Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyện này thật không thể trách cô, chỉ có thể trách Lãnh Kỳ Duệ làm việc quá xúc động.
Xích Dương gương mặt lạnh lùng đi đến bên người Lãnh Kỳ Duệ, vươn tay, từ phía sau bóp lấy cổ của cậu ta, giống như là xách mèo, vặn lấy cậu ta không nói lời gì liền đi ra phía ngoài, lạnh lùng vứt xuống một câu --
"Chúng ta nói chuyện."
Chung Noãn Noãn cười ha ha với Lãnh Tấn Bằng, nụ cười kia muốn bao nhiêu đơn thuần có bao nhiêu đơn thuần.
"Chuyện gì xảy ra?" Lãnh Tấn Bằng cảm giác mặt mo của mình đều vứt sạch.
Diệp Hải đang muốn nói chuyện, Chung Noãn Noãn liền đoạt lời nói: "Bạn học Lãnh Kỳ Duệ hôm nay tỏ tình với cháu, nhưng cháu nói cho cậu ấy biết cháu đã có bạn trai, bạn trai cháu sẽ tới trường học đón cháu. Kết quả cậu ấy thấy anh Diệp ở cổng trường học. Về sau sợ cậu ấy hiểu lầm, cháu lại nói cho cậu ấy biết anh Diệp là bạn trai cháu phái tới, thế là cậu ấy lại tự hành não bổ, cho là chú Lãnh phái anh Diệp đến, cho nên liền cho rằng chũ là bạn trai cháu. Cháu giải thích cho cậu ấy, thế nhưng là tốc độ đánh chữ của cháu chậm, lúc tin nhắn gửi đi, cậu ấy đã ném điện thoại chạy đến quân đội tìm chú xé bức."
Vốn là một chuyện rất khiến người tức giận, bị Chung Noãn Noãn giải thích như vậy, Khúc Minh Nghĩa nhịn không được cười lên ha hả.
Lãnh Tấn Bằng đối tính cách pháo đốt này của con trai cũng là im lặng, lắc đầu, đối loại tai vạ bất ngờ bay tới này biểu thị tiếp nhận vô năng.
"Chú Lãnh, chú làm xong sao? Làm xong cháu hiện tại liền giúp chú chữa bệnh."
"Chú còn đang truyền dịch, cần rút sao? Dịch này có thể chờ chút nữa lại truyền."
"Không cần. Cháu chính là châm cứu cho chú một chút, truyền dịch không ảnh hưởng."
Lãnh Tấn Bằng gật đầu: "Vậy làm phiền cháu."
"Chú Lãnh khách sáo."
Chung Noãn Noãn nhìn thoáng qua hai người trong văn phòng, ý tứ rất rõ ràng.
Khúc Minh Nghĩa có chút bận tâm: "Noãn Noãn, chú không thể ở tại nơi này sao? Ở tại nơi này cũng có thể giúp cháu một tay."
Diệp Hải cũng nói: "Đúng vậy chị dâu, tôi cũng muốn ở tại nơi này giúp đỡ ba tôi."
"Không cần, các người đều ra ngoài đi. Yên tâm đi chú Lãnh giao cho cháu."
"Ra ngoài đi, đã mời Noãn Noãn đến, liền muốn tin tưởng cô ấy."
Thấy tư lệnh đều tin tưởng Chung Noãn Noãn như thế, Khúc Minh Nghĩa nhẹ gật đầu nói với Diệp Hải: "Diệp Hải, đi thôi, chúng ta ra ngoài."
"Thế nhưng là cháu không yên lòng ba cháu.." Trong mắt Diệp Hải có nồng đậm quan tâm cùng lo lắng.
"Ba không sao, nếu là không thoải mái, ba sẽ gọi mọi người tiến đến."
"Đi thôi."
Khúc Minh Nghĩa đem Diệp Hải cẩn thận mỗi bước đi đuổi ra ngoài.
"Cô bé, cần chú làm thế nào, cháu nói, chú phối hợp."
"Chú Lãnh, bệnh viện quân khu đưa cho chú thuốc trị liệu gan cùng bệnh dạ dày chú uống sao?"
Lãnh Tấn Bằng từ trong ngăn kéo lấy ra một túi đồ vật lớn: "Trước đó cháu bảo tiểu Hải nói cho chú, để cho chú trước đừng uống, chú đều để ở đây."
Chung Noãn Noãn cẩn thận đem mỗi một bình thuốc đều nhìn một lần, khác với những người khác nhìn thuốc chỉ nhìn trị cái gì ăn mấy viên, cô nhìn, đều là nhìn dược lý bên trong.
Bác sĩ kê đơn thuốc cho Lãnh Tấn Bằng rất nhiều, tất cả có 8 loại.
Chung Noãn Noãn từng cái xem hết, dược lý 8 loại thuốc từng cái sắp xếp trong đầu, rất nhanh, cô liền làm ra phán đoán, từ trong túi đem mấy loại thuốc lấy ra, đem số thuốc còn lại đẩy đến trước mặt Lãnh Tấn Bằng.
"Chú Lãnh, 4 loại thuốc này chú trước hết đừng uống. Chức năng gan của chú vốn cũng không tốt, là thuốc ba phần độc, cho nên thuốc vẫn là uống ít tốt hơn. Nhất định phải uống, cũng chỉ cần uống loại thuốc cần thiết."
"Được. Lãnh Tấn Bằng rất phối hợp cầm bốn loại thuốc khác:" Vậy chú hiện tại trước hết uống bốn loại thuốc này?"