Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
  3. Chương 3
Trước /20 Sau

Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 4.

 

Không ngờ, vừa ra khỏi cửa ta đã gặp một người không ngờ tới.

SMK

 

Mạnh Như Lan.

 

Thật sự là mặt trời mọc đằng tây, sao nàng ta lại đột nhiên về nhà?

 

Vừa gặp ta, nàng ta đã nắm lấy tay ta: “Mạnh Như Trúc, có phải muội cũng trọng sinh rồi không?”

 

Ta nhướn mày, không trả lời.

 

“Nếu không phải nhìn thấy chữ muội thêu,” nàng ta giơ tấm thêu trong tay lên, đắc ý vì sự thông minh của mình, “ta thật sự đã bị muội lừa rồi.”

 

“Vậy thì sao?” Ta không muốn nói nhiều với nàng ta, hất tay nàng ta ra định bỏ đi.

 

Thấy ta không sợ nàng ta biết bí mật của mình, Mạnh Như Lan vội vàng thay đổi sắc mặt.

 

Chỉ nghe “bịch” một tiếng, nàng ta quỳ xuống trước mặt ta.

 

“Xin muội, cứu tỷ với.”

 

Diễn xuất của Mạnh Như Lan quả nhiên rất tốt, nói khóc là khóc ngay được.

 

Nàng ta vừa khóc vừa ôm lấy chân ta, không cho ta đi.

 

“Lão phu nhân nói muốn chọn một nha hoàn bên cạnh để bồi dưỡng, kiếp trước là chọn muội, đúng không?”

 

“Chắc chắn là vậy, nếu không sao muội lại biết chữ, lại có thể trở thành Hầu phủ phu nhân chứ?”

 

“Như Trúc, nể tình tỷ muội chúng ta, xin muội hãy giúp tỷ.”

 

Thật nực cười, ta thật sự muốn xem thử mặt nàng ta dày đến cỡ nào, vậy mà cũng nói ra được những lời này.

 

Ta gỡ từng ngón tay của nàng ta ra.

 

“Như Lan, bây giờ tỷ nói với ta về tình nghĩa tỷ muội, đúng là chúng ta là tỷ muội nhiều năm, nhưng chúng ta có thứ gọi là tình nghĩa sao?”

 

“Người g.i.ế.c ta kiếp trước là tỷ, đúng không?”

 

“Được rồi, ân oán của chúng ta tạm gác sang một bên.”

 

“Tỷ biết rõ nương sẽ bị bệnh mùa đông này, tại sao tỷ không mang chút bạc về?”

 

Mạnh Như Lan bị ta hỏi cứng họng, mặt đỏ bừng, lắp bắp biện minh:

 

“Bệnh của nương, chút bạc của tỷ… căn bản không đủ. Hơn nữa… không phải còn có muội sao.”

 

Ta thật sự sắp bị bộ dạng hùng hổ của nàng ta chọc cười.

 

Ta giơ tay lên, cho nàng ta một cái tát.

 

“Cái tát này, ta thay nương đánh tỷ, nuôi tỷ bao nhiêu năm như vậy.”

 

Nàng ta ôm mặt, ta lại cho nàng ta thêm một cái tát nữa.

 

“Cái tát này, ta tự đánh cho mình, kiếp trước tỷ giả bệnh, hại ta bị bán đi.”

 

“Không phải muội đã… sống… rất tốt sao.” Nàng ta cãi lại.

 

“Vậy tỷ hại mạng ta thì sao?”

 

Nàng ta im lặng.

 

“Vậy nên, Mạnh Như Lan, tỷ dựa vào cái gì mà nghĩ ta sẽ giúp tỷ?”

 

Ta xoay người bỏ đi.

 

Mạnh Như Lan, ta sống tốt, không phải vì “may mắn”, càng không phải vì bị bán vào Hầu phủ làm nha hoàn.

 

Ta sống tốt là vì chính ta.

 

Còn tỷ, cứ ở Hầu phủ mà vùng vẫy đi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm Hữu

Copyright © 2022 - MTruyện.net