Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên cạnh bảng đen treo một chiếc đồng hồ hình tròn, trên đồng hồ hiển thị hai giờ ba phút.
Tia sáng trong mắt Cố Vân Niệm lúc này tựa như sáng hơn một chút.
Cô nhớ lại, báo cáo tử vong của bệnh viện đã nói rõ thời gian tử vong của mẹ cô là khoảng từ hai đến bốn giờ.
Mà lúc này mới có hai giờ, nhất định vẫn còn kịp.
Nghĩ, Cố Vân Niệm hướng về phía bên ngoài phòng học chạy đi, đồng phục học sinh rộng làm một vài đồ dùng học tập rơi xuống đất, đối với Địa Trung Hải đang rít gào sau lưng cô cũng mắt điếc tai ngơ.
Tháng 5 ở Giang Thành, cuối tháng đã bắt đầu nóng bức, đặc biệt là mặt trời vào buổi trưa, nóng đến muốn cháy người.
Trên đỉnh đầu của Cố Vân Niệm là mặt trời nóng nhất trong ngày, xuyên qua khu thể dục trước khu giảng dạy, chạy ra ngoài cổng trường.
Ánh mặt trời nóng rực, chiếu thẳng vào thân thể thiếu dinh dưỡng của cô, khiến cô không khỏi cảm thấy chóng mặt.
Sự giao động giữa cảm xúc vui vẻ và buồn bã, cộng thêm sự thấp thỏm trong lòng, làm trước mặt cô tối sầm, đâm vào chiếc xe ô tô đậu bên ngoài cổng trường.
Một tiếng vang lớn, trán của Cô Vân Niệm truyền đến một trận đau xót.
Lực đạo va đập lớn làm cô lùi lại một bước, ngã ngồi trên mặt đất, trước mặt một mảng đen kịt.
Người chủ đang đứng dựa ở đầu chiếc xe nghe điện thoại thì nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì vừa đúng lúc thấy Cố Vân Niệm đang ngã trên mặt đất, cái trán sưng đỏ khiến hắn nhìn thôi cũng thấy đau, đây tuyệt đối không phải mấy trò lừa gạt nhằm thu hút sự chú ý của hắn.
Lại nhìn về chiếc xe việt dã cao lớn đầy khí phách, chỉ cần không phải người mù, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Hắn nhịn không được trừu trừu khóe miệng, thật tò mò nhìn về phía cô bé đang ngã ngồi trên mặt đất làm như thế nào mà xem chiếc xe như không thấy thẳng tắp đụng phải.
Thanh âm kia, nghe liền thấy đâm không nhẹ.
Thấy Cố Vân Niệm còn ngồi dưới đất mãi chưa đứng lên, hắn lo lắng cô bị đâm đến hỏng người rồi.
Vội vàng nói vài câu rồi cúp điện thoại, đi đến bên cạnh Cố Vân Niệm ngồi xổm xuống.
"Này, cô bé, có sao không? Mau tỉnh lại.."
Do dự một chút, hắn duỗi nhẹ tay đẩy đẩy cánh tay của Cố Vân Niệm.
Nhưng mới vừa đụng đến cánh tay của Cố Vân Niệm, cô liền mở bừng mắt, giãi giụa đứng lên, bước chân có chút lảo đảo, gần như muốn ngã xuống lần nữa.
Thấy thế, hắn vội vàng đỡ lấy Cố Vân Niệm, chờ cô đứng vững liền thu hồi tay, hơi hơi nhíu mày: "Ngươi có cần ta đưa đi bệnh viện hay không?"
Nghe được hai chữ bệnh viện, tròng mắt đang có chút đờ đẫn của Cố Vân Niệm đột nhiên xoay chuyển, nghiêng đầu, đại não đang trì độn lại bắt đầu vận chuyển.
Cô nhìn con quái vật khổng lồ trước mắt, ký ức của thế giới đầu tiên đột nhiên cảm thấy quá mức xa xôi, làm cô nhất thời không nghĩ ra.
Đây là cái gì?
Cố Vân Niệm tìm tòi trong đầu đột nhiên ra một cái tên.
Xe hơi
Thứ này so với cưỡi ngựa nhanh hơn nhiêù.
Mắt cô sáng lên, nhanh tay bắt lấy vạt áo của người đàn ông, kích động nói: "Ta không cần đi bệnh viện, ta phải về nhà, ngươi làm ơn đưa ta về nhà được không?"
Người đàn ông nhíu mày nhìn cánh tay khô gầy đang bắt lấy vạt áo của mình, đang định nói lời từ chối, nhưng lại nhìn lại dáng người nhỏ nhỏ gầy gầy của Cô Vân Niệm, tự nhiên lại có chút mềm lòng: "Nhà cô bé ở đâu?"
Hắn mở cửa xe, tránh người sang một bên.
Cố Vân Niệm hiểu rằng anh ta đã đồng ý rồi, cố gắng trèo lên trên, chỉ về phía trước: "Nhà tôi ở phía bên kia phiền toái ngươi đi nhanh một chút được không! Cám ơn!"
Nhìn khuôn mặt đầy nôn nóng của Cố Vân Niệm, ánh mắt người đàn ông dừng lai một chút, đạp chân ga, chiếc xe bắt đầu phóng nhanh về phía trước, hắn cũng không tự chủ phóng nhanh hơn thường ngày vài phần.
Cố Vân Niệm nhìn khung cảnh đường phố đang rút lui nhanh chóng qua của sổ, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc cô chạy ra từ trong phòng học, cô mới nhớ ra mình đã trở lại thế giới đầu tiên, cho nên hiện giờ cô đã không thể sử dụng khinh công được nữa.