Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một tiếng Noãn Noãn của Diệp Hải khiến Xích Dương khẽ chau mày. Mặc dù biết rõ Diệp Hải không dám có ý đồ với Noãn Noãn, nhưng anh vẫn là không thích người đàn ông khác xưng hô với Noãn Noãn nhà anh thân mật như vậy.
"Tôi với Noãn Noãn còn muốn ăn cơm, đại khái một giờ về sau sẽ đến chỗ của tư lệnh."
"Bảo tư lệnh trước đừng uống thuốc buổi tối." Chung Noãn Noãn nhanh chóng bổ sung.
"Tốt. Vậy các người ăn cơm trước, tôi đi."
"Chờ một chút." Diệp Hải đều xoay người, lại bị Xích Dương gọi lại.
"Anh Xích còn có chuyện gì?"
"Vừa rồi nghe được đám tiểu tử kia gọi đối tượng của tôi thế nào sao?"
".. Nghe được." Diệp Hải có chút sợ run, không biết Xích Dương muốn làm gì.
"Trong bọn họ đa số người đều lớn tuổi hơn cậu, thế nhưng đều gọi đối tượng của tôi là chị dâu. Vì cái gì cậu lại gọi cô ấy là Noãn Noãn? Cậu với cô ấy rất quen?"
Diệp Hải lập tức kịp phản ứng, kích động giải thích nói: "Anh Xích đừng hiểu lầm, em là tuyệt không có khả năng có bất kỳ ý nghĩ gì với chị dâu."
Diệp Hải là người biết làm chuyện, ngay trước đó còn gọi Noãn Noãn goi được vô cùng thuận miệng, bị Xích Dương đánh mặt như thế, lập tức đổi giọng gọi chị dâu, nghe cũng là vô cùng dễ nghe, không có chút nào cảm giác không hài hòa.
Xích Dương thỏa mãn gật đầu, đang muốn lôi kéo Chung Noãn Noãn đi vào, ai ngờ Diệp Hải lời nói xoay chuyển: "Về phần tiểu Duệ nơi đó, em sẽ giúp anh Xích nhìn nhiều một chút. Đứa bé kia không hiểu chuyện, mong rằng anh Xích không muốn so đo cùng cậu ấy."
Xích Dương thân hình trì trệ, con mắt khẽ híp một cái: "Cậu nói cái gì?"
Diệp Hải khẽ giật mình, nhìn về phía Chung Noãn Noãn, trong mắt là mờ mịt hỏi thăm, ý của ánh mắt kia: "Anh Xích không biết tâm tư của tiểu Duệ?"
Chung Noãn Noãn ha ha, quả nhiên là đóa bạch liên giống đực. Cùng Chung Thiên Thiên còn thật xứng.
"Tôi đang hỏi cậu, nhìn chị dâu cậu làm gì?"
Người bình thường gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, ôn nhuận nho nhã, cho người ta ấn tượng tốt đẹp, giờ phút này lại là lúng túng đứng ở nơi đó, không nói lời nào.
Nhưng mà một mặt kia đầy đủ đúng chỗ biểu lộ, chẳng những biểu đạt mình giờ phút này khó xử, áy náy sau khi tuôn ra tư ẩn của Chung Noãn Noãn, còn có sự lưỡng lự khi Xích Dương muốn anh nói biểu lộ biểu hiện rõ, phát huy vô cùng tinh tế.
Chung Noãn Noãn phát hiện, đẳng cấp bạch liên của Diệp Hải còn cao cấp hơn rất nhiều so với Chung Thiên Thiên. Khó trách trước đó Lãnh Kỳ Duệ phẫn nộ như vậy. Đoán chừng trước đó đứa trẻ ngay thẳng kia chịu thiệt thòi không ít ở chỗ Diệp Hải.
Xích Dương không tiếp tục làm khó Diệp Hải: "Đi, cậu đi về trước đi."
Diệp Hải rất là lúng túng nhẹ gật đầu, áy náy nhìn về phía Chung Noãn Noãn, rốt cục không nói lời nào, quay người rời đi.
Chung Noãn Noãn cảm giác kể từ khi biết Lãnh Kỳ Duệ đối với mình có tâm tư phương diện kia, tâm tình của Xích Dương liền không có tốt đẹp như vừa rồi.
Mặc dù cảm thấy Lãnh Kỳ Duệ rất đáng thương, chẳng những bị cô đánh, bị anh trai hố, còn bị Xích Dương ghi nhớ, làm bạn học cùng với nạn nhân ngồi hàng cuối cùng của lớp, cô hẳn là giúp Lãnh Kỳ Duệ nói vài lời nói tốt.
Thế nhưng là không có biện pháp, anh Xích Dương nhà cô không vui, cô trước tiên cần phải đem anh Xích Dương nhà cô dỗ vui vẻ lại nói.
Chung Noãn Noãn cười híp mắt nhìn xem Xích Dương: "Lãnh Kỳ Duệ thích em, anh tức giận?"
Xích Dương môi mỏng nhếch, một khuôn mặt nghiêm túc: "Không có. Đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm chiều."
Người đàn ông này!
Rõ ràng trong lòng liền rất so đo, trên miệng lại không nói. Tình nguyện sau lưng đi tìm tình địch quyết chiến, cũng sẽ không hỏi cô nhiều mấy câu.
Điển hình chủ nghĩa đàn ông!
Một tay kéo cánh tay của Xích Dương, một cái tay khác bắt lại tay kia của anh, buộc anh cùng mình đối mặt.