Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi được nửa đường, nhận được tin Nguyên Xuân được phong làm Hiển Đức phi, coi giữ cung Phượng Tảo. Giả Liễn nghe tin, vô cùng hoan hỉ, sai gia nhân cấp tốc quay về. Ta không để ý lắm, chỉ tranh thủ xem sách thuốc trên đường.
Sau khi rời nhà, đã phát bệnh một lần, cũng may không còn việc gì cần làm, cho nên bệnh phát thì tĩnh dưỡng mà thôi.
Trở lại Giả phủ, lão thái thái thương ta còn nhỏ đã mồ côi, lại ôm ta khóc một hồi.
Sau mọi người có nói đến việc Nguyên Xuân được phong phi, ta cũng một bộ vui mừng, mọi người đều hoan hỉ.
Ta mang những thứ đem từ Tô Châu, lấy ra từng món, thân thiết tặng cho từng người.
Lại đem bút nghiên, lễ vật tặng cho Bảo Thoa, Bảo Ngọc, mấy chị em Thám Xuân.
Hai cuộn gấm nhất đẳng Tô Châu, màu trắng đem tặng cho Lý Hoàn, màu đỏ tươi đưa cho Phượng tỷ.
Mấy đại a đầu bên người bọn họ cũng có quà.
Lão thái thái thấy ta chu đáo, cũng rất vừa lòng.
Hàn huyên một hồi, mọi người đều tự tản đi, để ta nghỉ ngơi.
Chỉ còn Bảo Ngọc lưu lại, cẩn trọng lấy ra một chuỗi vòng xuyến, nói là Bắc Tĩnh vương ban cho hắn, giờ tặng lại ta.
Ta tiếp nhận chuỗi ngọc, nhìn có vẻ quen mắt, liền tìm trong hộp đồ trang sức, quả nhiên, chuỗi hạt Nam Uyển vương gia đưa cho ta trước đây cũng giống chuỗi hạt này y hệt. Ta mỉm cười, lôi vòng của mình ra, nói: “Muội cũng có một chuỗi giống hệt, là của Nam Uyển vương gia tặng cho muội khi còn ở Tô Châu.”
Bảo Ngọc cầm chuỗi ngọc của ta, ngắm nghía, chậc chậc ngạc nhiên: “Quả thật là y hệt.”
“Không cần tặng muội nữa, chúng ta mỗi người đều có một chuỗi. “
Bảo Ngọc nghe xong cũng vui vẻ nhận lại vòng xuyến, bỏ vào ngực áo, lại xem mấy thứ trang sức khác trong hộp. Hắn yêu thích mấy thứ này, vậy tuỳ ý hắn đi, ta chỉ để ý sắp xếp mấy bộ sách.
Bỗng nhiên, nhớ tới, sau khi Bảo Ngọc được gặp mặt Bắc Tĩnh vương, là đến sự việc Tần Khả Khanh qua đời, trong nội tâm lại không được thoải mái.
Mấy tháng sau, Giả phủ bắt đầu việc khảo sát cải tạo biệt viện, có lẽ việc Nguyên Xuân về thăm nhà cũng sắp đến. Bất quá, việc này không quan hệ tới ta, ta cũng không nghe không hỏi. Mỗi ngày chỉ cùng đám Bảo Thoa và mấy tỷ muội Thám Xuân đọc sách, nói chuyện. Lúc một mình thì đọc sách thuốc, cũng may, đầu óc Đại Ngọc tốt, tuy chưa đến mức đọc một lần là nhớ, nhưng dụng tâm học thuộc thì đọc hai ba bận là không quên. Ta đã đọc không ít sách, cho nên về lí thuyết y thuật hẳn là có.
Mấy chuyện thao tác thực hành gì đó, ta nghĩ hoà thượng chắc sẽ không quên việc này, cho nên không cần sốt ruột.
Ngược lại, bản thân ta cần chuẩn bị tốt một chút, có thể đọc bao nhiêu sách thì đọc đi, để cho tương lai đến lúc nhìn thao tác lại không hiểu gì cả. Ta không dám nhận có thiên phú, nhưng quả thật trí nhớ của Đại Ngọc không giống người thường, học cái mới rất nhanh.
Một ngày, có tin truyền đến, Tần Chung qua đời, khiến Bảo Ngọc ngẩn ngơ một hồi.
Lão thái thái thấy Bảo Ngọc khổ sở, liền bỏ ra mấy chục lượng bạc, gọi là lo thêm hậu sự cho Tần Chung.
Thấy Bảo Ngọc ngày càng sầu não, bọn tỷ muội bèn hết lời khuyên nhủ, cũng chỉ khiến hắn cười được một chốc.
Ta biết hắn trời sinh tính tình đã như thế, cũng không nhiều lời, chỉ chuyên tâm đọc sách.
Hắn thấy ta không lải nhải bên tai, thành ra lại xem ta là tri kỉ, thật khiến ta kinh ngạc.
Ngày Nguyên phi về thăm nhà được ấn định vào mười lăm tháng giêng, người người trong Giả phủ đều rất mong ngóng.
Ta và bên dì Tiết là họ hàng bên ngoại, không phải đi, bèn cùng Bảo Thoa ngồi một chỗ.
Bảo Thoa trước cũng được phụ thân dạy dỗ đọc không ít thi thư, nhưng sau khi cha mất, huynh trưởng không nên nết, nên càng thêm hiếu thuận với mẫu thân, chỉ chuyên tâm học nữ hồng. Lúc ta đến tìm, nàng đang ngồi thêu mấy thứ thủ công linh tinh.
Mấy chuyện này ta cũng không ghét, coi như để thư giãn tinh thần và thể xác thôi.
Nói chuyện một lúc, có nha đầu đến báo, Nguyên phi gọi đến gặp mặt.
Cũng may cả ba đều đã mặc trang phục nghiêm chỉnh, liền theo sau dì Tiết đến ra mắt.
Nguyên Xuân quả nhiên có dung mạo phú quý, diện mạo cũng có vài phần giống mẫu thân, khiến ta cảm thấy có chút thân thiết.
Nàng cũng lặng lẽ đánh giá ta và Bảo Thoa, trong mắt có chút yêu thích.
Không được bao lâu, Bảo Ngọc cũng được tuyên vào, Nguyên phi ôm lấy mà rơi lệ. Lúc nàng chưa vào cung, cũng được thái thái nuôi nấng, từ lúc Bảo Ngọc sinh ra, đối với hắn yêu thương vô cùng, lại tự mình dạy hắn đọc sách, viết chữ. Giờ phút này gặp tại em trai yêu quý đã lâu không được nhìn thấy, có thể nào không thổn thức.
Sau đó, theo sau một đám người đi thăm viếng xung quanh biệt viện, tới từng nơi cũng cho hạ biển đặt tên, tứ danh cho các viện. Ta và Bảo Thoa theo sau, đây là lần đầu tiên ta được bước chân vào biệt viện này, các kiểu kiến trúc, các sản vật phong phú của từng địa phương đều tập trung tại chỗ này, phảng phất như tiên cảnh nhân gian.
Tốt thì tốt thật, nhưng quá xa xỉ, Giả gia lụn bại cũng vì nguyên nhân này. Lúc hưng thịnh không biết thu liễm, gây đố kị, thù hận với không biết bao nhiêu người, kết cục như vậy không có gì đáng ngạc nhiên.
Một lúc sau, Nguyên Xuân lại lệnh cho chúng ta thi làm thơ, tối hôm qua phong nguyệt bảo giám cũng hiện ra mấy bài, ta đã nhớ kĩ. Lại chỉ rõ ta phải giúp Bảo Ngọc một tay, ta tuy rằng không muốn lắm, nhưng vẫn làm theo. Từ trước đến giờ được hoà thượng kia giúp đỡ không ít, một thoả thuận với hắn, cũng nên thực hiện cho tốt. Với lại thỉnh thoảng gương thần kia mới đưa ra yêu cầu, chữ tín vẫn phải giữ a.
Bọn tỷ muội chúng ta cùng Lý Hoàn đều tự mình làm một bài thơ, dâng lên cho Nguyên phi xem, nàng nhìn qua, nói: “Tiết, Lâm hai vị muội muội tài cao, đám muội muội trong nhà quả thật không theo kịp.”
Bảo Ngọc phải làm bốn bài thơ vịnh, lúc này đang ngồi cắn bút, ta vừa yên lặng nghe Bảo Thoa gợi ý cho hắn, vừa viết bài thơ học thuộc từ trước ra giấy, đi đến bên cạnh hắn nói: “Thơ của huynh xong chưa?”
Bảo Ngọc nói: “Mới được có ba bài.”
Ta cúi đầu xem, thấy thiếu “Hạnh liêm tại vọng”, quả nhiên…bèn đưa bài thơ cầm trong tay cho hắn, bảo: “Huynh xem bài này dùng được không?”
Bảo Ngọc nhìn, mừng rỡ: “Bài thơ này so với ba bài ta làm còn cao minh hơn nhiều, đương nhiên dùng được.”
Dứt lời liền chép lại, đưa cho Nguyên Xuân.
Sau lại một hồi khen chê, mỗi người được ban thưởng mấy thứ, đều là vàng bạc linh tinh.
Đến canh ba, có thái giám đến thỉnh Nguyên Xuân hồi cung. Nguyên Xuân luyến tiếc, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành cáo biệt rồi đi.
*Đoạn truyện kể việc Nguyên phi về thăm nhà thuộc chương 17 – 18 trong Hồng Lâu Mộng, mọi người có thể đọc thêm để nắm rõ chi tiết.
Việc Nguyên phi về thăm phủ đã xong, đêm đó ta bỗng nhiên nằm mộng, trong mộng là một vị đại phu đang chuẩn bệnh, là bệnh ta mới đọc thấy trong sách vài ngày trước. Trong mộng, các bước “vọng, văn, vấn, thiết” đều nhìn rất rõ ràng, kể cả mạch tượng ta cũng có cảm giác rất rõ ràng. Thật là kì diệu. Xem xong cho một người, lại có một người khác thế vào, cả đêm trong mộng được hướng dẫn đến hơn mười loại bệnh. Dù không phải tự mình bắt mạch nhưng cảm giác vẫn không sai.
*Vọng, văn, vấn, thiết: nghe quen không, chính là các bước trong việc khám chữa bệnh trong Đông y. Vọng: nhìn sắc mặt người bệnh, văn: nghe tiếng nói, vấn: hỏi thêm bệnh căn, thiết: bắt mạch. Có gì thắc mắc, mời hỏi GG ca ca ~
Sáng tỉnh lại, có chút đau đầu. Xem ra hoà thượng đã giữ lời hứa. Học như vậy tuy tiện lợi, nhưng vất vả, nếu không có Trường Sinh khí hộ thể, ta chắc chắn sẽ mệt chết.
Buổi trưa, vừa ăn xong muốn đi nghỉ, lại thấy Bảo Ngọc xốc rèm cửa tiến vào: “Muội muội, mới ăn xong đã muốn nằm?”
Bảo Ngọc rất quan tâm đến thân thể ta, ta biết hắn lúc này nhất định sẽ không cho ta ngủ tiếp, tranh cãi cũng không lại với “hỗn thế ma vương”, thôi thì cứ đứng lên, ngồi xuống bàn trà, uống một chén cho tỉnh táo còn tiếp chuyện hắn.
Thấy trên mặt có một vệt son, liền đưa tay lau cho, nói: “Huynh vẫn còn tật xấu này sao, cẩn thận kẻo cậu biết sẽ lột da huynh.”
Bảo Ngọc cười, hỏi ta chuyện Dương Châu, còn có phong cảnh bên đường thế nào. Lúc đó ta nào có tâm trạng gì ngắm cảnh để giờ trả lời hắn, bất quá cũng biết là Bảo Ngọc sợ ta buồn ngủ mới cố tìm cách gợi chuyện để nói, cho nên cũng tìm một vài chuyện thú vị kể cho hắn nghe, cũng chọc hắn cười một hồi.
Hai bọn ta ngồi nói chuyện một lúc, Bảo Thoa cũng vào, cười nói: “Hai người nói chuyện thú vị gì vậy? Kể lại cho ta với!”
Vừa muốn lên tiếng, liền nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ từ phòng Bảo Ngọc phát ra. Lắng tai nghe, là tiếng Lý ma ma, không biết vì cái gì đang mắng Tập Nhân. Tập Nhân năm trước đã về nhà một chuyến, quay lại thì bị bệnh, lúc này vẫn còn nằm trên giường chưa khỏi.
Ta ghét nhất là có người tranh cãi ầm ĩ bên cạnh, Bảo Ngọc vừa muốn đi xem, lại bị Bảo Thoa cản: “Đệ đừng cùng bà vú mình nháo loạn làm gì, bà ta già rồi hồ đồ, đệ nhường một chút.”
Bảo Ngọc nói: “Đệ biết.” liền cất bước rời đi.
Ta cùng Bảo Thoa cũng theo sau, gặp Lý ma ma đang chống tay mắng Tập Nhân, muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu. Tập Nhân vốn đang sinh bệnh, giờ phút này đang khóc nức nở.
Bảo Ngọc đến khuyên nhủ, ma ma kia càng mắng hăng.
Thật không biết bổn phận, ta trong lòng chán ghét, nhưng trên mặt vẫn không lộ thanh sắc gì, chỉ cùng Bảo Thoa khuyên can, bà ta lôi kéo chúng ta, kêu là uỷ khuất, lải nhải lẩm bẩm một hồi.
Vừa lúc đó Phượng tỷ đi tới, liền lôi Lý ma ma ra ngoài. Ta thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Bảo Thoa cười.
Lại đến khuyên giải an ủi Tập Nhân, nàng ngày thường ôn hoà, hôm nay thật sự là tai bay vạ gió, đụng phải Lý ma ma đang bực bội, có lẽ là thua bạc chỗ nào rồi.
Buổi tối lại tiếp tục nằm mộng, vẫn là mười loại bệnh như cũ. Bởi vì có kinh nghiệm, ta nằm mộng cũng khởi động Trường Sinh khí, nên không bị mệt mỏi. Trong mộng, người bệnh biến hoá, không ai giống ai, già trẻ nam nữ đều có, đại phu cũng không giống nhau, ai cũng có sở trường, sở đoản, phương thuốc cũng có khác biệt, ta lập tức cố gắng ghi nhớ, đợi tỉnh lại sẽ nghiên cứu.
Có người đến báo, tiểu thư Sử gia đã đến, từ lúc ta vào Giả phủ, lão thái thái thỉnh thoảng cũng đón nàng lại chơi, cũng đã quen thuộc. Tính tình nàng hoạt bát trong sáng, lại hơi bướng bỉnh thẳng thắn, ta cũng thích ở cùng.
Đang nghĩ ngợi thì thấy Bảo Ngọc và Bảo Thoa tiến vào, ta cười hỏi: “Hai người đi đâu vậy? Biết Sử muội muội hôm nay sẽ đến không?”
Bảo Ngọc cười: “Ta đến chỗ Bảo tỷ tỷ, đã nghe tin rồi, liền chạy đến tìm muội. Sử muội muội mỗi lần đến đây, đều tìm Lâm muội đầu tiên, sau đó ở rịt chỗ này. Muốn tìm nàng không bằng cứ ngồi đây chờ.”
Đang nói, Tương Vân đã ùa vào như một cơn gió: “Lâm tỷ tỷ, Bảo tỷ tỷ, “ái” ca ca, ta đến, sao mọi người không ở chỗ lão thái thái đón ta!”
Ta nghe nàng nói ngọng, “nhị ca ca” lại phát âm thành “ái ca ca”, nhịn không được bật cười. Mọi người truy hỏi, ta bèn nói nguyên do, nghe xong đều cười rộ, chỉ có Tương Vân bất mãn rượt đuổi ta khắp phòng.
*Trong tiếng Trung, “ái” đọc giống chữ “nhị” (hai)
Cười đến đau cả bụng, sức để chạy cũng không có, chỉ đành hét: “Muội muội tốt của ta, tha cho ta lần này đi!”
Bảo Thoa và Bảo Ngọc cũng ngăn một bên, khuyên nhủ: “Tạm tha cho nàng một lần vậy.”
Bốn người còn đang giằng co, nhà trên đã gọi đi ăn cơm, Tương Vân mới chịu bỏ qua một lần.
Buổi tối, Tương Vân vẫn theo lệ cũ ngủ tại chỗ của ta, dù có nàng, nhưng ta vẫn có giấc mộng “học vấn”, lại mười căn bệnh mới, mệt chết ta thôi…