Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cái nhãn hiệu này nhà bọn họ có thể nói là một tuyến bên trong giường chiếu vật dụng, một cái gối đầu liền muốn bảy, tám ngàn.
Cho nên đồ vật nhà bọn họ có đôi khi một ngày cũng không bán được hai bộ.
Rất khó gặp được loại khách hàng nhìn một chút, không nói hai lời liền có thể mua hai bộ.
Quan trọng.
.
Người đàn ông này rất đẹp trai!
Ngay khi Chung Noãn Noãn chuẩn bị nói xong, điện thoại di động của Xích Dương vang lên.
.
Nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, mã số là quân đội bên kia đánh tới.
Xích Dương nhận điện thoại "alo" một tiếng.
"Đội trưởng Xích, chào cậu, tôi là Vương Cương Nghị.
"
"Phó tư lệnh Vương.
"
Khác với người bình thường tiếp điện thoại của ông kinh hỉ cùng thụ sủng nhược kinh, Xích Dương sau khi nghe được đối phương tự giới thiệu, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng.
Mặc dù đã nghe nói chuyện tư lệnh Lãnh đối với Xích Dương đối đãi khác biệt, thế nhưng là Vương Cương Nghị thân cư địa vị cao đã lâu, đã quen cảm giác người phía dưới mọi thứ đều đem ông nịnh nọt, sau khi nghe thanh âm không mặn không nhạt của Xích Dương, trong lòng có chút ít khó chịu, cảm thấy thanh âm không có chút rung động nào này là có chút xem thường ông.
Đây là câu được Lãnh Tấn Bằng, liền khinh thường kết giao với ông sao?
Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng dù sao làm lãnh đạo đã lâu, cảm xúc sẽ không đặt ở trên mặt, Vương Cương Nghị xuất ra tư thế lãnh đạo nói: "Đội trưởng Xích, sáu giờ tối nay có cái bữa tiệc, tại Lệ Cảnh Hào Đình cẩm tú sảnh, cậu cùng tôi cùng một chỗ tham gia đi.
"
Xích Dương nghi hoặc.
Anh sở thuộc bộ đội đặc chủng là bị Lạnh Tấn Bằng trực quản, cùng Vương Cương Nghị lại không quen, người này làm sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh, còn một bộ giọng ra lệnh để anh tham gia bữa tiệc?
Lại liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, xác định điện thoại này đích thật là nội bộ quân khu đánh tới, rồi mới lên tiếng: "Hôm nay tôi nghỉ phép.
"
"! "
Quân nhân đối trưởng quan cơ hồ đều là phục tùng vô điều kiện, cho nên Vương Cương Nghị đều tính toán chờ đối phương đáp ứng liền tắt điện thoại, lại thình lình chờ được một câu như vậy, cả người đều có chút mộng.
"Cậu nói cái gì?" Vương Cương Nghị cảm thấy ông hẳn là nghe lầm.
"Hôm nay tôi nghỉ phép, ở nhà theo giúp đối tượng của tôi, không có cách nào tới tham gia bữa tiệc.
"
Vương Cương Nghị: "!" Nếu như không phải nghĩ đến mục đích đêm nay hẹn Xích Dương, Vương Cương Nghị kém chút liền mắng cậu ta.
"Phó tư lệnh Vương nếu là không có chuyện khác, tôi cúp máy.
"
Vương Cương Nghị đang nỗ lực đè ép hỏa khí liền nghe thấy Xích Dương vậy mà không nể mặt mũi như vậy, còn muốn cúp điện thoại của ông, hỏa khí đang áp chế kia trong nháy mắt liền bạo phát.
"Làm sao, đội trưởng Xích đây là xem thường tôi?"
"Phó tư lệnh Vương nói đùa, cũng không phải là xem thường ông, mà là buổi tối tôi phải bồi đối tượng của tôi.
"
Loại người như Vương Cương Nghị Xích Dương gặp nhiều, muốn nói xem thường ông, thật đúng là.
Chẳng qua anh cảm thấy anh đã đem lời nói được đủ rõ ràng, anh phải bồi đối tượng, chẳng lẽ một cái bữa tiệc có thể quan trọng hơn anh bồi đối tượng? Nếu đúng, Xích Dương đã cảm thấy người này không biết điều.
Quả nhiên, người không ở trên cùng một cái kênh, mặc kệ nói chuyện làm việc vẫn là tư duy, đều không ở trên cùng một cái luận điệu.
Vương Cương Nghị lần này cũng là thật cảm thấy Xích Dương không biết điều.
Cùng ông cùng một chỗ tham gia bữa tiệc, chẳng lẽ còn không quan trọng bằng đồ bỏ đối tượng của cậu ta?
Muốn răn dạy Xích Dương dừng lại, thế nhưng là nghĩ đến Xích Dương dưới tình huống không có chút nào bối cảnh, bằng vào tự mình thực lực lập xuống vô số quân công, tuổi còn trẻ liền thành đại tá, chỉ thấp hơn một cấp so với người hơn 50 tuổi như ông, lời nói sắp ra khỏi miệng liền bị ông nuốt vào.
Trà trộn địa vị cao mấy chục năm, thời khắc vì chính mình lưu một con đường đã trở thành chân lý nhân sinh của ông.
.