Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiếp trước, khi gã buôn người đến, tỷ tỷ giả vờ phong hàn, “khóc lóc” nhìn ta bị mang đi.
Về sau, tỷ tỷ gả cho một tên thư sinh, hắn ta không chỉ uống rượu chơi gái, còn đánh đập nàng.
Còn ta, lại trở thành đương gia phu nhân của Hầu phủ, người đời đều biết Hầu gia sủng ái, yêu thương, kính trọng ta.
Tỷ tỷ ôm hận, ở cửa Hầu phủ rình rập mấy ngày, tìm đúng cơ hội g.i.ế.c ta.
Không ngờ, chúng ta lại được trùng sinh.
Lần này, nàng chủ động nói với gã buôn người: “Muội muội ta bệnh rồi, ta đi với ngươi.”
Ta cười, Hầu phủ, chẳng qua chỉ là một vực sâu khác mà thôi.
1.
SMK
Mở mắt ra, ta thấy mình đang ở thời điểm nhà nghèo nhất.
Gã buôn người sắp đến nhà rồi.
Tỷ tỷ dặn dò nương: “Đợi lát nữa hẵng mở cửa.”
Nói xong, nàng chạy vội ra giếng, múc một gáo nước, rửa sạch lớp phấn trắng trên mặt.
Ta cười thầm, quả nhiên, Mạnh Như Lan cũng giống như ta, trọng sinh rồi.
Lớp phấn này là do nàng ta dùng hết chỗ bột mì cuối cùng của nhà, cố ý dậy sớm, tỉ mỉ bôi lên mặt.
Kiếp trước, nàng ta chính là dựa vào lớp phấn này khiến mình trông xanh xao, rồi cố tình ho khan trước mặt gã buôn người.
Gã buôn người vốn đã nói với nương ta sẽ rút thăm để quyết định vận mệnh của hai chị em ta.
Thấy vậy, hắn vội vàng nói với nương, không cần rút thăm nữa, hắn không cần một đứa bệnh tật.
Vì vậy, ta đành phải đi theo hắn.
Sau đó, ta bị bán vào Hầu phủ làm nha hoàn.
Rồi sau đó nữa, ta trở thành Hầu phủ phu nhân.
Nhìn ta vàng bạc châu báu đầy người, nhìn phu nhân Tri phủ mà nàng ta có cầu xin cũng không được gặp lại khúm núm nịnh nọt ta…
Lại nghĩ đến tất cả những điều này là do chính nàng ta giả bệnh mà ra, nàng ta sao có thể không phát điên chứ?
Ngày nàng ta g.i.ế.c ta, miệng cứ lẩm bẩm: “Đều là của ta, đều là của ta…”
Thật tốt, tỷ tỷ, trọng sinh một đời, tất cả những thứ này ta đều trả lại cho ngươi, ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi.
2.
Gã buôn người bước vào, thấy hai chị em ta, rất hài lòng.
Hắn lấy thẻ tre ra, chuẩn bị cho chúng ta rút thăm.
Ta cố tình đưa tay ra định lấy.
Quả nhiên, Mạnh Như Lan vội vàng nắm lấy tay ta.
Rồi nói với gã buôn người: “Muội muội ta ốm rồi, ta đi với ngươi.”
Gã buôn người rất cảm động, quyết định thành toàn cho nàng ta.
Mẫu thân vừa khóc vừa nắm tay tỷ tỷ: “Là nương có lỗi với con.”
“Không sao đâu nương, đây là điều con nên làm với tư cách là tỷ tỷ.” Mạnh Như Lan ra vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Tỷ tỷ của ta, quả nhiên vẫn giỏi diễn kịch như vậy.
Kiếp trước, nàng ta nói với ta, hy vọng ta được ở lại, bởi vì thế giới bên ngoài quá tàn khốc, không thích hợp với người đơn thuần như ta, nàng ta lo lắng ta sống không tốt.
Rồi sau đó, nàng ta tự mình dạy cho ta một bài học.
Hôm đó, nàng ta cứ trốn trong phòng, che che giấu giấu không dám ra ngoài, chính là sợ ta nhìn thấy lớp phấn trên mặt nàng ta, nhìn thấu tâm cơ của nàng ta.
Đợi đến khi gã buôn người đến, nàng ta mới bắt đầu diễn trò.
Kiếp trước, diễn xuất của nàng ta còn chưa tốt như bây giờ.
Lớp phấn trên mặt nàng ta trông không được tự nhiên lắm, dù sao cũng chỉ là bột mì thôi.
Tiếng ho khan cũng quá lớn, không giống người bị bệnh chút nào.
Chỉ có nương ta, vì thêu thùa nhiều mà mắt kém, lại quá lo lắng cho nàng ta nên mới tưởng nàng ta thật sự bị bệnh.
Nương vội vàng nắm tay nàng ta, ân cần hỏi han.
Sau này ta có hỏi gã buôn người, hắn đã nhìn ra rồi, tại sao không vạch trần nàng ta?
“ Tại sao ta phải vạch trần nàng ta? Nàng ta tâm địa xấu xa, thích đùa nghịch tiểu thông minh , loại người này nếu ta giới thiệu đi làm nha hoàn, không chừng sẽ gây ra chuyện, làm hỏng danh tiếng của ta! ”
Nhưng mà, kiếp này, diễn xuất của nàng ta đã có thể lừa được gã buôn người rồi.
Thật xuất sắc, Mạnh Như Lan, vậy ngươi cứ mang theo diễn xuất của mình đến Hầu phủ mà tung hoành đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");