Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lãnh Tấn Bằng đưa tay đem tay áo vén xong, Lãnh Kỳ Duệ còn cẩn thận giúp ông sửa sang lại cổ áo một chút.
Mặc dù là cái động tác vô cùng nhỏ, lại làm cho trái tim Lãnh Tấn Bằng hung hăng giật một cái.
Kỳ thật tiểu Duệ khi còn bé vẫn luôn rất tri kỷ, sau khi vợ ông chết, nó cũng một mực ngoan ngoãn đi theo ông. Ông tới chỗ nào, nó liền đến chỗ nào. Dù là điều kiện quân đội hoàn toàn không có cách nào so sánh cùng kinh thành, tiểu Duệ cũng một mực ngoan ngoãn đi theo ông.
Quan hệ của bọn họ đến cùng là từ lúc nào bắt đầu ác liệt? Tiểu Duệ lại là từ lúc nào bắt đầu phản nghịch?
Cẩn thận hồi tưởng, giống như chính là nửa năm sau khi Diệp Hải đến đi..
"Tiểu Duệ, mau tới nói lời xin lỗi cùng ba. Em nói em hiểu lầm anh thì cũng thôi đi, phẩm tính của ba như thế nào em không biết sao?"
Dứt lời, Diệp Hải lại nói với Lãnh Tấn Bằng: "Ba, chuyện của tiểu Duệ ba cũng đừng để ở trong lòng. Tiểu Duệ chính là xúc động một chút mà thôi, em ấy không phải cố ý."
Nếu như là trước đó, Lãnh Tấn Bằng sẽ cảm thấy Diệp Hải đứa nhỏ này là một anh trai tốt vô cùng xứng chức, kịp thời chỉ ra cái sai của em trai, thế nhưng là lúc đối mặt người lớn, lại có thể ngay lập tức giải vây cho em trai. Lại thêm Diệp Hải là con trai ân nhân cứu mạng, cho nên bình thường thấy thế nào Diệp Hải đều là cực kỳ thuận mắt.
Thế nhưng là sau khi nghe Chung Noãn Noãn nói, Lãnh Tấn Bằng cảm giác mình đột nhiên liền đổi cái thị giác.
Chuyện vừa rồi, lấy sự hiểu biết của ông đối tiểu Duệ, sau khi giúp ông sửa sang lại cổ áo, tiểu Duệ liền định muốn nói xin lỗi cùng ông. Nhưng lúc này Diệp Hải chen vào. Tiểu Duệ vốn là rất chán ghét Diệp Hải, biểu lộ lập tức hiện lên cảm xúc phẫn nộ cùng chán ghét.
Lãnh Tấn Bằng cho là con trai lại sẽ xù lông, lại không nghĩ rằng Lãnh Kỳ Duệ sau khi hít thở sâu hai lần, vẫn là mở miệng: "Ba, thật xin lỗi, mới vừa rồi là con hiểu lầm ba."
Cảm xúc tiểu Duệ đều đang ở biên giới của sự sụp đổ, Diệp Hải giờ phút này lại nhảy vào.
"Ba, ba nhìn, tiểu Duệ đều xin lỗi ba, ba liền tha thứ cho em ấy lần này đi."
Lãnh Tấn Bằng có thể làm đến vị trí như ngày hôm nay, tuyệt không phải cái kẻ ngu.
Điểm ấy thủ đoạn của Diệp Hải trong mắt ông hoàn toàn không đáng chú ý.
Trước kia không nhìn thấy, là bởi vì Diệp Hải là con trai ân nhân, cũng là con của mình, cho nên ông đối xử như nhau.
Nhưng chỉ cần góc độ người nhìn hơi phát sinh biến hóa một chút, nhận biết sai lầm của người này liền có thể một trời một vực.
Lúc trước nếu bị Diệp Hải nói như vậy, ông lập tức sẽ cảm thấy tiểu Duệ không hiểu chuyện, vốn chính là lỗi của nó, nhận sai cũng là nên. Thế nhưng là lời này của Diệp Hải, lại làm cho tất cả mọi người đều dán lên nhãn hiệu đã làm sai chuyện còn không muốn xin lỗi, một khi xin lỗi, đó chính là sự vinh hạnh của đối phương cho tiểu Duệ.
Cho nên ngày xưa, nghe được lời như vậy, ông liền sẽ không phân tốt xấu đem tiểu Duệ nói một trận.
Đến lúc đó tiểu Duệ khẳng định bão nổi, hai cha con bọn họ liền sẽ tan rã trong không vui.
Lãnh Tấn Bằng thở dài, trước kia là ông quá xem nhẹ tiểu Duệ, luôn cảm thấy nó trường oai. Bình thường ở bộ đội không nhìn thấy nó, cho nên vừa có thời gian, liền sẽ dạy dỗ nó, thét nó. Một khi nó phản kháng, ông thậm chí còn có thể ra tay, quả thực nhìn nó nơi nào đều không vừa mắt. Trực tiếp dẫn đến ông nhìn Diệp Hải chỗ nào đều cảm thấy thuận mắt, chỉ cần Diệp Hải hơi nói một chút, tiểu Duệ liền sẽ chịu thiệt thòi.
Lãnh Tấn Bằng vươn tay, ngay tại Lãnh Kỳ Duệ cùng Diệp Hải đều cho là ông muốn ra tay, tay Lãnh Tấn Bằng lại đột nhiên rơi trên đầu Lãnh Kỳ Duệ, sờ lên.
"Về sau nói chuyện làm việc nên lưu ý, đừng luôn lỗ mãng. Người ba yêu nhất đời này chính là mẹ con. Ngoại trừ mẹ con, ba sẽ không thích bất luận kẻ nào."