổ nhìn cô: “Nếu như tôi ngồi tù thì cô sẽ làm thế nào?”
Sắc mặt Vy Hiên có chút thay đổi: “Vậy thì tôi sẽ tìm luật sư tốt nhất.”
Ánh mắt của cô rất kiên định, khiến cho trò đùa này đổi vị trong nháy mắt.
“Nếu như tôi nhất định phải ngồi tù thì sao?”
Vy Hiên không lên tiếng.
Cả nửa ngày sau cô ấy mới nói: “Tôi sẽ chờ cậu ra.”
anh ta nhướng mày: “Mười năm hai mươi năm cô cũng chờ à?”
“Mười năm hay hai mươi năm gì tôi cũng chờ.”
Môi của Tập Lăng Vũ mấp máy hai lần, muốn nói cái gì đó, không biết tại sao lại thay thế bằng sự chế giễu: “Tôi đã từng gặp nhiều phụ nữ rồi, chưa từng thấy ai ngu ngốc như cô”
Cậu tạ quay người lại ném mũ bảo hiểm qua cho cô: “Đội lên đi.”
Vy Hiên chật vật tiếp được, vội vàng hỏi: “Cậu thì sao?”
Anh ta bĩu môi: “Tôi cũng không sợ chết.”
Vy Hiên nhíu mày kéo lấy cánh tay của anh ta, sau đó lại đưa nón bảo hiểm cho anh ta.
Tập Lăng Vũ cúi đầu nhìn cô ấy, ánh mắt lập tức lóe lên, cầm lấy mũ bảo hiểm đội lên đầu của cô, sau khi cài vào rồi lại dùng tay vỗ vỗ lên đỉnh đầu của cô: “Yên tâm đi, chỉ cần cô ở đây, tôi nhất định sẽ không để mình xảy ra chuyện.”
anh ta quay người lại khởi động xe gắn máy, sau khi khởi động xong, xe cũng rung động theo tiếng vang ầm ầm của nó.
“Đi thôi.”
Trái tim của Vy Hiên đập không theo quy tắc, ngồi ở phía sau lưng của anh ta, ôm lấy eo của anh ta, trong khoảnh khắc đó xe gắn máy liền hòa vào với dòng xe.
Đón lấy gió, cô ấy run lẩy bẩy, hai tay không tự chủ mà cuộn chặt lại hơn. anh ta liếc mắt nhìn, khóe môi lơ đãng câu lên.
anh ta hô to: “Phạm Vy Hiên! Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu ngốc hơn cô.”
Vy Hiên đội mũ bảo hiểm nên nghe không rõ, phí sức hỏi lại: “Cậu nói cái gì vậy?”
“Tôi nói, cô là người phụ nữ ngu ngốc.”
“Cái gì?”
“Tôi nói cô cũng chỉ có thể làm người phụ nữ ngu ngốc của một mình tôi.”
“Cậu nói cái gì chứ, tôi nghe không được…”
“Tôi nói! Phạm Vy Hiên! Cô cũng chỉ có thể làm người phụ nữ của Tập Lăng Vũ tôi.”
“Gió quá lớn… tôi nghe không rõ…”
anh ta làm càn cười to.
Xe gắn máy chở hai người bọn họ như phi nước đại trong dòng xe cộ, đem một lời thề thốt của anh ta đánh tan vào trong gió.
Ngày hôm đó gió rất to.
Đó chính là ký ức duy nhất của cô ấy.
Trên chiếc giường đôi rộng rãi thoải mái dễ chịu, Vy Hiên nằm co ro giống như con tôm, trong ngực anh ôm chặt chăn.
Vị trí ở hai bên người đột nhiên lún xuống, hơi thở của một người đàn ông trưởng thành dần dần dày đặt… Vy Hiên mở mắt ra quay đầu lại, lập tức mắt của cô liền đối diện với cặp mắt màu đen đang cười.
Cô giật mình: “Lăng Vũ?”
Hai tay của Tập Lăng Vũ đặt ở hai bên, thân thể đè thấp xuống, hai gò má rất gần với mặt của cô. Khóe miệng xuất hiện một nụ cười xấu xa, lúc nào cũng không ngừng mê hoặc ánh mắt của cô.