Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, những tia nắng lấp ló khiến cô tỉnh giấc, cô cảm nhận được cơ thể giường như không có chút sức lực nào cả. Cảm giác có hơi lạ cô lấy tay day vào hai bên thái dương,
-“ Có gì đó không đúng lắm???”
Mộc Tuệ San cúi xuống nhìn, hai mắt cô bỗng trợn tròn.
-“ Quần áo của mình đâu???”
-“ Dưới nền nhà!”
tiếng nói đó vang lên càng là cô hoảng hốt hơn. Cô quay lại nhìn thì thấy Mạc Phong Thần đang nằm bên cạnh và nhìn cô chằm chằm.
-“ Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…….”
Thấy cô hét như vậy anh liền chồm người tới bịt miệng cô, một cơ thể mỹ nam trần trụi trước mặt khiến cô được phen trố mắt.
-“ Có gì mà ngạc nhiên? hôm qua chính em là người chủ động kia mà?”
cô đẩy cánh tay anh ra định phản bác, nhưng cái vật to lớn kia đang chềnh ềnh trước mắt khiến cô vô cùng xấu hổ, cô nhanh chóng quay mặt về hướng khác
-“ Mạc Tổng….. Anh… anh mặc đồ vào được không?”
-“ Cái gì thấy cũng đã thấy hết rồi.”
-“ Không…không….không tôi chưa…chưa có thấy gì cả!”
-“ Mộc tiểu thư thật sự biết câu “ QUA CẦU RÚT VÁN”
-“ Thật sự tôi không hiểu anh nói gì???”
-“ Vậy để tôi diễn lại cảnh hôm qua để em nhớ nhé!”
-“ Thôi được rồi! Mạc Tổng mặc đồ rồi ra ngoài trước đi, tôi cần không gian để nhớ lại.”
-“ Được! tôi cho em 10 phút, đợi em ở ngoài.”
-“ Cái gì mà 10 phút chứ?”
-“ Tránh trường hợp em trốn.”
-“ Ai thèm trốn.”
-“ Nhớ lời em nói! quân tử nhất ngôn.”
Nói là 10 phút sẽ ra ngoài nói chuyện thẳng thắn nhưng cô cứ đứng thẫn thờ trước gương, Mạc Phong Thần mất kiên nhẫn đành mở cửa đi vào.
-“ Người nào nói không thèm trốn mà lại ở lì trong đây?”
thấy cô vẫn im lặng đứng đó Mạc Phong Thần tiến lại gần.
-“ Mộc Tuệ San?”
-“ Mạc Tổng……”
-“ Gì mà ngẩn người ra vậy?”
-“ Hình như là … đúng như anh nói.…”
-“ Nói gì???”
-“ Tối hôm qua tôi là người chủ động… nhưng Mạc Tổng có thể không bắt tôi chịu trách nhiệm được không?”
Mạc Phong Thần vô cùng ngạc nhiên vì câu nói đó của cô, phụ nữ ngoài kia ao ước được như cô chỉ muốn trèo lên giường anh để bắt anh chịu trách nhiệm để có thể bước chân vào Mạc Gia, nhưng cô lại không như thế, khuôn mặt của cô thoáng lên vẻ sợ sệt.
-“ Em đang sợ tôi bắt em chịu trách nhiệm sao?”
-“ Phải! Mạc Tổng có thể bỏ qua cho tôi được không?”
-“ Có hơi ngược đời thì phải? tôi cũng đâu thiệt gì???”
-“ Nói như vậy là anh sẽ bỏ qua cho tôi?”
-“ Từ nãy giờ đứng thẫn thờ ở đây chỉ vì việc này hả?”
-“ Phải! Mạc Tổng đừng nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi nhé, chúng ta đều trưởng thành rồi.”
-“ Ai nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm?”
-“ Tôi nói trước vậy thôi, anh không thấy trong phim hả? người nữ sẽ bắt người nam chịu trách nhiệm rồi cưới cô ta đấy thôi. Huống chi chúng ta cũng chỉ là vợ chồng trên hợp đồng.”
-“ Có thấy thiệt không?”
-“ Không! ít ra anh cũng là người tử tế, anh còn giúp tôi trả thù cho cha mẹ, nhưng đây là chuyện ngoài ý muốn tôi không phải loại lấy thân báo đáp. Chuyện ngày hôm nay tôi cũng sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.”
Mạc Phong Thần cười nhẹ rồi gật đầu đồng tình, có vẻ như anh đã có suy nghĩ khác về cô rồi.
-“ Hôm nay tôi sẽ về thăm bà và Mạc phu nhân được chứ?”
-“ Ừm! tôi cho người đón em.”
-“ Thế phiền anh.”
cô len qua người anh rồi đi thẳng ra ngoài, thật ra lúc đối diện với anh cô vô cùng căng thẳng nhưng trốn tránh cũng không phải là cách nhưng việc đến Mạc Gia để thăm bà và Mạc phu nhân cũng là cách tốt nhất để đỡ chạm mặt Mạc Phong Thần hơn vì cô biết chắc Mạc phu nhân và bà nội sẽ giữ cô ở lại đó.
Cả buổi Mạc Phong Thần không thể nào tập trung làm việc được, nhìn hồ sơ mà đầu óc cứ nghĩ về cô, chợt Mạc Phong Thần thấy hơi áy náy, nhưng không ngờ cô lại sòng phẳng như vậy khiến anh có chút hụt hẫng. Mạc Phong Thần cứ một lúc lại nhìn đồng hồ, chưa đến giờ tan làm Mạc Phong Thần đã ra khỏi phòng làm việc để trở về Mạc Gia, không chỉ thế anh còn nói thư kí dời lịch gặp đối tác vào sáng hôm sau.
Vừa về đến Mạc Gia, Mạc Phong Thần đã thấy cô đang cùng bà và mẹ anh nấu nướng, trông họ rất vui vẻ, bà anh còn cười rất nhiều, Mạc Phong Thần khoanh tay đứng nhìn, thấy cô cười bất giác anh cũng cười, nhưng khi cô phát hiện ra sự có mặt của anh nụ cười trên môi cô chợt tắt, cô giả ngơ quay đi.