Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
  3. Chương 17
Trước /20 Sau

Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ

Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 24.

 

Sau khi nhận nhiệm vụ thành lập trường học cho nữ giới, ta bắt đầu bận rộn khắp nơi.

 

Ta đề xuất lập chức vị nữ sư, tuyển dụng những nữ tử có mong muốn học tập và sẵn sàng đi khắp nơi dạy học, mời danh sư đến giảng dạy cho họ, sau khi học thành tài, sẽ phái đi các nơi.

 

Rất nhiều người đăng ký, đặc biệt là những nữ tử xuất thân nghèo khó, việc này không chỉ cho họ cơ hội học tập, mà còn cho họ một con đường sống.

 

Họ có thể kiếm tiền, quan trọng hơn là, họ có thể danh chính ngôn thuận rời xa cha anh, không cần lo lắng bị gả đi vì sính lễ.

 

Sau khi luật cho phép ly hôn được ban hành, đã có rất nhiều nữ tử dũng cảm đứng lên.

 

Sau khi ly hôn, ngoài một số ít người có gia đình khá giả, hầu hết đều lo lắng về nguồn thu nhập, đặc biệt là những người có con, áp lực càng lớn hơn.

 

Nhưng trường học cho nữ giới cũng cho họ cơ hội, học giỏi sẽ có thể tự lo liệu cuộc sống, nếu xuất sắc hơn, có thể tham gia khoa cử, trở thành nữ quan, ra vào triều đường.

 

Mặc dù hiện tại nữ quan còn ít, nhưng ta tin rằng, sẽ có ngày càng nhiều nữ quan hơn.

 

Sẽ có ngày càng nhiều người lên tiếng và bảo vệ quyền lợi cho nữ giới.

 

Mọi thứ sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

 

Phiên ngoại:

 

1.

 

Trưởng Công chúa Chu Sơ Ngư:

 

Từ khi còn nhỏ, ta đã thường xuyên nghe thấy câu "Nếu ngươi là nam nhi thì tốt biết mấy".

 

Phụ hoàng nói vậy, Thái phó nói vậy, ngay cả mẫu hậu cũng nói vậy.

 

Lúc đầu, ta không hiểu, chẳng phải đã có hoàng đệ song sinh của ta rồi sao? Một nam nhi chưa đủ sao?

 

Sau đó, ta mới biết, vì họ cho rằng hoàng đệ ta tư chất tầm thường, lại yếu ớt, không thích hợp làm Hoàng đế.

 

Còn ta, vì là nữ nhi, dù có tài giỏi đến đâu, ngay từ đầu đã bị loại.

 

Ta không hiểu, ta và hoàng đệ cùng cha cùng mẹ, thậm chí sinh ra gần như cùng lúc, tại sao lại khác nhau như vậy?

 

Chẳng lẽ trị vì đất nước là dựa vào thứ giữa hai chân sao?

 

Sau này, ta mới phát hiện, không chỉ là ngôi vị Hoàng đế, sự đối xử khác biệt giữa ta và hoàng đệ thể hiện ở khắp nơi.

 

Ví dụ như việc học, khi nhỏ chúng ta đều do cùng một thầy dạy, nhưng sau đó, lại mời Tế tửu Quốc Tử Giám đến dạy Tứ thư Ngũ kinh, mời Thái phó đến giảng sách lược, mời võ tướng đến dạy võ nghệ, cưỡi ngựa b.ắ.n cung... mà những điều này chỉ dành cho hoàng tử.

 

Còn ta, chỉ được học cầm kỳ thi họa.

 

Ta phản đối, nhưng vô ích.

 

Mãi đến khi Nhị hoàng tử đạt được hạng nhất ở tất cả các môn, mẫu hậu mới cảm thấy nguy hiểm.

 

Theo lời khuyên của ngoại tổ phụ, người chọn lúc phụ hoàng đang vui vẻ, đề nghị cho ta cùng học, nói rằng chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.

 

Phụ hoàng đồng ý.

 

Từ nhỏ, phụ hoàng tuy ít khi đến Khôn Ninh cung, nhưng hầu như đều đáp ứng mọi yêu cầu của mẫu hậu.

 

Lúc đó ta cứ nghĩ là do tình cảm sâu đậm, mãi đến khi phát hiện ra bí mật của phụ hoàng, ta mới hiểu, đó không phải là tình cảm, mà là áy náy.

 

Ta cũng mới biết, sự chán ghét mơ hồ của phụ hoàng đối với Nhị hoàng tử là từ đâu mà ra.

 

Nhưng dù sao, ta cũng được học cùng họ, ta rất vui.

 

Ta trân trọng cơ hội khó có được này, rất nhanh đã vượt qua cả hai người họ, trở thành người đứng đầu.

 

Mẫu hậu khen ta, bảo ta sau này hãy giúp đỡ hoàng đệ, nhưng thành tích và lời khen khiến ta càng thêm bất mãn, ta cãi lại rằng tại sao không phải là ta lên ngôi?

 

Mẫu hậu kinh hãi.

 

Điều khiến người càng thêm lo lắng là, phụ hoàng đã nghe thấy những lời này.

 

Người nổi trận lôi đình, mắng mẫu hậu không dạy dỗ ta tốt, phạt mẫu hậu cấm túc một tháng, đồng thời đưa ta và hoàng đệ rời khỏi Khôn Ninh cung, giao cho một phi tần khác nuôi dưỡng.

 

Hoàng đệ vốn nhút nhát, lại nhớ mẫu hậu, nên đêm nào cũng khóc, nó còn tưởng mình giấu kỹ lắm, sẽ không bị ta phát hiện.

 

SMK

Nhìn hoàng đệ đau lòng nhưng không muốn cho ta biết, càng không muốn trách ta, ta càng thêm đau lòng.

 

Nhờ sự can thiệp của ngoại tổ phụ và lời cầu xin của mẫu hậu, ta cuối cùng cũng được gặp lại phụ hoàng, ta quỳ xuống nhận lỗi, nói rằng từ nay về sau sẽ không còn "dòm ngó" ngôi vị nữa, càng không nói những lời "ngông cuồng" nữa, sau này sẽ làm một công chúa ngoan ngoãn, phò tá hoàng đệ.

 

Phụ hoàng nguôi giận, nhưng không cho ta đi học nữa.

 

Mọi thứ trở về như cũ.

 

Lần này, ta từ bỏ "ý định ngông cuồng" đó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bộ Bộ Sinh Liên

Copyright © 2022 - MTruyện.net