Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Vậy liền đi ghi danh đại học quân y. Hiệu trưởng đại học quân y ở thủ đô là chiến hữu của chú, nếu cháu có ý nguyện này, chú có thể miễn thi để cháu đi vào đọc sách." Lãnh Tấn Bằng tại chỗ đánh nhịp.
Làm lãnh đạo phê duyệt báo cáo kết hôn, Lãnh Tấn Bằng đã triển khai điều tra qua đối với Chung Noãn Noãn, cũng biết bằng thành tích của cô khẳng định không thi đỗ đại học quân y ở thủ đô.
Nhưng mà cho dù việc học không làm nổi cũng không có quan hệ, y thuật không tốt về sau có thể làm quân y viện sân khấu hoặc là quản lý, hoặc là không hề làm gì, về nhà ở lại. Chỉ cần không đi làm minh tinh, ông liền coi như là có cái bàn giao đối với lão thủ trưởng.
Chung Noãn Noãn lại không làm: "Tư lệnh thật sự là xem thường người. Chú có tin là không cần chú đi cửa sau, cháu cũng có thể lấy thành tích cao thi vào đại học quân y ở thủ đô hay không?"
Nhìn xem Chung Noãn Noãn bộ dạng nhất định phải được, Lãnh Tấn Bằng là thật bị chọc phát cười. Đối với cô gái này, vốn dĩ trong lòng ông là không đồng ý, bất đắc dĩ Xích Dương thích, mà lại là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời, cho nên vì huyết mạch nhà họ Xích, ông chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng là bây giờ, ông lại cảm thấy Chung Noãn Noãn càng xem càng thích.
"Chú cũng coi như là chú của Xích Dương, nếu là cháu có thể lấy thành tích của mình quang minh chính đại thi vào đại học quân y, chú Lãnh liền tặng cháu một lễ vật, muốn cái gì, tùy cháu chọn, chỉ cần là chú Lãnh có thể mua được, thế nào?"
"Không cần rồi." Chung Noãn Noãn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Lãnh Tấn Bằng nhíu mày, không nghĩ tới còn có người cự tuyệt quà tặng của ông.
"Loại chuyện xác định vững chắc có thể thắng này cũng không cần đánh cược. Chú cũng nói chú là chú của Xích Dương, cháu liền không chiếm tiện nghi của chú. Nếu như là nhất định phải đưa lễ vật cho cháu, chính chú mua là được, đưa cái gì cháu đều thích, sẽ không ghét bỏ."
"Ha ha ha ha.. Có lòng tin như vậy?" Lãnh Tấn Bằng là càng ngày càng thích tính tình của Chung Noãn Noãn.
"Chú Lãnh, nếu chú là chú của Xích Dương, cháu liền không khách sáo với chú. Trung thực nói cho chú biết, y thuật của cháu tốt lắm!"
Thấy Lãnh Tấn Bằng không tin, Chung Noãn Noãn nói: "Chú Lãnh, chú nhìn chú, sắc mặt ảm đạm, lúc nói chuyện cháu đều có thể nhìn thấy đầu lưỡi của chú đỏ bên trong phiếm tím. Sắc mặt biến thành màu đen, hiện ra màu đồng cổ. Không hiểu còn tưởng rằng các người là quân nhân, làn da bị rám đen cũng là bình thường. Nhưng là chú so sánh màu da của chú cùng Xích Dương xem, không có ánh sáng, không có co dãn, làn da khô ráo thô ráp, vành mắt u ám, bộ mặt mao mạch mạch máu khuếch trương.
Cháu không bắt mạch cho chú, chỉ từ gương mặt chú liền có thể phán đoán, chú có bệnh dạ dày cùng bệnh gan vô cùng nghiêm trọng. Mức độ viêm dạ dày tối thiểu là trọng độ, gan, tối thiểu đã đạt đến mức độ xơ gan. Chú Lãnh, cháu nói đúng không?"
Lời nói của Chung Noãn Noãn khiến ba người đàn ông đang ngồi trực tiếp ngây ngốc. Cho dù là Xích Dương biết Chung Noãn Noãn đi theo lão trung y học qua, giờ phút này cũng là ngốc lăng.
Bởi vì đây là báo cáo kết quả tái khám của Lãnh Tấn Bằng vào tuần lễ trước ở bệnh viện quân khu.
Sau khi uống thuốc được nửa năm, bệnh tình của ông cơ bản cũng không có đạt được bất luận cái gì khống chế. Bệnh viện quân khu bên kia đã yêu cầu ông nhập viện rồi, chỉ là Lãnh Tấn Bằng chết sống không muốn mà thôi.
"Cháu không nói qua bất luận cái gì liên quan tới chú cho cô ấy." Thấy Lãnh Tấn Bằng hướng mình nhìn qua, Xích Dương lập tức nói rõ.
Anh cũng là vừa mới biết cô vợ nhỏ hiểu trung y. Thế nhưng là anh không nghĩ tới, cô vợ nhỏ ở trung y lai có tạo hóa như vậy, vậy mà đã đạt đến loại trình độ này.
Nghe Xích Dương nói, Lãnh Tấn Bằng cùng Khúc Minh Nghĩa kinh ngạc hơn.
Nhìn một chút là có thể đem bệnh tình của ông phê cái tám chín phần mười, thế này sao lại là y thuật tốt lắm mấy chữ liền có thể giải thích? Cái này y thuật, quả thực là xuất thần nhập hóa!