Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Tuyết Chi ở khu chung cư nằm trong trung tâm thành phố, là khu có từ lâu rồi, môi trường xung quanh khá tốt, hàng xóm đều là những người quen biết, chứng kiến quá trình trưởng thành của Trương Tuyết Chi.
Lúc xe đang tiến vào tiểu khu, Trương Tuyết Chi ngó ra ngoài cửa, nhìn khung cảnh quen thuộc.
Trước kia, cô cho rằng đây là một nơi cũ kĩ, nhưng bây giờ, ngửi được mùi hương hoa hòe trong không khí, nhìn thấy những người già đang tản bộ trong công viên, cô lại có cảm giác thân thiết đã lâu không thấy.
Trương Hồng Khánh và con gái xuống xe, liền có người đến hỏi: “Tuyết Chi sao rồi?”
“Nghe nói con nhóc này phải vào viện, sức khỏe thế nào rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Mọi người thay phiên nhau hỏi, không đợi Trương Hồng Khánh nói, Trương Tuyết Chi đã cười đáp: “Cháu không sao, bác sĩ nói cháu khỏe như trâu nữa kìa!”
Dáng vẻ tinh nghịch của cô chọc cười mọi người, Trương Hồng Khánh nhìn con gái, vừa nghi hoặc lại vừa vui vẻ.
Trương Tuyết Chi rất ít khi nói chuyện cùng hàng xóm như vậy, không biết tại sao, Trương Hồng Khánh cảm thấy từ sau khi cô trở về từ bệnh viện có gì đó khác đi, ngoan ngoãn hơn, hiểu chuyện hơn.
Ông nghĩ, có lẽ lần này con gái ông đã thật sự trưởng thành rồi.
Ở trong nhà hai ngày, Trương Tuyết Chi trước giờ chưa bao giờ cảm thấy thoải mái dễ chịu như lúc này.
Buổi sáng, lúc Trương Tuyết Chi dậy, mọi người đã sớm có mặt ở bàn ăn rồi.
Đỗ Hân Dĩnh cũng ở đó.
Cô ta mặc một chiếc váy liền màu xanh dương, tôn lên làn da trắng trẻo của mình, đầu tóc chải gọn gàng, để xõa trên vai.
Mẹ của Đỗ Hân Dĩnh, thím Trương là một người phụ nữ xuất thân từ nông thôn, chân chất thật thà.
Hai mẹ con họ đã ở nhà họ Trương gần hai mươi năm rồi, Trương Hồng Khánh cũng không xem hai người là người ngoài.
Đặc biệt là Đỗ Hân Dĩnh, tính cách tốt mà học cũng giỏi, Trương Hồng Khánh rất quý cô ta, ông trả hết phí học đại học cho cô ta.
Trương Tuyết Chi có gì, cô ta cũng sẽ có thứ đó.
Thấy Trương Tuyết Chi đến, Đỗ Hân Dĩnh lấy giúp cô một cốc sữa bò: “Tuyết Chi, lát nữa tớ đi họp lớp, cậu có muốn đi cùng không?”
Trương Tuyết Chi nhìn cô ta, biểu cảm của cô ta rất thành thật, cũng rất lương thiện.
Trương Hồng Khánh vừa nghe thấy vậy, đặt báo xuống: “Tuyết Chi, con đi cùng Hân Dĩnh đi.”
“Không ạ, hôm nay con có hẹn với bạn rồi.”
Trương Tuyết Chi ngồi xuống, ăn trứng ốp, cũng không động đến cốc sữa bò trên bàn.
“Bạn?”
Trương Hồng Khánh nhướn mày: “Con gái cũng nên làm quen nhiều bạn càng tốt, đi đi, tối nhớ về sớm là được.”
Trương Tuyết Chi cười ngoan với ba mình: “Vâng ạ.”
Bên cạnh, Đỗ Hân Dĩnh nhìn cô, dường như đang suy nghĩ gì đó, lại cúi đầu, yên lặng ăn sáng.
Lúc nhận được điện thoại của Trương Tuyết Chi, Phạm Vy Hiên còn tưởng là mình nghe nhầm.
Hai người hẹn nhau ở quán café trong khu trung tâm thương mại, vừa gặp mặt, Trương Tuyết Chi đã ôm chầm lấy cô ấy: “Đã lâu không gặp.”
Trên gương mặt thanh tú của Phạm Vy Hiên lộ ra một nụ cười: “Mới có mấy ngày thôi mà.”
Hai người bọn họ đã là bạn bè lâu năm rồi, em họ của Trương Tuyết Chi là Trương Thanh Đình còn thích Vy Hiên nữa.
Có điều Trương Tuyết Chi biết Vy Hiên sẽ không chấp nhận Trương Thanh Đình, bởi vì cô ấy đang cố chấp quen với một người đàn ông khác.
Phạm Vy Hiên uống café, cũng không hỏi vì sao Trương Tuyết Chi đột nhiên gọi cô đến, nhiều lúc, chỉ yên lặng nghe Trương Tuyết Chi nói chuyện.
“Vy Hiên, chúng ta đi dạo phố đi!”
Trương Tuyết Chi muốn bù đắp lại khoảng thời gian hai năm tốt đẹp cho người bạn thân cô đã từng mất đi! “Được thôi.”
“Haha, đi thôi!”
Trương Tuyết Chi vui vẻ khoác tay cô ấy ra khỏi quán café.
Cứ như vậy, hai người dạo phố cả một ngày.
Buổi tối, mời Vy Hiên ăn cơm xong, hai người lại đi hát karaoke.
Phạm Vy Hiên khoanh tay trước ngực, nhìn cô vẻ nghi ngờ: “Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Ở cùng kí túc xá ba, bốn năm, cô rất hiểu tính cách của Trương Tuyết Chi, rằng cô ấy tuyệt đối không vô duyên vô cớ mời cô đi ăn.
Trương Tuyết Chi ngước đầu, đôi mắt quyến rũ híp lại: “Không có gì, chỉ là muốn gặp cậu, thư giãn chút thôi.”
Vy Hiên nhìn cô chằm chằm, mãi lâu sau mới đứng dậy, nói: “Vậy thì còn đợi gì nữa?”
Trương Tuyết Chi bật cười, tính cách này của Vy Hiên đúng là rất hợp với cô.
Hai người vừa đến trước cửa quán karaoke, liền nghe thấy có người gọi đằng sau: “Tuyết Chi?”
Trương Tuyết Chi quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ Hân Dĩnh, ánh mắt cô khẽ tối lại.
Đỗ Hân Dĩnh ở đây, vậy có phải Bắc Minh Hạo cũng…