Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 8.
Quả nhiên, ngày hôm sau, chuyện này đã lan truyền khắp phố.
Chờ ta làm xong việc, đến tiểu viện của thư sinh thì trước cửa đã náo loạn cả lên.
Một nhóm người xách giỏ, vây quanh tiểu viện của thư sinh, cầm rau quả thối định ném vào trong.
Một nhóm người khác lại ngăn cản họ.
"Sao vậy? Hắn đã thối nát thế này rồi, các ngươi còn muốn gả cho hắn sao?" Một cô nương nói.
Người cầm đầu nhóm kia mặt đỏ bừng: "Ta... ta mới không có."
"Vậy vì sao ngăn cản chúng ta?"
"Ta lo lắng, lo lắng hắn vạn nhất thi đỗ, làm quan to, quay lại trị tội chúng ta thì phải làm sao?"
Lời này vừa nói ra, những người ném rau quả đều dừng lại.
Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt lo lắng.
Ta cười thầm, trông chờ hắn thi đỗ còn không bằng trông chờ heo biết trèo cây.
Nhưng thư sinh nghe thấy lời này, lại hăng hái hẳn lên.
"Các ngươi cứ đợi đấy, đợi ta làm... làm quan rồi, ta sẽ dẫn người đến trị tội các ngươi!"
Lời nói của thư sinh lắp bắp, e là chính hắn cũng không dám tin.
Nhưng chính những lời nói chẳng có chút sức thuyết phục này lại khiến mọi người sợ hãi bỏ chạy.
Tuy nhiên, may mắn là mọi người cũng không còn vây quanh thư sinh nữa.
9.
Cuối cùng mọi chuyện cũng yên ổn, ta cũng có thể bắt đầu kế hoạch của mình.
Ta tìm cho mình một công việc mới.
Nữ đóng vai nam trang, làm tiểu nhị chạy việc ở Linh Lung Đường.
Linh Lung Đường là tửu lâu nổi tiếng ở phố Đông, khách đến đây đều là quý nhân.
Nếu không biết chữ, ta cũng chẳng có cơ hội vào Linh Lung Đường làm tiểu nhị.
Hàng ngày ta đều cần mẫn bưng bê, quét dọn, lau bàn, tranh thủ nghe ngóng những cuộc trò chuyện trên bàn.
Hơn mười ngày sau, cuối cùng ta cũng đợi được nhị tiểu thư phủ Thượng thư, Chương Lan.
Ta nhớ kiếp trước, nàng từng nói món Linh Lung Mẫu Đơn Tạc của Linh Lung Đường là món nàng thích nhất, mỗi tháng đều đến đây vài lần.
Ta không hành động hấp tấp, dù sao hiện tại thân phận của ta không đủ tư cách để bắt chuyện với nàng.
Đến lần thứ ba nàng đến, cuối cùng ta cũng thu hút được sự chú ý của nàng.
"Sao ngươi biết ta thích mấy món này?"
"Bẩm tiểu thư, hai lần trước khi dọn dẹp, tiểu nhân để ý thấy dấu vết gắp thức ăn ở vị trí chủ vị của mấy món này rõ ràng nhất, nên đoán rằng người thích nhất là mấy món này, là tiểu nhân tự ý quyết định, mong tiểu thư trách phạt." Ta vội vàng tạ lỗi.
"Ngươi cũng lanh lợi đấy, lui xuống đi."
"Vâng." Ta không bất ngờ, nếu dễ dàng trở thành khách quý của tiểu thư phủ Thượng thư như vậy thì phủ Thượng thư e là khách khứa đã chật kín cả đường rồi.
SMK
Lần này chỉ là để nàng nhớ mặt ta mà thôi.
Ta kiên nhẫn chờ đợi, hai tháng sau, khi đang bưng thức ăn, ta nghe thấy giọng nói của Chương Lan:
"Trưởng công chúa đúng là làm khó chúng ta mà, muốn tìm một nữ ngỗ tác, biết tìm đâu ra?"
"Chưa kể đến việc chẳng ai có kỹ năng của ngỗ tác, Trưởng công chúa còn yêu cầu phải là lương dân, lại còn phải biết chữ!"
"Các tiểu thư biết chữ chắc chắn sẽ không làm ngỗ tác, mà người nguyện ý làm ngỗ tác lại chẳng mấy ai biết chữ."
"Haiz!"
Ta bưng thức ăn lên bàn, quỳ xuống hành lễ.
"Tiểu thư, xin thứ lỗi, tiểu nhân vừa nghe được cuộc trò chuyện của tiểu thư, không biết tiểu nhân có thể thử sức không?"
Vừa nói, ta vừa tháo búi tóc, giải thích vì gia cảnh nghèo khó, mẫu thân bệnh tật, không còn cách nào khác nên mới phải giả nam trang để kiếm thêm chút tiền.
"Tuy tiểu nhân không có kỹ năng của ngỗ tác, nhưng tiểu nhân có thể học, hơn nữa tiểu nhân còn biết chữ."
Ta ra sức tự tiến cử bản thân, hơn nữa ta có chín phần chắc chắn.
Bởi vì kiếp trước, ta nghe nói Trưởng công chúa có ý định tuyển nữ ngỗ tác, nhưng nửa năm trôi qua vẫn không có kết quả, cuối cùng đành phải bỏ dở.
Quả nhiên, tuy Chương Lan có chút do dự, nhưng hai ngày sau vẫn tìm đến ta, dẫn ta đến gặp Trưởng công chúa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");