Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người khác uống 3 viên đều phải đưa đến bệnh viện truyền dịch, nhưng mà anh mỗi ngày uống 5 viên lại tinh thần phấn chấn như cũ, đủ để thấy được, mặc dù giờ phút này bệnh tình của anh còn không có hoàn toàn bạo phát, còn chỉ dừng lại ở giai đoạn mất ngủ, thế nhưng là anh mất ngủ đã đến trình độ vô cùng nghiêm trọng.
"Đây là thuốc ngủ." Xích Dương bàn giao chi tiết.
"Sao anh lại uống nhiều thuốc ngủ như vậy? Uống như vậy không có tác dụng phụ sao? Tỉ như tinh lực không cách nào tập trung, đầu choáng váng choáng váng, buồn nôn nôn mửa?"
Xích Dương trầm mặc một lát, tổ chức ngôn ngữ một chút mới giải thích nói: "Anh xuất thân là lính đặc chủng, thường xuyên sẽ tham dự một chút nhiệm vụ mang theo tính nguy hiểm. Vì phòng ngừa để lộ bí mật sau khi bị bắt, tất cả mọi người bên trong đội ngũ bọn anh lúc huấn luyện đều sẽ tiến hành một loại huấn luyện tên là chống cự dược vật. Cho nên chút ít thuốc ngủ này đối anh không có tác dụng gì.
Em không cần phải lo lắng, lượng thuốc này anh là nghe theo lời dặn của bác sĩ, sẽ không sinh ra ảnh hướng xấu đối với thân thể anh."
Huấn luyện chống cự dược vật chẳng những nhằm vào lính đặc chủng, cũng nhằm vào tất cả những người xử lí việc nguy hiểm cao. Tỉ như sát thủ, tỉ như lính đánh thuê.
Nhưng cho dù là bọn họ, đối mặt loại dược vật cường độ cao tinh thần này, cũng không thể mỗi ngày 5 viên.
Giống như người bạn Phượng Thánh Hiên của cô, mặc dù cũng mất ngủ, cũng uống loại thuốc ngủ này, nhưng anh nhiều nhất mỗi ngày uống hai viên, có đôi khi một viên.
Cho nên chỉ có thể nói, triệu chứng mất ngủ của Xích Dương vô cùng nghiêm trọng.
Chung Noãn Noãn đau lòng Xích Dương, trong lời nói lại không thể biểu hiện ra ngoài.
"Anh Xích Dương, như vậy, anh uống trước hai viên thuốc. Sau đó nằm xuống em châm cứu cho anh một chút."
Xích Dương muốn nói chuyện này với anh là vô dụng. Nguyên nhân bởi vì ý chí lực kiên định, cho dù là nhà thôi miên đỉnh cấp quốc tế đối với anh đều vô dụng. Châm cứu những trò trẻ con kia, trong nhà càng là tại lúc đầu liền thử qua, đối với anh hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì.
Nhưng mà dù sao đây là đề nghị của cô vợ nhỏ nhà anh, đối với cô vợ nhỏ, chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc, anh là tuyệt đối sẽ không phản bác. Huống chi, cô vợ nhỏ thế nhưng là cao thủ châm cứu.
"Được."
Xích Dương thả lại 3 viên thuốc, chỉ uống 2 viên, cùng sữa bò uống vào.
"Anh Xích Dương, sữa bò tính giải dược, về sau anh uống thuốc, tốt nhất là dùng nước lọc uống."
"Được."
Đang khi nói chuyện, Xích Dương đã uống thuốc, dưới sự yêu cầu của Chung Noãn Noãn nằm thẳng tại trên giường.
"Em trước xoa bóp cho anh, sau khi xoa bóp lại làm châm cứu."
Xích Dương chống lên đầu, phản đối nói: "Không được, hiện tại cũng nhanh 12 giờ, tám rưỡi sáng mai em có khóa, bảy giờ liền phải xuất phát. Trước 12 giờ nhất định phải đi ngủ."
"Không cần. Chất lượng giấc ngủ của em cao, mỗi ngày chỉ cần ngủ đủ 5 tiếng là được rồi. Anh không biết, lúc ở nhà em mỗi ngày sáu rưỡi liền sẽ rời giường, ban đêm đại khái 1 giờ mới đi ngủ."
Xích Dương nhíu mày: "Không được, em là học sinh, việc học nặng. Ngần ấy thời gian nghỉ ngơi đối với em căn bản cũng không đủ."
"Vậy liền 12 rưỡi! 12 rưỡi em nhất định đi ngủ! Anh nhất định để em ngủ sớm, em cũng không ngủ được, còn không bằng chúng ta nói chuyện một chút. Dù sao nói chuyện cũng sẽ không đi ngủ, vậy còn không bằng em châm cứu cho anh một chút. Xoa bóp 15 phút, châm cứu nửa tiếng. Vừa vặn 12 rưỡi!" Chung Noãn Noãn một chút xíu nói điều kiện cùng Xích Dương.
Xích Dương nhìn thoáng qua ánh mắt thanh minh của cô hoàn toàn chính xác một chút buồn ngủ đều không có, lúc này mới gật đầu: "Vậy nói tốt 12 rưỡi, đến thời gian liền nhất định phải đi ngủ."
"Được."
Nhìn xem bộ dáng mềm mại nhu thuận của cô vợ nhỏ, trong lòng Xích Dương ngọt lịm.